Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Draco không chắc mình đã đập vào tường tủ bao lâu. Cậu đã từ bỏ việc la hét yêu cầu cha mình mở cánh cửa đẫm máu từ lâu. Giọng cậu yếu ớt vì kiệt sức. Tất cả những gì cậu có thể làm là ngồi và chờ đợi.

Cậu biết cha mình đã chết. Rõ ràng là bên ngoài cánh cửa tủ này đã bị vây chặt. Cậu đã nghe thấy những tiếng cười khúc khích từ những kẻ hành quyết cha cậu, tuy nhiên, tất cả những tiếng đập và la hét của cậu đều không được chú ý. Cậu biết khoảnh khắc cha ngã xuống, cậu đã nghe thấy những Tử thần Thực tử khạc nhổ và giẫm đạp lên cơ thể ông và cậu chẳng thể làm được điều chết tiệt nào cả. Thay vì bảo vệ người đàn ông đã trao cậu sự sống, cậu lại bị mắc kẹt trong cái tủ chết tiệt này cùng với Granger.

Cậu không biết nên hét lên hay òa khóc nức nở, cậu đang cố kìm nén chúng. Tất cả những gì cậu có thể làm là chờ đợi và hy vọng rằng Severus sẽ sớm tìm thấy cậu. Cậu không chắc ông ấy làm cách nào để tìm ra cậu, nhưng cậu tin vào điều đó vì cha nói rằng ông ấy sẽ đến tìm cậu.

Nhìn sang bên trái, lần đầu tiên kể từ khi bị mắc kẹt trong địa ngục của chính mình, cậu quan sát Granger. Cậu đã sử dụng một câu thần chú Lumos yếu ớt để cố gắng tìm cách thoát khỏi nơi này sau khi giọng nói của cha tắt đi, cậu kể từ đó không để ý đến cô nhiều nữa. Cậu hơi giật mình với những gì mình nhìn thấy. Cô đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không, không thực sự nhìn thấy chúng.

Cậu đã từng nghe những câu chuyện về những điều xảy ra khi ai đó thực hiện lời nguyền không thể tha thứ đầu tiên của họ. Cậu chưa bao giờ chứng kiến ​​sự tan vỡ của tâm hồn một người trước đây. Tất cả những người mà cậu biết từng sử dụng lời nguyền Không thể tha thứ đều đã trải qua cảm giác vỡ vụn tâm hồn và hồi phục sau đó. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy nó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Draco khá bối rối trước hành vi của cô. Cậu đã quen với việc Granger gần như nổi da gà vì muốn làm hoặc nói điều gì đó. Cô gái trầm lặng bên cạnh cậu này chỉ là một cái vỏ, trống rỗng và vô hồn, khiến cậu khó chịu.

Thật may là cô đã không nói một lời nào kể từ khi bị ném vào đây cùng cậu. Cậu cũng không cảm thấy cần phải nói gì, ngoài việc hét lên yêu cầu bố cậu mở cánh cửa chết tiệt đó ra. Cậu tự hỏi cô đang nghĩ gì. Cô có thể nghe rõ như cậu và biết rằng cô cũng đã nhận ra điều tương tự. Hoặc có lẽ cô đã đi quá xa để nhận thấy xung quanh mình. Rõ ràng là cô đã không chú ý đến cậu kể từ khi cô bị nhốt trong tủ quần áo này. Cậu thầm hy vọng là như vậy.

Dù sao thì cậu cũng rất biết ơn. Cậu không chắc liệu mình có thể trả lời được bất kỳ câu nào của cô vào lúc này hay không. Cậu biết cô ghét cậu và gia đình cậu, một lời nói từ cô rất có thể sẽ khiến cậu rơi vào tình trạng rối loạn cảm xúc mà người ta gọi là bẽ mặt. Rất có thể cậu sẽ thấy mình nhắm thẳng lời nguyền Không thể tha thứ vào bản thân.

