Chap II: Người lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúa tể Voldermort đã chiến thắng trong cuộc chiến thứ hai tại chiến trường Howarts. Hermione vẫn nhớ như in trong đầu khung cảnh đó, mọi việc tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Những tia sáng xanh lạnh lẽo cùng máu chảy lênh láng khắp nẻo, tiếng người la hét vô vọng xé toạc màn đêm cùng tiếng cười hỉ hả của những kẻ bệnh hoạn cuồng sát. Rất nhiều người đã ngã xuống, những người mà cô luôn kính trọng yêu thương. Neville, cậu ấy chết vì liều mình che chở cho cô khỏi lời nguyền chết chóc của Bellatrix. Giáo sư Flitwick, người thầy đáng quý đã dìu dắt cô khi cô gặp khó khăn ở môn bùa chú trong những ngày đầu. Và Fred, anh ấy chỉ vừa mới giảng hòa với anh trai mình... Họ chết, còn cô sống – cô và cậu.


Cô và Harry chạy vào kỳ túc xá Gryffindor. Ở đây, hai người sẽ tạm thời an toàn. Thế nhưng chỉ là tạm thời mà thôi, vì bọn Tử Thần Thực Tử không lâu sau chắc chắn cũng sẽ mò đến đây. "Phải có một cách nào chứ, mọi chuyện không thể kết thúc theo cách này được?" Hermione đi đi lại lại, căn môi suy nghĩ. Cuối cùng, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô. Cô nhìn Harry:

- Harry à! Mình đã nghĩ ra một cách. Cậu chắc chắn sẽ an toàn thoát khỏi nơi này.

- Chỉ mình thôi sao? Thế còn cậu? Cậu đừng làm gì ngu ngốc đấy.

Harry nhìn cô lo lắng. Dường như cậu đã đọc được điều gì đó ánh lên trong đôi mắt cô, cậu tiến đến lay lay đôi vai hao gầy của cô, nhìn cô cầu khẩn đừng vì cậu mà nghĩ ra một ý tưởng nào đó điển rồ. Nhưng Merlin ơi, cô đã nghĩ ra mất rồi. Và dù không có sự cho phép của cậu, cô cũng phải làm thôi. Cô ôm chặt cậu vào lòng, vỗ lưng cậu an ủi:

- Mình sẽ không làm điều gì ngu ngốc đâu, Harry. Mình đã ra một cách không những cả hai chúng ta còn sống, mà tất cả mọi người cũng sẽ sống...

Harry dường như đã dịu lại phần nào, trước lời nói của cô cậu cảm thấy đã an lòng hơn. Cậu thả lòng mình, nhưng cũng đúng lúc đó...

- TRÓI CHẶT TOÀN THÂN!

Cô hét to, lập tức cả thân mình Harry đông cứng lại, tưa như bị ngàn bên thừng xiết chặt lấy từng bộ phận trên thân thể mình, cậu không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một mili. Cậu bần thần nhìn cô, ánh nhìn của cậu như muốn cảnh cáo cô không được phép làm điều gì dại dột. Cô cúi xuống thì thầm vào tai cậu từng chữ nghẹn ngào:

- Thứ lỗi cho mình Harry! Cậu phải sống, cậu là hy vọng duy nhất...của mình...và của tất cả.

Dứt lời, cô bứt xuống ừ đầu cậu một sợi tóc rồi lấy ra trong túi quần một lo Đa Quả Dịch nhỏ con rồi bỏ sợi tóc vào đó. Như đã hiểu rõ được ý định trong cô, Harry cố sức giẫy giụa vùng vẫy để thoát ra, nhưng vô ích. Chỉ một khắc ngắn ngủi, cô đã biến thành cậu. Cô ếm lên cậu bùa tan ảo ảnh rồi quay đi, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má hao gầy của cô.

Harry cần phải sống, cô hiểu cậu ấy là hy vọng duy nhất. Chỉ cần một giọt Đa quả dịch, cô và cậu đã hoán đổi thân phận cho nhau một cách hoàn hảo. Cô thư thả ngồi trên chiếc ghế bành êm ái, đối diện với những ngọn lửa đỏ hừng hực đang liếm láp những thanh củi khô vô tri trong lò sưởi bằng đá hoa cương. Và chỉ một lát sau, giữa đống hoang tàn đổ nát, bọn Tử Thần Thực Tử bước vào. Có tất thảy hai tên, cô đều biết rõ mặt chúng. Bellatrix và Yaxley. Bellatrix đến bên cô đầu tiên, mụ lướt bàn tay giơ xương của mình lên mặt cô đầy thèm khát. Dường như mụ đang có rất nhiều ý định cần thực hiện với cô. Tuy nhiên, Yaxley đã ngăn mụ lại. Hắn nói cẩn phải đưa một Harry Potter nguyên vẹn đến trước mặt Voldermort. Mụ ậm ừ tiếc nuối rồi xốc cô lên vai và tất cả cùng độn thổ. Sau vài phút chôn mình dười tầng đất tối tăm, cuối cùng cả ba cũng đến được trước mặt Chúa tể hắc ám.

Lão nhìn cô phấn khích tột độ, đồng tử giãn ra hoan lạc. Cô tự hỏi vẻ phấn khích kia sẽ sụp đổ ra sao nếu như biết mình bị xỏ mũi. Cô cũng không cần phải thắc mắc lâu, chỉ lát sau, khi lão chĩa đũa phép vào cô và chuẩn bị buông ra lời nguyền chết chóc, đúng lúc ấy Đa quả dịch đã hết tác dụng. Cô trở lại là chính cô, còn lão – Voldermort thì gào rú điên dại. Rồi lão giao cô cho hắn, kẻ cô luôn khinh thường và căm ghét suốt sáu năm trời.

