Chap III: Đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Sao Máu Bùn? Hôm nay mày muốn chơi trò gì?


Hắn đi vòng quanh cô. Cô cũng tò mò xem tới đây hắn sẽ tiếp tục đùa bỡn cô bằng cách nào. Xẻo một miếng thịt trên bắt đùi cô chăng? Cũng khá thú vị nhỉ? Quẳng cô cho lũ chó săn khát mồi đang gào rú quanh khu thái ấp rồi chữa lành lại vết thương? Cũng gay cấn nào kém? Nhưng phải kể đến cái đặc sắc nhất, chính là dí sáp nến lên từng bộ phận cơ thể cô khiến người cô bỏng rát rồi quẳng cô ra ngoài ban công trong tiết trời giá lạnh. Hắn sẽ ngồi trong căn phòng ấm cúng, uống một tách trà nóng và nhìn ra ngoài để hưởng thụ sự thống khổ của cô. Hắn sẽ nhìn thấy cô đang rúm mình thành một quả bóng rồi rên lên vì lạnh. Tiếng rên của cô sẽ là món gia vị giúp tách trà của hắn thêm phần ngọt hơn.

Nhưng có lẽ hôm nay, hắn đã nhàm với mấy trò đó quá rồi. Hắn muốn một cái gì đó thú vị hơn, kích thích hơn. Dù cô là con chuột bạch thử nghiệm cho cái thú cuống loạn của hắn nhưng cô cũng muốn hùa theo hắn. Nhưng hắn là một tên khốn, hắn đã không cho phép cô hùa theo. Hắn đã nghĩ ra được rồi. Hắn đứng lại một lúc lâu, hơi thở đã đều đặn lại. Cô chắc chắn, khi nhịp thở của hắn bình tĩnh trở lại chính là lúc tâm tưởng hắn được khai sáng.

- Tao nghĩ ra thứ thích hợp cho mày rồi. Xem nào, tao sẽ rạch từng nhát một lên bờ ngực nõn nà này cùa mày rồi sát muối lên đó. Mày nghĩ xem, máu ứa ra từ đây sẽ thật là đẹp biết bào và nếu có thêm muối tinh khiết tô điểm thêm ắt sẽ rất long lanh, tựa như một bầu trời máu.

Hắn cười to cổ vũ cho sự thông minh của mình. Cô cũng nhếch mép cười hùa theo hắn. Cô không còn khóc nữa vì cô đã khóc hết nước mắt rồi nên cũng đành phải cố cười thôi. Bầu trời máu à? Cô chưa từng nhìn thấy nó. Nhưng cô từng nhìn thấy một bầu trời đêm tuyệt đẹp hồi còn ở Howarst, vào một buổi tối đầu hạ - bầu trời đêm chỉ đẹp nhất vào những ngày đầu hạ. Cô cùng Harry và Ron đứng trên tháp thiên văn. Cô nhìn thấy rất nhiều, những chòm sao giống như chim thiên nga, có chòm giống hình phụng hoàng, và còn nhiều lắm, cô không thể nhớ hết được. Bầu trời đêm đẹp như vậy, hẳn bầu trời máu cũng phải đẹp lắm, nhất là khi nó được tạo ra từ máu và thịt của cô.

Tiếng rơi của sách đã làm phân tán tư tưởng của cô, à không đó chính xác là tiếng táo rơi. Cô chắc chắn vì một quả táo đã lăn đến gần cô và cô có thể cảm nhận được hương thơm dịu ngọt của táo. Và hắn đến, tước đi mùi thơm của táo rồi ăn, nước miếng hắn chảy xuống, rơi rớt lên người cô. Lập tức sau đó, hai tay cô bị ghì chặt, mảnh áo chùng của cô bị xé toạc làm đôi rồi đến chiếc áo con bị giật ra thô bạo và cuối cùng một vật nhọn di chuyển nhẹ nhàng trên da thịt cô – một mũi dao.

Cô nắm chặt hai bàn tay, ngăn lại cái sự nhột đang diễn ra trên bờ ngực mình và đợi chờ snỗi đau thể xác chẳng mấy chốc sẽ đến. Nhưng không, khi mũi dao lướt ngang qua bờ vú của cô và va phải một cái gì đó và phát ra tiếng "keng" rất mảnh, nó chợt khựng lại. Nó đã va phải cái gì, trên người cô làm gì còn thứ gì bằng kim loại để có thể phải ra âm thanh lạ lùng kia. À, không, chính xác còn một thứ, một thứ rất quan trọng, không phải chỉ quan trọng với mình cô, nó còn rất quan trọng đối với một người khác.