Cậu thở dài và tựa đầu vào tủ. Họ bị mắc kẹt ở đây, không có lối thoát cho đến khi Severus đến tìm họ. Cậu không có gì ngoài thời gian để suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của mình, điều này chỉ làm tăng thêm sự khó chịu trong cậu.

Bây giờ cậu sẽ làm gì? Cả cha và mẹ cậu đều đã chết. Cậu không có nơi nào để đi. Trận chiến khốc liệt bên ngoài giữa Potter và Chúa tể Hắc ám sẽ quyết định số phận của cậu. Cậu sẽ dành những ngày còn lại trong ngục Azkaban hoặc cậu sẽ bị tra tấn và sát hại vì tội phản bội. Dù thế nào đi nữa, cậu đã bị tiêu diệt.

Nhắm mắt lại, cậu cố gắng nhớ lại những hình ảnh mà cậu có thể tìm thấy ở phía bên kia cánh cửa trong đầu mình. Cậu nóng lòng muốn thoát khỏi nhà tù mà cha cậu đã tạo ra, nhưng cậu cũng sợ hãi những gì nằm ở phía sau cánh cửa. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến mắt cậu cay xè và cậu ước gì cơn ác mộng chết tiệt đó sẽ sớm kết thúc.

Cậu không chắc họ đã ngồi im lặng bao lâu - không cử động hay nói chuyện - trước khi cậu nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng. Bản lề rỉ sét kêu lên khi cánh cửa được đẩy mở và rồi không có gì. Cậu mở mắt và nhanh chóng di chuyển về phía cửa để xem liệu có thể nghe thấy gì nữa không, hoàn toàn quên mất Granger trong giây lát.

Cẩn thận đặt tai lên cánh cửa mòn, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân bị bóp nghẹt và một giọng nói thì thầm lặng lẽ, nhưng cậu chỉ có thể nghe thấy một trong mỗi âm thanh ngoài kia. Cậu kết luận rằng dù đó là ai thì họ cũng phải ở một mình. Tuy nhiên, điều đó không làm dịu đi sự lo lắng của cậu. Cậu không thể chắc chắn liệu đó có phải là cha đỡ đầu của cậu, các Thần sáng hay một Tử thần Thực tử khác ở phía bên kia hay không.

Trong nhiều phút dài, cậu chăm chú lắng nghe, không nghe thấy gì khác ngoài tiếng máu chảy xối xả qua tai, tim cậu đập điên cuồng. Cậu chỉ muốn thoát khỏi đây, thu thập đồ đạc của cha mình và chui xuống hố suốt đời. Chờ đợi số phận quả thực là một cực hình.

Tin rằng cuối cùng họ đã được lại ở một mình, cậu bắt đầu nghiêng người ra khỏi cửa thì một tiếng nổ bất ngờ khiến cậu loạng choạng lùi về phía sau. Nó vang vọng lớn qua chiếc tủ nhỏ và cây đũa phép của cậu ngay lập tức ở trước mặt. Im lặng một lúc trước khi một tiếng nổ lớn hơn phát ra từ cánh cửa. Draco đứng hết sức có thể trong không gian hạn chế của mình và vào thế đấu tay đôi. Cậu sẽ sẵn sàng cho bất cứ ai bước qua cửa biết tay.

Thêm vài tiếng va chạm nữa, cánh cửa bay khỏi bản lề vào phòng học Phòng thủ. Đầu lưỡi của Draco như bị bỏ bùa trước khi cậu nhận ra đó là ai.

"Draco!" Giọng của cha đỡ đầu nghe to hơn bình thường sau khi trải qua nhiều giờ im lặng trong một không gian nhỏ.

"Severus" cậu bình tĩnh trả lời, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới.

Draco suýt đánh rơi cây đũa phép của mình vì nhẹ nhõm khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt nhưng thay vào đó, cậu lại che giấu nó bằng sự kiêu ngạo thường ngày của mình. Sự nhẹ nhõm của cậu có thể đợi cho đến khi cậu ra khỏi lâu đài và đến nơi nào đó an toàn.