Hắn – Draco Malfoy được giao nhiệm vụ tra tấn cô để moi thông tin về Harry. Và hắn cũng căm thù cô không kém, lòng oán hận suốt bao năm trời tích tụ đã được chút hết lên cơ thể cô, dày xéo lên thân xác cô suốt bao ngày trời. Còn đôi mắt này, phải, hôm nay là mắt, mai sẽ là tay... Cô cười dài, chẳng hề gì. Cô chỉ cần cậu ấy được an toàn và chiến thẳng. Đối với cô, chỉ vậy thôi là đủ.
.
.
.
KỊCH!!! Cánh cửa phòng giam bật mở. Cô cưới dài chua chát trong bóng tối:

- Lại là mày hả Malfoy? Lần này sẽ lại là gì?

Nhưng người đó không trả lời. Gian phòng trở nên im ắng một lúc lâu, chỉ còn văng vẳng lại tiếng dế kêu não nề, dù không thể nhìn thấy được nhưng cô cảm giác có một cái gì đó đang xoáy sâu vào tâm can mình. Và rồi tiếng bước chân vang lên, đều đều, mỗi lúc một gần. Người lạ đến gần cô và ôm chặt lấy cô. Cô cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay hắn nhưng vô ích. Vòng tay kia quá rắn chắc nhưng lại không lạnh lẽo chút nào. Và rồi, cô cảm giác giác như hàng chục vết thương trên thân thể mình bắt đâu lạnh lại. Mùi máu tanh vẩy trên người cô cũng bắt đầu tan đi.

"Hắn ta đang chữa lành vết thương cho mình sao? Vậy hắn ta là ai? Bạn hay thù?"

.
.
.
- Cậu là ai?

- ...

- Sao lại giúp tôi?

- ...

- Tại sao cậu lại im lặng?

- ...

Cô luôn hỏi cậu ba câu ấy mỗi ngày nhưng cậu đều không trả lời. Cậu chỉ im lặng ở bên cô, chăm sóc cô, chữa lành những vết thương chằng chịt trên người cô – những vết thương mà hắn để lại. Và cũng chính vì sự im lặng của cậu nên cô không thể biết được tên cậu rốt cục là gì. Thỉnh thoảng cậu động viên cô, bảo rằng cô không được gục ngã. Nhưng cậu không nói bằng lời, cô chưa từng bao giờ nghe được giọng nói của cậu. Cậu chỉ nắm chặt lấy bàn tay cô và viết vào đó từng chữ, từng chữ một. Từng cử động rất chậm lướt nhẹ lên lớp da mỏng manh của cô, rất chậm đủ để cô hiểu.

- Đừng bao giờ gục ngã!

- ...

- Cố lên rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!

- ...

- Xin lỗi! Ước gì mình có thể giúp được cậu nhiều hơn!

- ...

Cô không biết cậu là ai, một Tử Thần Thực Tử muốn thoát khỏi vòng nhơ nhuốc hay một gia tinh bị kìm kẹp trong gọng kìm nô lệ. Nhưng có một điều cô chắc chắn, cậu là một người con trai vì cánh tay rắn chắc của cậu, những đường gân hằn trên bắp tay cậu cùng những vết sẹo chằng chịt mà cậu chưa bao giờ nói rõ nguyên do.

Và vào một ngày, trong phòng giam bốc lên mùi hôi của phân chuột, cô văng vẳng nghe thấy bên ngoài vọng lại những âm thanh lạ lùng. Tiếng vỡ xoảng của gốm sứ, tiếng người buộc tôi cùng tiếng la hét và loáng thoáng cả tiếng khóc. Tiếng khóc ấy khiến tim cô thắt lại. Cô sợ cậu đã gặp phải chuyện chẳng lạnh.

Dự cảm của cô đã đúng, đêm ấy cậu đã đên bên cô rồi ôm chặt lấy cô. Cậu khóc rồi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Cô ôm chặt lấy cậu, mái tóc dài của cô rũ xuống bờ vai cậu như dòng thác lạc chảy trên thiên đường. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt nhẹp mồ hồi của cậu, trên đó dường như còn bám một thứ chất lòng nhầy nhầy, phải chăng đó là máu? Trong đêm tối, cả hai cùng khóc. Nước mắt họ hòa lại làm một, máu của họ hòa lại làm một, và nỗi đau của họ giờ cũng không chỉ của riêng ai. Rồi sau đó, cậu đeo vào cổ cô sợi dây chuyền có tròng một chiếc nhẫn khảm hoa văn. Cậu nói đó là kỷ vật của mẹ cậu, và cậu rời đi.
.
.
.
Bóng đêm hoang tàn, vọng lại những âm sắc vô hình của những vết rạn trong tâm hồn. Con người chỉ có thể chôn giấu những bí mật thầm kín nhất, không thể bộc bạch được trong bóng đêm. Và cả những giọt nước mắt, phải chăng chỉ có thể đắng chát nhất khi tuôn rơi trong đêm tối?


...Có những yêu thương không cần nói nên lờiCó những yêu thương chỉ cần một bờ vai để tự vào là đủCó những bí mật không nhất thiết phải nói ra...vì biết đâu bí mật đó không phải là màu hồng như ta vốn nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net