Lấc cấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa về phòng Finland đã lao ngay đến bàn bắt đầu viết viết ghi ghi, ngay cả lúc Ukraine về cũng không thèm ngẩng đầu lên chào một tiếng làm cậu ta cứ lầm bầm chửi mãi.

Để tiện cho việc trau chuốt lại suy nghĩ của mình và vừa giúp ghi nhớ các manh mối khi chúng còn đang mới, Finland ghi lại mọi chuyện thành hai bản, một bản ghi trong ngôn ngữ của cậu bí mật kẹp vào sách, bản còn lại chỉnh lí như một bản tường trình rõ ràng, ngắn gọn ghi lại cả những lập luận và một phần suy nghĩ của hai người, đặc biệt còn nhấn mạnh một số chi tiết để tăng độ nghiêm trọng của vụ này. Cậu thà làm lầm còn hơn sót, Finland không biết nữa, cậu chỉ cảm thấy mình không nên coi nhẹ chuyện này.

Vừa viết xong, kiểm tra lại đầy đủ, cậu đứng dậy, nhắn tin cho Sweden, rời khỏi phòng. Cửa vừa đóng, ánh mắt Finland liền trở nên sắc bén, cậu hướng tới phòng thầy hiệu trưởng.

United Kingdom đang tập trung làm việc, tính toán các loại giấy tờ, sửa chữa các nội dung để chuẩn bị cho sự kiện lớn sắp tới, mắt ông đột ngột trở nên đau nhói. UK vội vàng đặt bút xuống, xoa xoa hai mắt mình cùng với thái dương. Dạo gần đây, đầu ông càng lúc càng đau, mắt lúc thì đau nhói lúc thì thấy những thứ kì lạ, có lẽ ông đã già rồi. UK thở dài, vậy mà vẫn phải làm đống giấy tờ này đây, đúng thật là khổ sở. 
UK nhìn qua tấm ảnh đặt bên phía bàn, ông cầm tấm ảnh lên, tay quét qua lau sạch lớp bụi mờ, động tác mang theo nét dịu dàng trân trọng hiếm thấy. Đột ngột ngay lúc đó vang lên tiếng gõ cửa, UK trả bức ảnh lại vị trí cũ, nói: "Mời vào."

Có lẽ vì đang mong chờ một ai đó khác nên khi thấy Finland bước qua cánh cửa kia, vẻ nghiêm túc trên mặt ông hơi giãn ra để rồi rất nhanh bình thường trở lại, ông mỉm cười thân thiết, gật nhẹ đầu: "Chào cậu, Finland. Rất vui được gặp lại cậu hôm nay. Tôi hy vọng cậu cảm thấy thoải mái khi ở đây." UK muốn đứng dậy chào nhưng Finland lại lắc đầu không cần nên thôi.
" Chào thầy. Tôi cũng rất vui khi gặp lại thầy. Ở đây cũng rất thoải mái chỉ là.. có chuyện này thầy cần biết."

UK nhận lấy sấp giấy mỏng từ tay Finland, ông lật ra đọc từng dòng, mặt càng lúc càng nghiêm túc. Đến lúc cuối cùng, trong phòng chỉ còn sự im lặng. Đọc xong, UK thở dài, ánh mắt mệt mỏi nhưng sáng ngời, đầy cảm kích nhìn Finland.
" Cảm ơn cậu, Finland. Tôi không biết tại sao càng đến gần ngày quan trọng là lại có rắc rối ùn ùn kéo tới. Tôi một lần nữa cảm ơn cậu Finland và thật xin lỗi vì đã làm phiền cậu thế này."
" Không có gì đâu. Là học sinh của trường, đây cũng là một phần trách nhiệm của tôi. Nếu không còn gì thì tôi xin phép đi trước."
" Được, được. Tôi chắc chắn sẽ cho người làm rõ chuyện này. Nhưng dù gì với tư cách là một hiệu trưởng của cậu, tôi hy vọng cậu sẽ không bị dính vào chuyện này lần nữa."

Hiểu được nghĩa ẩn đằng sau câu nói, Finland thấy hơi thẹn: "Ừm. Tôi hiểu, chỉ là lúc đó có Russia rồi."
Hiệu trưởng cười, ánh mắt mờ ám trả lời: "Tôi biết." 

Finland tự nhiên thấy ngại ở khoảng khắc đó, cậu gật đầu chào, "Tạm biệt thầy", rồi mở cửa rời đi.