Cậu định bước ra khỏi nhà tù nhưng dừng lại khi nhận thấy vẻ tò mò trên khuôn mặt Severus. Sự chú ý của cậu tập trung vào sàn nhà bên cạnh, nơi Granger bị lãng quên vẫn đang ngồi, nhưng giờ mắt cô đang tập trung vào người cứu họ thay vì vào bức tường tối của tủ.

Đó là lúc Draco nhận ra vị trí của chính mình. Cậu đang đứng trước mặt Granger như để bảo vệ cô. Cậu đã không nhận ra mình đã thay đổi vị trí, nhưng tư thế của anh ấy rõ ràng mang tính phòng thủ, điều này cũng khiến anh ấy bối rối. Cô ấy dường như không để ý, nhưng cô ấy cũng không còn ở trong tình trạng vô hồn như trước đó nữa.

Nhanh chóng bước đi, cậu quay lại nhìn Severus, chớp mắt vài lần. Mắt cậu vẫn đang dần làm quen với ánh sáng trong phòng. Theo những gì cậu có thể nhìn thấy qua những khung cửa sổ cao, vẫn là màn đêm, nhưng nó chắc chắn sáng hơn chiếc tủ mà cậu bị nhốt.

"Làm thế nào người tìm thấy con?" cậu hỏi, giọng vẫn khàn khàn vì đã hét lên trước đó.

Trước khi Severus kịp trả lời, cậu nhớ lại mình đã bị nhốt như thế nào. Mắt cậu đảo quanh phòng cho đến khi nhìn thấy thi thể vô hồn của cha mình cách đó vài mét. Cổ họng cậu nghẹn lại và mắt bắt đầu cay cay khi nhìn thấy cảnh tượng khinh hoàng này.

Thi thể của cha cậu bị biến dạng, chân trái của ông nằm ở một góc một cách kỳ lạ. Vết máu trên chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của ông giờ đang rỉ ra sàn nhà. Mái tóc trắng của ông, đặc điểm khét tiếng của gia đình Malfoy, giờ đã nhuốm màu nâu đỏ bệnh hoạn do máu đông. Cậu không thể nhìn thấy mắt mình, nhưng câu biết chúng sẽ mở to hết cỡ như muốn lòi ra. Cậu không muốn nhìn vào đôi mắt đó và thấy rõ cảm xúc cuối cùng của cha mình trong đó.

Không.

Cậu cắn chặt lưỡi để nước mắt không trào ra, nhìn lại vị Chủ nhiệm cũ của mình, không biết phải nói hay làm gì. Vai của Severus cứng đờ, nhưng cậu có thể nhìn thấy một tia buồn bã trong mắt ông ấy và cậu biết ông ấy cũng đang đau buồn lắm.

Cậu mở miệng định nói điều gì đó, tuy không biết là gì nhưng lại bị im lặng bởi một tiếng nổ lớn từ hành lang. Cả hai đều nhảy dựng lên vì tiếng động bất ngờ và rút đũa phép ra. Họ chờ đợi nhưng không có ai bước vào lớp học cả. Draco nhận thức sâu sắc xung quanh mình rất nguy hiểm, nhận ra rằng cuộc chiến quanh lâu đài vẫn đang tiếp tục.

"Chúng ta cần phải ra khỏi đây. Nhanh chóng." Cha đỡ đầu của cậu vòng tay gầy gò xanh xao quanh cổ tay cậu và kéo cậu ra khỏi tủ, sau đó đưa tay về phía Granger.

"Người đang làm gì thế?" Draco gắt lên.

"Ta nghĩ điều đó là hiển nhiên" Severus lạnh lùng trả lời, vẫn đưa tay về phía cô gái. Cô vẫn chưa nói lời nào, nhưng cô đang nhìn bàn tay ông một cách kỳ lạ. Mũi Draco nhăn lại vì bối rối, hy vọng rằng mình không định mang theo tên Gryffindor phiền phức đi cùng.

