Báo hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng đi càng cảm thấy có gì đó không ổn. Russia và Finland dùng con đường đặc biệt đến thẳng biên giới màn chắn, đi dọc theo kiểm tra thấy đúng là có vài vết tích đáng nghi nhưng không đặc biệt, vòng theo đường giữa kiểm tra khu xung quanh cột phát năng lượng cũng y hệt vậy chứ ngoài ra không có gì bất thường. Hai người tốn thời gian kiểm tra hết những khu vực quan trọng hoặc có khả năng cao ảnh hướng đến tấm chắn nhưng vẫn không thấy có gì đáng ngờ.

Tốn hai tiếng đồng hồ đi lanh quanh trong khu rừng lớn, dù nhiêu đó so với sức của Russia và Finland đều không có gì nhưng việc liên tục nâng cao cảnh giác, chú ý mọi thứ và suy nghĩ, sử dụng năng lực mà chỉ tìm được vài thứ râu ria đều khiến Finland có chút mệt mỏi. Những thứ ấy chỉ nói lên được rằng có người đụng tay vào chứ không thể biết được người đó đã làm gì, mà cứ đi tiếp chắc gì đã tìm được thứ gì hữu ích. Hai người đồng ý trở về.

Trên đường trở về, Finland ngẩng đầu nhìn xuyên qua tán lá thấy hòn đảo khổng lồ lơ lửng giữa trời cao. Thật thần kì khi ánh nắng vẫn xuyên qua hòn đảo chiếu xuống đây cứ như hòn đảo chỉ là hình chiếu, càng thần kì hơn nữa là không phải ở vị trí nào trong rừng ngẩng lên cũng thấy hòn đảo ngay trên mình, có những vị trí ngẩng đầu chỉ thấy được bầu trời. Trên đường đi Finland luôn chú ý nhìn trời, coi như đang cố đoán xem những bước chân kế tiếp có sang vị trí thấy được hòn đảo hay không. Bên cạnh việc dẫn đường, Russia thỉnh thoảng lại nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của mình cùng Finland, thấy vẻ mặt thoải mái của người mình yêu, bản thân anh cũng thấy thoải mái, vui vẻ.

Cho đến khi hai người cùng bước vào mảnh rừng trông khá thoáng đãng, tâm trạng thả lỏng của Finland liền căng chặt, ý cười trong đôi mắt Russia chợt tắt ngúm. Hai người đồng thời thả chậm tốc độ, chú ý xung quanh. Xung quanh vẫn ổn, không có gì bất thường nhưng bầu không khí ở nơi này có gì đó khác biệt. Con sói trong lòng Russia gầm gừ, dựng thẳng tai, bản năng của động vật luôn sắc bén hơn con người, chính nó cũng thấy có gì đó không ổn. Con quạ trong Fin cũng hé mắt. Hai người cùng nhau rồi chia nhau kiểm tra vẫn không thấy gì.

Bấy giờ Finland 'mở mắt' nhìn xung quanh, các góc âm u, bên cạnh một dòng năng lượng hình người nổi bật đang di chuyển thì chỉ còn rải rác những chấm năng lượng nhỏ trên bãi và bụi cỏ cùng cây cối, có thể nói là không khác gì với những nơi trước đó. Dù vậy Finland vẫn thấy có gì đó là lạ nhưng không nói được nó là gì.
Đôi mắt đỏ rực được rót năng lượng óng ánh như đang phát sáng, đẹp đẽ mà nguy hiểm, nó chưa bao giờ khiến Russia thôi say mê. Yết hầu anh động đậy, Russia cụp mắt nhìn xuống chân, vì dồn toàn bộ lực chú ý nên rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường:
" Finland nhìn này."

Finland cúi đầu thấy trong tay Russia là một... cây cỏ bình thường?
" Cậu biết đây là gì không?" Finland lắc đầu không hiểu câu hỏi cho lắm.
" Lá dẹp, lúc non màu xanh lơ, lúc già xanh đậm viền bóng, bên ngoài trông hao hao cỏ nhưng thật ra lại là một loài cây báo hiệu, có thể truyền tín hiệu bằng mạng lưới được tạo từ các tia năng lượng cùng với các người anh em của nó. Nhưng thứ tôi đang cầm này lại là cỏ bình thường."
Finland ngẩng phắt dậy, nhìn lại xung quanh, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra thấy lạ chỗ nào rồi. Mật độ các chấm năng lượng so với đám cỏ cây đông đúc thì quá thưa và đều nhau.