Mũi dao đã chạm phải chiếc nhẫn của cậu. Cô bắt đầu sợ hãi, cô muốn bảo vệ chiếc nhẫn, cô sợ hắn sẽ cướp nó đi. Dám lắm chứ, hắn muốn dìm cô xuống vũng bùn của địa ngục. Nếu đã biết trên người cô có những thứ cao sang thế này hẳn hắn sẽ tức mắt lắm. Hắn không cho phép một Máu Bùn xứng đáng để đeo những thứ như vầy đâu. Hắn chắc chắn sẽ giật lấy, và nếu vậy, lỡ như hắn biết được thân phận của cậu thì sao. Lỡ hắn biết được cậu vẫn luôn giúp đỡ cô thì sao. Lỡ hắn báo với Voldermort thì chẳng phải tính mạng cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm sao? Nghĩ vậy, cô vẫy vùng cố thoát khỏi cơ bắp cuồn cuộn kia, nước mắt cô tưởng chừng đã cạn giờ chẳng biết từ đâu lại tuôn ra như suối. Rồi hắn buông tay cô, con dao sắc rớt xuống, cô cầm chặt chiếc nhẫn. Cô không thèm bận tâm đến sự từ bi của hắn, cô đã có được đồ của cô rồi. Sự im lặng bao trùm căn phòng một lúc lâu, và lát sau một tấm áo choàng được rũ xuống người cô.

"Là hắn? Buồn cười thật, nếu không phải là hắn thì còn là ai, trong phòng chỉ có hai người thôi mà? Nhưng tại sao hắn lại làm thế?"

Hắn rời đi ngay sau đó. Tiếng bước chân của hắn xa dần và cánh cửa khép lại. Cô nằm im bất động trên sàn, một lúc sau bọn giám ngục đến, xốc cô lên vai rồi quẳng cô trở vào hầm ngục. Cô nằm đó và đợi, nhưng đêm ấy cậu đã không đến và ngày hôm sau hắn cũng không đùa giỡn với cô nữa. "Sao cậu lại không đên? Có phải cậu đã gặp chuyện gì rồi không?" Ba ngày sau đó trôi qua trong yên bình và đến ngày thứ tư cánh cửa lại bật mở. Là cậu! Khi cậu đến gần cô, cô lập tức rúc vào lòng cậu, nghẹn ngào nói:

- Mình tưởng cậu đã gặp phải chuyện gì rồi chứ?

Cậu vỗ về cô, rồi lại viết vào tay cô:

- Mình chỉ bị ốm thôi mà. Mình khỏe rồi, đừng lo quá.

Cô đã cảm thấy an lòng hơn, thế nhưng khi đặt đôi tay lên gò má cậu, cô cảm nhận được có vài vết cắt – là những vết thương chưa lành sẹo. Nếu chỉ ốm thông thường, vậy sao lại có những vết thương này. Cậu có gì đáng giấu cô sao? Nhưng không để cô kịp hỏi, bàn tay cô – một hơi ấm lại lướt qua.

- Coi bộ, trong lúc mình ốm hắn cũng không làm đau cậu nhiều nhỉ? Chắc lương tâm hắn được chó tha về rồi nhỉ?

Cô cười nhạt rồi lắc đầu:

- Mình cũng không rõ nữa. Có thể là thế chăng?

Cậu bật cười:

- Rồi ngày mai cậu sẽ lại thấy ánh sáng Hermione à?

- Vì sao? Chẳng có gì có thể chữa lành lại được những vết thương do nghệ thuật hắc ám sinh ra.

- Nhưng mình có thứ thuốc có thể chữa lành được.

Cậu đến cùng nhiều thảo dược. Cậu đắp nó vào mắt cô rồi băng quanh bằng một dải lụa. Cậu bảo rằng chỉ ngày mai thôi cô sẽ được tự do và cô sẽ lại tiếp tục nhìn thấy ánh sáng. Khi cậu chuẩn đứng dậy rời đi, những vết thương ban nãy lại ám ánh cô, cô vội nắm chặt lấy bàn tay cậu níu lại. Cậu ôm cô vào lòng rồi vỗ về cô. Cậu bảo rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rồi cậu buông tay cô. Cánh tay cô trượt thõng xuống mặt đất lạnh tanh và cánh của đóng lại kèm theo tiếng kịch đến nao lòng.
.
.
.
Ánh sáng, liệu có thực sự đẹp không nhỉ? Ai đó đã từng nói, ánh sáng mặt trời biểu thị cho sức sống vĩnh hằng, cho hạnh phúc vô tận. Nhưng vĩnh hằng liệu có còn tồi tại trên trần thế này. Và cả vô tận nữa, chẳng lẽ trên đời này vẫn còn có cái được gọi là vô tận sao?

...Một đứa trẻ vừa chào đời sẽ muốn nhìn thấy mẹ đầu tiênVì mẹ là người mang lại cho nó ánh sáng và cuộc đời này.Còn cô, nếu được nhìn thấy mặt trời một lần nữaCô sẽ muốn thấy ai đầu tiên?Hắn sẽ là cậu...người đã tái sinh cuộc đời cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net