"Tại sao?" Ngay cả khi cô đã cứu mạng cậu trước đó, cậu cũng đã bị nhốt trong cái tủ chết tiệt đó hàng giờ với Granger và cậu không muốn chịu đựng sự hiện diện của cô thêm nữa. Cậu cảm thấy bẩn thỉu.

"Im đi, Draco. Bây giờ chưa phải lúc." Nguyên Chủ nhiệm của cậu trừng mắt, cúi xuống và kéo cô gái đang run rẩy đứng dậy. Cô hét lên nhưng không phản kháng. Đó là âm thanh đầu tiên ngoài tiếng thở mà cô tạo ra kể từ khi thực hiện Avada Kedavra*.

* Cho những ai đã quên: Có 3 lời nguyền Không thể tha thứ, đó là những lời nguyền "bất khả chặn", có nghĩa không thể bị chặn bởi một bùa phép khác.

1. Imperio (lời nguyền độc đoán): cho phép một pháp sư kiểm soát, điều khiển mục tiêu, phép này được tạo ra cho việc cưỡng chế và tẩy não người khác để bắt họ làm nô lệ. Khi bị điều khiển bởi lời nguyền này, nạn nhân có cảm giác như không quan tâm, lo lắng đến hậu quả do hành vi của mình gây ra.

2. Crucio (lời nguyền tra tấn): Hiệu quả là tra tấn mục tiêu, được tạo ra cho việc tra tấn hoặc hỏi cung, nhưng đôi khi cũng có hiệu quả khi chiến đấu. Lời nguyền tra tấn gây ra cho nạn nhân một cơn đau khủng khiếp. Việc thực hiện lời nguyền này đòi hỏi phải có một lòng căm ghét tột độ, một ước muốn gây đau đớn và sự thích thú trước nỗi đau của nạn nhân.

3. Avada Kedavra (lời nguyền giết chóc): Giết chết mục tiêu, tạo gây ra một cái chết ngay tức khắc mà không gây đau đớn. Nếu lời nguyền không trúng phải một sinh vật sống, nó sẽ giải phóng một năng lượng như một vụ nổ lớn.

Draco quay lưng lại, tức giận vì bị nói như thế cũng như ước gì mình đã phản ứng như vậy. Đôi mắt cậu lại nhìn vào cha mình một lần nữa, ngực cậu đau nhức, cậu đã không có cảm giác đó trong nhiều tháng qua, kể từ khi mẹ cậu qua đời.

Cậu hít một hơi thật sâu và phớt lờ hai người phía sau, bước vài bước thận trọng về phía khung cảnh hỗn loạn phía trước. Đầu gối cậu yếu ớt, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ngay cả khi không khí lạnh lẽo của căn phòng quét qua người.

Chậm rãi, cậu đến bên cạnh cha mình, quỳ xuống cạnh ông. Cậu buộc mình phải xem xét từng chi tiết, từng chi tiết khủng khiếp, đẫm máu trước mắt anh. Cậu đưa tay ra và đặt nó lên tay của Lucius - cây đũa phép tay ông vẫn nắm chặt - rùng mình khi cảm nhận được làn da lạnh lẽo và ẩm ướt.

Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở tăng nhanh. Trong khi bị mắc kẹt trong tủ, cậu đã sợ hãi khoảnh khắc cuối cùng cậu sẽ nhìn vào mắt Lucius.

Draco chưa bao giờ nghĩ rằng người ta có thể nhìn thấy nhiều cảm xúc đến vậy trong mắt một người đã chết. Nơi mà cậu mong đợi sẽ nhìn thấy nỗi sợ hãi, cậu lại nhìn thấy sự quyết tâm, ngay cả khi sắp chết. Cậu vẫn có thể thấy rõ sự thách thức đã ăn sâu vào nét mặt của Lucius. Lông mày ông hơi nhíu lại như thể đang tập trung vào điều gì đó, môi ông mím lại thành một đường thẳng và hàm nghiến chặt.

