Chap 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người chạy toán loạn. Cả bọn dẫm bừa lên mâm cỗ để tìm đường chạy.

Mọi người chạy túa ra. Nhân Tuấn quay đầu lại  và trông thấy Ý An. Cậu ta vẫy Ý An chạy theo.

Ý An lắc đầu. "Cậu Đồng" sẽ dễ dàng tìm thấy cả hai đứa hơn là chạy một mình.

Ý An đứng lại cạnh bìa rừng. Chạy đường nào đây?

Nghe có tiếng chân chạy sau mình, Ý An liền ngoái lại. Một cậu con trai đang chạy thẳng về phía cô.

Là Lý Đế Nỗ!

Không phải. Một người khác. Cậu ta chạy vụt qua và biến mất sau cái cây.

Không thấy bóng dáng Đế Nỗ đâu. Bây giờ thì tạm thời an toàn.

Ý An chạy men theo con đường mòn ở sâu trong rừng. Tụi con nít chạy khắp nơi. Tiếng hét, tiếng cười nói và cả la thét ngập quanh cô.

Chưa ai tìm được chỗ trốn cả. Cô phải tránh xa mọi người ra. Cô phải luồn thật sâu vào rừng.

Vừa chạy Ý An vừa giương mắt nhìn xuyên qua bóng tối dày đặc. Chân cô vướng phải những bụi cây mọc thấp. Tâm trí cô thì đang cuống cuồng lên.

Mình trốn ở đâu đây?

Khu rừng này rộng quá, Ý An chợt nhận ra. Cô cảm thấy lạc lõng trong khu rừng này.

Những người khác dường như đã biến mất tăm. Ý An thầm ước được trông thấy ai đó mà mình biết. Nhân Tuấn hoặc Đông Thục, Đông Hách hay ai đấy. Bất cứ ai trừ Đế Nỗ.

Ý An cố luồn sâu vào rừng. Cô đã hoàn toàn đơn độc rồi, Ý An thầm nhủ.

Hình như không.

Loạt xoạt, loạt xoạt, loạt soạt.

Ý An cố lắng tai nghe. Tim cô đập thình thịch. Cô đứng sững lại.

Cành cây gãy. Có tiếng bước chân ở đằng sau.

Ý An nhìn lại. Ai ở đó nhỉ? Cô không nhìn thấy được gì hết.

Nhưng Ý An nghe thấy tiếng ai đó.

Loạt soạt, loạt xoạt, loạt xoạt.

Bước chân tiến lại ngày càng gần.

Có thể đó là Đông Thục, Jaemin thầm mong. Hoặc là đứa bạn nào đó. Nhưng chừng nào còn đứng yên đây, Ý An còn cảm thấy bất an.

Ý An hít một hơi thật sâu. Cô không đủ bình tĩnh chờ xem là ai. Cô phải đi khỏi đây!

Ý An bắt đầu chạy. Chạy thật nhanh.

Loạt xoạt, loạt xoạt, loạt xoạt.

Gần hơn. Gần nữa.

Ý An vội rẽ sang lối khác. Hy vọng tiếng bước chân không đuổi theo nữa. Cô lao bừa qua những bụi rậm và những cành thấp la đà.

Loạt xoạt, loạt xoạt, loạt xoạt.

Âm thanh đó đang hướng thẳng về phía cô. Ngày càng gần hơn.

Ai đó đang đuổi theo cậu.

Ý An quay ngoắt lại. 

Lý Đế Nỗ? 

Không phải. 

Không có ai. 

Tiếng bước chân im bặt. Chẳng có ai bám theo cô cả. 

Mặc kệ, Ý An thầm nhủ. Cứ chạy tiếp. 

Cô nhắm mắt lao đi. Ý An gạt cây ra mà chạy, mặc cho cành cây va vào người, đâm vào mắt. 

Cô chạy tới một lối mòn khác và dừng lại. 

Loạt xoạt, loạt xoạt, loạt xoạt. 

Lại âm thanh đó. Những tiếng bước chân! 

Ý An quay phắt lại. 

Tiếng loạt xoạt ngừng bặt.

Cô mở căng mắt ra cố nhìn xuyên qua màn đêm tối dày đặc. Không thấy ai ở đó. 

Cô rẽ tiếp sang một lối khác phải chạy dọc theo. 

Ý An thấy mình đang dẫm lên cả đất đá và rễ cây. Cô bắt đầu mệt bở hơi tai. Cô cần phải nghỉ, không thể chạy được nữa. 

Phải nghỉ đã. 

Nhưng tiếng bước chân lại đang đến gần, gần hơn nữa. 

Sắp tới chỗ cô rồi. Cô phải trốn. Nhưng trốn ở đâu? 

Xung quanh bốn bề toàn cây. Phải trốn lên cây thôi. 

Ý An túm lấy một cành cây xà thấp và đu người lên. 

Cô ra sức trèo.

Vỏ cây xù xì cào xước tay Ý An. Cô trèo một mạch tới chạc cây khá cao thì phải dừng lại để thở. 

Ý An đảo mất xuống phía dưới. Lẽ ra mình phải trèo lên một cái cây cao hơn, Ý ân thầm nghĩ. Như thế cô mới trông thấy Đế Nỗ đang mò đến. 

Giờ thì Ý An chẳng thấy gì ngoài lá cây. 

Nhưng ít ra chúng cũng che lấp người cô. 

"Cậu Đồng" sẽ không phát hiện ra. Hắn sẽ chẳng bao giờ biết được cậu ở trên này. 

Ý An ngồi bất động trên chạc cây đó chừng vài phút. 

Không nghe thấy một âm thanh nào trong rừng. 

Chuyện gì xảy ra với những bước chân nhỉ? Ý An tự hỏi. 

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi? Mười phút? Hay mười lăm? 

Làm thế nào để biết nửa tiếng đã trôi qua?

Cô bám chắc vào chạc cây, chờ đợi. 

Đột nhiên cái cây rung lên. 

Ý An chết lặng. 

Bình tĩnh, cô ra sức tự trấn an. 

Chỉ là gió thôi. Có lẽ đấy là gió. 

Cô không hề nghe thấy có tiếng bước chân nào. Cô không nghe thấy tiếng bất cứ ai đi tới. 

Thế thì ắt hẳn đó là tại gió, đúng không? 

Cái cây rung lắc mạnh hơn. Rất mạnh. Mà Ý An lại không thấy có gió. 

Đó không phải tại gió. 

Tâm trí cô bắt đầu bấn loạn. Cứ ở yên đây! Ở yên đây! 

Mình sẽ không sao nếu ở yên đây. Mình phải ở yên đây!

Nhưng gần như ngay lúc ấy Ý An biết mình không hề an toàn. 

Cô biết như vậy. Cô cảm thấy như vậy. 

Một hơi thở nóng hổi phả vào gáy Ý An. 

Có ai đó cũng đang ở trên cây cùng cô. 

Ngay cạnh bên. 

Gần đến mức có thể chạm vào cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net