Russia một bên vén đám cỏ, một bên giải thích: "Kể từ khi cổng vào xuất hiện, nguồn năng lượng cực mạnh ấy đã hủy hoại hoàn toàn thực vật bình thường thay vào đó là những loài cây mới của thế giới huyền bí, chúng nó cắm rễ trong đất rồi dựa vào năng lượng rò rỉ mọc lên chiếm hết chỗ và chất dinh dưỡng của thực vật bình thường. Cỏ thường cực kì khó tồn tại ở đây. Đấy còn chưa kể tới khu này nằm ngay bên dưới hòn đảo bay."
" Giữa hai nơi phát năng lượng cực mạnh, tỉ lệ cây bình thường xuất hiện ở đây là không. Trừ khi có người xới tung khu này lên nhổ hết rồi trồng lại cỏ thường," một việc không chỉ vô cùng khó khăn mà nếu còn phải làm bí mật không để trường biết được là gần như không thể.
" Hoặc là dùng năng lực hệ thực vật." Russia và Finland nhìn nhau, đồng thời nói một lời. Russia không có khả năng 'nhìn' như Finland nhưng anh lại quen thuộc hình dáng của loài cây ấy hơn nên rất nhanh đã phát hiện ra cách phân bố kì lạ của đám cây báo hiệu.

" Phân bố thưa thớt có ảnh hưởng đến khả năng của chúng nó không?" Nhớ đến tác dụng chính của loài cây này, Finland rất nhanh đã liên tưởng ra điều gì.
Russia cười khen ngợi: "Nếu chỉ là truyền tín hiệu thì không, miễn sao các cây không cách nhau quá xa làm mạng lưới bị ngắt. Nhưng nếu đường truyền yếu thì nội dung sẽ bị ảnh hưởng." Russia phủi tay đứng dậy.

" Với mật độ thế này thì cho dù khu này có chuyện gì xảy ra thì tín hiệu khi tới được trường có thể chỉ còn là các tạp âm vô nghĩa. Và sẽ bị bỏ qua." Finland kết luận.
Russia nheo mắt im lặng nhớ từ 'mật độ' trong lời nói của Finland: "Không chỉ bỏ qua. Hệ thống nhà trường sẽ ngay lập tức loại bỏ." Tạp âm rác do gió thổi cỏ lay hoặc con vật nào đi ngang qua ngày nào cũng có. Sẽ không gây chú ý. Mà lúc phát hiện ra cũng đã muộn.

Russia phải công nhận cách làm này vô cùng thông minh. Vừa không báo động cho trường vừa có thể nắm lấy quyền chủ động trong việc báo hiệu, còn có thể đặt bẫy mà chỉ cần có một người có thân phận học sinh mang năng lực thực vật là được. Các cây cỏ xen lẫn nhau trong rừng, không kiểm tra kĩ thì ai phát hiện ra được chứ.

Russia nghi ngờ chuyện này có liên quan đến cuộc hỗn loạn ở bên khu rừng kia. Các sinh vật bên kia cảm thấy bất an có thể là do sự thay đổi của thảm thực vật.

Finland nắm cọng cỏ trong tay, mắt cậu do dùng năng lực trong thời gian dài đã trở nên nhức và rát. Finland nhắm mắt thả cọng cỏ xuống. Cậu đã tìm được nguyên do vì sao trường bị tấn công đột ngột không báo trước, cũng tìm được nhiều thứ đáng ngờ. Với những thứ này đủ để nhà trưởng phải điều tra lần nữa và nâng cao cảnh giác kịp chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ sau này. Nhưng không biết vì sao Finland vẫn ẩn ẩn thấy bất an.

Hai con người chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng của mình.

××××××××××××

Khi khỏi rừng, Finland quay sang hỏi Rus: "Giờ anh tính làm thế nào?"
Russia bóp đầu, nghĩ đến những thứ sắp tới mình phải làm khiến anh hơi nản:
" Trước báo lên rồi phải dẫn một đội xem xét lại khu này và khu phía bên kia trường. Thu thập đầy đủ các thứ đáng nghi. Bàn bạc lại."
" Còn tôi thì làm gì?"
" Còn cậu sao? Đừng tự tiện điều tra nữa và tập trung học đi. Đừng bày đặt trốn học bắt chước học sinh hư. Đặc biệt là tuyệt đối đừng đưa bản thân vào vòng nguy hiểm." Câu cuối cùng Russia đè nặng xuống, giọng vô cùng nghiêm túc.
" Tại sao tôi không được điều tra nữa? Ý anh là tôi phải quên đi mấy chuyện này và làm như mình không biết?" Lời nói của Russia làm tâm trạng bất ổn trong Finland bùng nổ. Cậu kìm chế bản thân, tránh né những từ mang tính công kích mạnh hỏi.