Ông không hề tỏ ra sốc trước lời nguyền mà giờ đây Draco có thể thấy rõ. Chính ánh mắt kiên quyết đó của cha cậu đã khiến trái tim cậu thắt lại một cách đau đớn. Những lời cuối cùng ông nói với cậu, quay cuồng trong đầu cậu như một cuốn băng ghi âm bị hỏng, đã mở rộng tầm mắt của Draco về rất nhiều điều về cha và cậu không biết phải làm gì với chúng.

Cậu không chắc mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã cho cậusự sống. Thời gian dường như đã dừng lại đối với Draco, tiếng ồn ào của trận chiến đang diễn ra bên ngoài hoàn toàn không lọt vào tai cậu cho đến khi cậu nhận thấy một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vai mình.

"Đi nào, Draco. Con không thể làm gì hơn cho ông ấy nữa." Giọng nói trầm trầm của Severus đưa cậu trở lại hiện tại và khung cảnh xung quanh. Cậu nhận ra những giọt nước mắt đang dần rơi xuống đôi má nhợt nhạt mình, cậu lau chúng một cách giận dữ. Cậu không muốn ai nhìn thấy mình như thế này.

Cậu vuốt ve má cha mình trước khi cúi xuống và để đôi môi ấm áp của mình lướt qua vầng trán lạnh lùng của Lucius. Những ngón tay dài, xanh xao của cậu run rẩy khi cậu vuốt mắt nhắm lại cho cha mình cùng thu thập cây đũa phép. Trượt nó vào tay áo, cậu đứng dậy và đối mặt với Cha đỡ đầu của mình.

Severus nắm chặt khuỷu tay của Granger trong bàn tay to lớn của mình, đôi mắt đen láy nhìn cậu cẩn thận. Cậu cảm thấy bị lộ dưới cái nhìn của ông, cậu liền quay sang Granger. Đôi mắt cô vẫn đờ đẫn và mái tóc bù xù hơn thường ngày, nhưng cô có vẻ tự chủ hơn một chút rồi. Ánh mắt cô cũng dán vào cậu, khiến cậu muốn cựa quậy một cách khó chịu. Tuy nhiên, cậu đứng cao nhất có thể và trừng mắt nhìn con máu bùn.

Cô trừng mắt nhìn lại. Đó là Granger mà tất cả chúng ta đều biết và ghét, cậu ác độc nghĩ. Cậu không cần thứ rác rưởi như cô lúc này.

"Mặc dù ta cực kỳ tò mò nhưng giờ không phải là lúc để tìm hiểu làm thế nào mà hai người lại bị nhốt trong cái tủ đó. Ta cần đưa cả hai người ra khỏi đây trước khi sự vắng mặt của ta bị phát hiện." Giọng nói trầm lặng của Snape phá vỡ trận đấu chói lóa của họ, thay vào đó khiến họ đều nhìn về phía ông.

"Ý người là cả hai ư? Cô ấy sẽ không đi cùng chúng ta" Draco giận dữ phản đối.

"Cả hai người" Snape trả lời, giọng sắc như răng sư tử.

"Con đã bị nhốt trong tủ với cô ấy hàng giờ rồi..."

"Đừng cư xử như một đứa trẻ nhỏ nhen nữa mà hãy giống con người thật của mình hơn đi" Snape gầm lên. Giọng nói của ông vang vọng khắp phòng học trống, đập mạnh vào những bức tường đá.

"Cô ấy không cần phải đi cùng chúng ta, Hội có thể tìm thấy cô ấy..."

"Sẽ không còn mệnh lệnh nào được truyền xuống nữa!"