Nụ cười mờ ám của UK vẫn còn ngay cả khi Finland đã rời khỏi phòng, ông đọc lại bản báo cáo, cười nhẹ. Ánh nắng hoàng hôn đỏ rực chiếu vào căn phòng ánh lên khung ảnh cũ mèn, UK vừa đọc xong liền cầm sấp giấy mỏng để vào máy hủy giấy, sau đó mở máy gọi. Tiếng giấy rè rè vang vọng giữa căn phòng yên tĩnh. UK nhìn đống giấy dần bị xé nát, ngay khi nghe được tiếng điện thoại kết nối, ông nhẹ nhàng ra lệnh: "Đẩy nhanh kế hoạch đi."

Mặt trời vẫy vùng phía cuối chân trời đỏ au như máu, nhưng gió và mây lại dịu dàng, bình yên đến lạ, Thật rực rỡ, phô diễn như trên thế giới này chẳng thể có bất cứ thứ gì bất thường sẽ xảy ra.

××××××××××××××××

" Hội trưởng. Anh uống trà không?" Một cô gái cười tươi như hoa mở cửa tự vào phòng, đặt ly trà lên trên bàn. Cô vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói dù bị hội trưởng nhà mình lườm cháy mặt. Sweden không biết có nên tự hào hay tức giận khi mình và Norway chỉ dạy mấy học sinh quá tốt, anh cầm ly trà nhấp môi.
" Đó là ly trà của phó hội trưởng nhờ gửi đấy ạ. Phó hội trưởng muốn hội trưởng nên thư giãn đừng làm việc quá sức. Không tốt cho sức khỏe."
Sweden đặt ly trà xuống hỏi: "Đó là lời của Norway nói?"
Cô gái nghiêm mặt gật đầu: "Như in luôn."
Với vẻ mặt như vậy Sweden hoàn toàn không thể đọc được nhóc này, có vẻ Norway gửi nhóc này đến có ý muốn nhiễu loạn anh nhưng vì trà rất ngon lại là mùi vị anh thích, cũng khôn khi để mấy nhóc này dùng 'phó hội trưởng' thay cho tên của mình để anh khỏi bực khi nhớ lại đống rắc rối kia, nên Sweden tạm cho qua.

Vừa thưởng thức trà vừa đọc tin nhắn, mấy tin nhắn đáng yêu từ Ice, một loạt tin nhắn vớ vẩn từ Nor và cả tin nhắn của Fin từ trước nữa, gia đình nhỏ của anh, Sweden cảm thấy thư giãn hơn nhiều rồi. Đang lướt qua từng dòng tin nhắn, thông báo tin nhắn mới hiện lên trên màn hình, từ Finland. Anh nhấp thêm ngụm trà, tay nhấp vào tin nhắn mới, vừa mở, lông mày anh khẽ nhíu lại.

Tiếng gõ cốc cốc đều đặn vang lên từ phía cửa, Sweden thoát ứng dụng tắt máy, mời vào. Thoáng nhìn qua người đi vào cùng sấp hồ sơ lộ rõ trên tay, Sweden hơi mở to mắt để rồi điều chỉnh lại vẻ tươi cười đủ tiêu chuẩn ngoại giao lâu nay.

Guồng xoay của ban quản lý bắt đầu hoạt động. Tất cả mọi người đều phải làm việc. Trời còn đang chiều, là khoảng thời gian nghỉ xả hơi thường ngày hôm nay lại bị cướp mất, ngay cả cô gái còn đang cười vui vẻ ban nãy giờ đã không còn cười nổi. Kiểm tra lại báo cáo, cử người để ý đến các học sinh, liên hệ với bên thầy cô phân tổ kiểm tra, v...v.. Chuyện nào cũng yêu cầu phải có người đứng ra làm. Giải đấu tổ chức gần nửa, số lượng công việc đã giảm xuống rất nhiều nhưng giờ gặp mấy vấn đề này lại trở về như cũ. Đến mức mà trước khi sắp xếp, Sweden phải gọi Norway và một số tổ trưởng khác bàn chuyện. 

Sweden và Norway là hai đầu não của ban quản lý học sinh, dù rằng một người là trưởng, một người là phó nhưng vị thế của họ bấy lâu nay vẫn luôn sêm sêm nhau, ngoài ra cả hai còn là người yêu rất lâu rồi nên giữa hai người có sự hiểu biết, ăn ý khó tả. Sau khi bàn chuyện xong, tất cả tổ trưởng bắt đầu phân chia công việc, chỉ cần một cái gật đầu của Sweden Norway đã biết nên làm gì. Anh cà lơ phất phơ cùng các tổ trưởng đi trước để lại cho hội trưởng nhà mình nói chuyện với thầy cô.