Tránh xa nguy hiểm? Gì đây? Coi cậu là kẻ phiền phức hay yếu ớt?

" Cậu không thể điều tra được."
" Tại sao!" Âm điệu của Finland trở nên lạnh lẽo. Câu nói của Russia cứ như đổ thêm dầu vào lửa.
Russia bất đắc dĩ giải thích: "Vì trường hợp lần này rất nghiêm trọng nên chỉ có đội tuần tra chính thức, các thầy cô có quyền hạn cao và thủ lĩnh của mỗi khối lớp được phép tham gia vào. Các khu vực quan trọng cũng sẽ bị kiểm tra. Sẽ có khu khoang vùng và chắc chắc trăm phần trăm ngay cả thầy cô bình thường cũng không có quyền đi đến."

" Sau cuộc kiểm tra, có thông báo cho học sinh biết không?" Con đường này không đi được thì cần chuyển sang con đường khác. 
" Phần lớn tin tức sẽ bị giấu kín đề phòng khủng hoảng. Giờ giải đấu vẫn đang diễn ra."
" Tôi không nghĩ giấu kín tin tức sẽ là ý hay." Thử nghĩ mà xem, giờ đang có rất nhiều học sinh ở trường vì giải đấu đang diễn ra, nếu lúc này mà có chuyện lớn đột ngột xảy đến thì hậu quả sẽ không dừng lại ở mức khủng hoảng thôi đâu. Bất tri bất giác Finland đã bị cuốn theo lời của Rus, quên đi cơn giận vừa rồi.
" Đúng là như vậy nhưng trường đa số là học sinh bình thường. Cũng không còn cách nào khác. Nhưng đừng lo về chuyện đó, mọi thông tin tôi có được sẽ báo hết cho cậu. Ngoài ra, tôi còn sắp xếp luyện tập cùng cậu nữa. Và nếu thuận lợi tôi có thể cùng cậu dò la những nơi mà cậu muốn. Cậu sẽ không muốn bị bắt gặp một mình đâu." Nghĩ đến chuyện phải đối mặt với bản mặt đen thui của 'gà mẹ' nhà mình thì đúng là cậu không muốn bị tóm thật.
" Tin tôi, Finland."

Chưa qua bao lâu Finland đã một lần nữa phải đối diện với cảm giác không thể hít thở trong một sát na. Cậu lùi ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Cậu cứ tưởng Russia muốn gạt mình ra khỏi chuyện này, ai ngờ anh đã lên kế hoạch bảo đảm cả cho phần cậu xong xuôi cả rồi.

Bình tĩnh, lý trí, biết lên kế hoạch ứng phó mọi tình huống, lại săn sóc, hiểu lòng người là những phẩm chất của Russia mà Finland luôn muốn có được. Bởi trong khi cậu còn đang sống theo ý mình, lạnh nhạt với thế giới xung quanh, cứng đầu chỉ chấp nhận một vài thông tin ảnh hưởng đến mình và người quen, để khi có chuyện thì buồn phiền xách đít đi tìm hiểu đầy bị động thì Russia đã chủ động tiếp thu toàn bộ mọi thứ anh có thể có được, sử dụng nó và cứ thế đi học, có việc cần thì làm, không thì vừa trêu vừa luyện năng lực với cậu, sống vui vẻ rảnh rỗi. Nói tóm lại, tất cả mọi thứ đều đã nằm gọn gàng trong kế hoạch. 

Tính xấu duy nhất có thể kể đến là ý muốn bảo vệ quá mạnh.

Đối với người có khuôn mặt xa cách với tất cả, đôi mắt Finland lại thành thật hiếm thấy, cảm xúc của cậu như nào đều thể hiện hết qua đôi mắt. Vậy nên khi ánh mắt của Fin nhìn anh chuyển từ 'cũng được' sang 'tìm tòi', Rus nhận ra ngay và cảm thấy phức tạp. Anh thật sự muốn bảo vệ Finland trong vòng tay mình nhưng người anh thích lại quá cứng đầu.

" Anh cứ đi trước đi. Tôi sẽ viết những gì chúng ta phát hiện ra rồi nộp hiệu trưởng cho. Dù gì giờ tôi cũng cần về phòng."

" Vậy giờ tôi đi đây."

" Tạm biệt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net