Âm thanh duy nhất là tiếng thở hổn hển của Granger. Cô kinh hoàng nhìn Severus, khuôn mặt cô tái nhợt đến mức không thể tưởng tượng được, thậm chí còn tái nhợt hơn trước. Draco phớt lờ những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt cô khi tai cậu vừa nghe được tin sốc.

Nếu Hội biến mất, điều đó có nghĩa là phe Draco chuẩn bị theo đã thực sự bị tiêu diệt. Cậu thực sự không tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra với mình nếu một trong hai bên thắng. Cậu biết hậu quả của chiến thắng của mỗi bên là gì và điều đó có ý nghĩa gì với cậu, nhưng cậu không tập trung vào nó. Giờ đây khi đã biết chắc chắn phe nào vẫn đứng vững, cậu hoàn toàn hiểu số phận của mình sẽ ra sao.

Biết rằng khi bị bắt, mình sẽ bị tra tấn dã man trước khi bị giết theo cách đau đớn nhất có thể khiến Draco cảm thấy muốn bệnh. Cậu đã không nhận ra rằng cậu đã thầm hy vọng vào chiến thắng của Order. Bụng cậu quặn thắt, tay cậu bắt đầu run rẩy. Cậu thà đối mặt với bọn Giám ngục ở Azkaban hơn là Voldemort. Cậu biết tên khốn đó có thể tàn bạo đến mức nào.

Bản dịch thuộc về tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

"Harry?" Snape nghiến răng và cong môi thất vọng khi nghe thấy cái tên đó thoát ra khỏi môi Granger. Draco đủ thông minh để giữ im lặng không phản kháng thêm nữa. Cậu biết rõ tâm trạng của Severus hơn bất kỳ ai và biết khi nào cùng dấu hiệu ông ấy sắp nổi cáu.

Tiếng bước chân chạy dọc hành lang thu hút sự chú ý của họ. Snape nhanh chóng đi về phía văn phòng giáo viên Phòng thủ, kéo Granger, Draco nhanh chóng theo sau. Khi họ bước vào căn phòng nhỏ, Draco nhìn thi thể cha mình một lần cuối rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Snape đang ở bên kia phòng và vẫy cây đũa phép của mình vào bức chân dung treo bên cửa sổ. Bầu trời bên ngoài rực lên một màu cam kỳ lạ, ngay cả trong bóng tối vẫn bao quanh lâu đài. Cậu không thể nghe thấy âm thanh của trận chiến nữa, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra xung quanh họ. Cảm giác bị cắt đứt khỏi thế giới bao trùm lấy cậu, khiến cậu cảm thấy tách biệt và tê liệt. Cậu không thích cảm giác này.

Bức chân dung mở ra, để lộ một cánh cửa gỗ nhỏ, đơn giản đằng sau nó. Severus mở nó ra và quay lại nhìn họ. Đôi mắt đen của ông lóe lên một cách nguy hiểm khi cây đũa phép rơi từ tay áo xuống tay ông.

"Gần, rút ​​đũa phép" là tất cả những gì ông ấy nói trước khi đi vào bóng tối. Granger đứng bất động trước ngưỡng cửa, Draco đi ngang qua cô, không muốn mất dấu Severus ở phía trước. Cậu không quan tâm liệu máu bùn có đi theo hay không.

Cậu chưa bước được năm bước thì sự thôi thúc mãnh liệt muốn quay lại và tóm lấy cổ tay cô đã bùng nổ. Cậu quá ngạc nhiên trước cảm giác đó nên giật mình dừng lại. Lắc đầu với ý nghĩ đó, cậu tiếp tục đi, nhưng với mỗi bước đi, cảm giác trở nên không thể chịu nổi và cậu lại dừng lại. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng quá lo lắng rằng mình sẽ mất Severus nếu đợi lâu hơn, cậu quay lại và lùi bước.

Cô vẫn đứng trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào bóng tối. Bực mình vì đột nhiên nhận ra Granger đang có liên quan đến cảm giác khó hiểu trong cậu, cậu nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào đường hầm cùng với mình. Ngay khi cậu làm vậy, cánh cửa tự động đóng lại sau lưng họ. Không thèm dừng lại, cậu niệm phép Lumos và tiếp tục bước đi.