Ngồi ở vị trí hội trưởng hội học sinh, với trách nhiệm quản lý, là vị trí không quá cao nhưng vô cùng tiện lợi bởi bên cạnh nó chính là một mạng lưới thông tin của các học sinh, nơi thậm trí có một số chuyện còn biết rõ hơn nhiều so với các thầy cô. Vì tiềm năng của vị trí đó nên Sweden mới chấp nhận làm hội trưởng, nhưng mặt tối của nó cũng vì tiềm năng đó mà hiệu trưởng luôn để ý nhiều hơn cho bên này khiến anh rất khó đưa tay, người trong đây còn là học sinh, thầy cô của trường. May mà điều đó không phải là vấn đề quá lớn với Sweden.

Nói anh gian xảo, cáo già cũng được nhưng anh hoàn toàn không thấy xấu hổ khi gài người theo sau hiệu trưởng, các tổ trưởng, học sinh. Vì nguyên nhân thực tế rằng các CH không hoàn toàn tin tưởng nhau, càng cáo già thì càng không tin tưởng, Sweden cá chắc bằng tên của mình là ngay cả vị hiệu trưởng trên kia cũng không hoàn toàn tin tưởng họ, chỉ là do môi trường học đường đơn giản an toàn, nên tính cảnh giác của các CH mới đều giảm xuống mức thấp nhất. Chỉ trừ một số ít vẫn thích tự nắm quân bài trong tay mình, có lẽ không đến mức như anh nhưng cũng không trách được, dù gì Sweden còn phải lo cả đám em trai của mình cơ nên...

...anh hoàn toàn chả cảm thấy có chút tội lỗi nào cả, nhất là khi có chuyện đang xảy ra. 

Trường học bị nhắm tới đã là chuyện xảy ra từ rất rất lâu, nếu bây giờ đột nhiên lại có chắc chắn không phải chuyện nhỏ gì. Một âm mưu mà yêu cầu phải vô hiệu hóa một phần hệ thống an ninh của trường thì sẽ nghiêm trọng đến thế nào đây. Tâm trạng Sweden trở nên nặng nề khi nhớ tới cảm giác hồi trước lúc làm giấy tờ nhập học. Liệu chuyện này xảy ra có liên quan gì đến cơn bão bủa vây Finland lúc đó không?

Estonia tò mò nhìn căn phòng đóng kín cửa, với tay hỏi một học sinh đi ngang qua: "Lena, chuyện gì xảy ra vậy? Sao phòng hội trưởng lại đóng cửa?"
Cô gái nghe rồi, à một tiếng nói nhỏ: "Nghe nói có chuyện xảy ra rồi nên hội trưởng đang bàn chuyện. Từ giờ, chắc chắn chúng ta phải làm việc nhiều đấy." Cô gái thở dài rời đi.
Estonia cúi đầu tiếp tục phân chia giấy báo nhưng để ý kĩ sẽ nhận ra lúc này cậu không chú tâm chút nào. 

Thấy không. Ta nói có sai đâu. May mà ngươi nghe theo lời ta hủy đám giấy tờ đó trước chứ nếu đợi đến giờ ngươi nghĩ mình có cơ hội vào lại căn phòng đó sao?

Ừ. 

Từ giờ cứ nghe theo ta là được. Tất cả những gì ngươi muốn đều sẽ thành thật. 

Ừ..

Người kia vừa gọi cho ngươi. Đừng để người kia đợi lâu.

Ngay bây giờ sao?

Đúng vậy. Ta đi ngủ trước đây. Ngươi tự nói chuyện với người đó đi. Đừng quên những gì ngươi đã phải trả giá.

Ta hiểu.

Luôn luôn hiểu, từ lúc chọn lựa đã không còn khả năng quay đầu.

Xin lỗi...

××××××××××××××××

Loạt xoạt. Loạt xoạt.

Một tên lấc cấc chui ra từ một bụi rậm, dáng vẻ cảnh giác ngó quanh như một tên trộm. Hắn ta có vẻ rụt rè, bực bội cho đến khi nhận thấy có một kẻ đứng trong bóng cây mới giật mình lùi lại.

" Này. Tao đã làm theo lời mày nói rồi đấy. Giờ thì tiền công của tao đâu?"

Cái người ở trong bóng cây không trả lời, cứ đứng đó rồi đột nhiên nhào tới.

" Khoan đã!!! Cái quái g-"
Một tiếng hét đau đớn vang lên để rồi câm bặt, theo sau là một tiếng huỵch nặng nề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net