Họ nhanh chóng đuổi kịp Severus, người đã dừng lại chờ họ. Ánh mắt trừng trừng của ông khiến Draco ớn lạnh sống lưng nhưng cậu không nói gì để bào chữa. Bản thân cậu cũng không chắc chuyện gì vừa xảy ra. Cậu chỉ muốn thoát khỏi lâu đài này và tránh xa Voldemort càng tốt.

Buông cổ tay Granger ra như thể nó đang đốt cháy cậu, họ tiếp tục đi tiếp, cô gái lặng lẽ đi theo họ một mình. Họ bước xuống những hành lang chật hẹp, khiến Draco cảm thấy lạc lõng và mất thăng bằng. Họ đến một cánh cửa khác, nơi Snape niệm vài thần chú và chờ đợi. Ông thận trọng mở nó ra và nhìn xung quanh. Họ đi ra khỏi cửa, đi dọc theo hành lang mà Draco không nhận ra, dẫn đến một dãy cầu thang. Đi xuống, họ dừng lại ở phía dưới, lắng nghe lần nữa.

Snape tiếp tục mô hình hành lang và cầu thang này, đôi khi lên, đôi khi xuống. Cơ bắp của Draco đang phản kháng, sự mệt mỏi của cậu bắt đầu xuất hiện khi cậu mù quáng đi theo. Cậu kiệt sức vì rối loạn cảm xúc và chấn thương thể xác mà bản thân đã phải chịu đựng trong hai ngày qua.

Rất may, họ gặp rất ít Tử thần Thực tử trên đường đi, nhưng Snape dường như luôn biết chính xác nơi ẩn náu và khi nào cần di chuyển. Granger không bao giờ nói một lời khi cô bám theo họ. Cô ấy trông càng ngày càng tệ hơn, Draco thầm hy vọng cô ấy không bất tỉnh. Cậu sẽ tức giận nếu bị buộc phải bế cô.

Họ đến một hành lang ẩn khác, nhưng lần này, khi đi đến cuối, họ tìm thấy một cánh cửa sắt lớn thay vì gỗ. Những phép thuật tương tự được thực hiện trước khi cánh cửa được mở ra, bản lề kêu cọt kẹt. Draco cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy họ đã ở bên ngoài, bầu trời bắt đầu sáng dần khi đến gần.

Mùi gỗ cháy và mùi chết chóc nồng nặc trong không khí, khiến Draco phải lấy tay áo che mũi. Mùi hôi thối thối rữa đốt cháy lỗ mũi cậu, khiến những sợi lông tơ sau gáy cậu dựng ngược. Cảm giác nhẹ nhõm mà cậu cảm thấy lúc trước đột nhiên biến mất khi họ băng qua những bụi cây và tiến về khu rừng cấm.

Họ đi qua bên trái Nhà kính, nhưng chẳng còn lại gì nhiều. Nền móng vẫn đang bốc khói do bị trúng bùa phép nào đó và kính văng tung tóe khắp nơi. Khi cậu và cha cậu mới đến, nó vẫn còn nguyên vẹn.

Draco ngừng quan sát xung quanh sau khi nhìn thấy thi thể đầu tiên nằm trên bãi cỏ. Thi hài tàn tạ của người anh họ gợi lại những suy nghĩ về việc cậu thực sự cô đơn biết bao trên thế giới này, cậu không thể chịu đựng được khi nhìn vào bất kỳ thi thể nào khác mà họ đã đi qua.

Họ nhanh chóng đến bìa rừng và Snape nén họ sau một cái cây lớn. Ông đẩy họ xuống đất, họ rúc sát vào nhau trong khi ông lắng nghe xem liệu họ có bị theo dõi hay không. Draco có thể cảm nhận được hơi thở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net