Chap 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choang!

Chiếc chén sứ tuột khỏi tay Ý An và bể tan xuống sàn bếp. Lọ mật ong bị nghiêng trào ra ngoài và dính vào vết nứt trên ngăn tủ. Ý An vội vàng lấy khăn chùi chỗ mật trên nền đất.

- Cẩn thận cái chén bể đó. - Mẹ nhíu mày nhìn Ý An. - Con không sao đấy chứ? 

- Dạ, dạ, không ạ. - Ý An quay vội đi chỗ khác, tránh ánh mắt mẹ để khỏi bị lộ vẻ lo âu trên khuôn mặt. 

Ngày rằm tháng Bảy đã tới.

Sáng nay thức dậy Ý An đã cảm thấy nhoi nhói trong bụng. 

Cơn đau ngày càng tăng khi thời gian càng trôi đi. Ý An cố bình thản ngồi xem ba đánh cờ với ông nội mà không ngồi yên nổi, cứ lồng lộn đi lại trong nhà như một con thú bị nhốt. 

Mẹ vừa giao cho Ý An ra chợ mua đồ. Cô sợ gặp Đế Nỗ, nhưng lại không thể từ chối mẹ.

Trưa rớt nắng trên ngọn sầu đông.

Nắng rơi xuống, rất dày, nhưng bị các nhánh lá cản lại trên cao. Vô số nắng nằm trên ngọn cây. Ở những khoảng trống, nắng tiếp tục rơi.
Ý An bước chân trên đường làng đất, cảm nhận cái nắng xuyên qua lớp áo lụa.

Đường làng có vẻ yên ắng khác thường vào buổi trưa. Bình thường giờ này tụi con nít sẽ chơi đùa rất đông. Tụi nó chơi thả diều, câu cá, cưỡi trâu ngoài đồng,...ở quê không thiếu gì những trò chơi cho con nít.

Nhưng hôm nay không thế.

Ý An có cảm giác mọi người ở hết trong nhà - đặc biệt là tụi con nít trạc tuổi cô. Ý An hình dung họ đang lo lắng ngồi túm lại một chỗ, dự trữ năng lượng. 

Họ cần năng lượng cho cuộc chơi tối nay. Không ai muốn bị "cậu Đồng" bắt.

Không ai muốn trở thành "cậu Đồng" vào năm tới.

Đang trên đường về đi thì Ý An chợt gặp Hoàng Nhân Tuấn. Cậu ta vẫy Ý An lại và thầm nói:

- Đừng quên nha. Cuộc chơi bắt đầu sau khi trời tối. 

- Làm sao mà quên được? Tôi đã phải bận tâm cả tháng trời vì nó.

- Nghe nè. - Nhân Tuấn tiếp tục. - Giả sử ý nghĩ điên rồ của cậu là đúng. Giả sử Đế Nỗ là "cậu Đồng" á, thì tất cả những gì cậu cần làm là tránh xa cậu ta ra. Cậu ta sẽ không thể tóm cậu được... 

Cậu ta nói đúng, Ý An thầm nghĩ. Cô sẽ chỉ việc tránh xa cậu ta và thế là ổn. 

- Hẹn gặp lại cậu ở đó. - Ý An nói. 

- Ừ. - Nhân Tuấn thở phào. - Hẹn tối nay.

Ý An ngồi vô mâm cơm cạnh Đông Thục. Đông Hách với Chí Thành vẫn như thường lệ. Tụi nó ăn rất nhiều. Ý An không thấy đói. Nhưng cô phải cố ăn vài miếng thịt với canh đậu. Cô cần có sức khỏe. 

Ý An cảm thấy ánh mắt ba mẹ đang lo âu nhìn mình.

- Con đang hồi hộp về nó sao? - Ba hỏi.

Ý An cúi gằm xuống chén cơm đang bưng trên tay.

- Dạ... 

- Không sao cả đâu. Chỉ là một câu chuyện mà thôi, chẳng ai chắc chắn là nó có thật. - Ba khẽ an ủi, ông thậm chí nhìn sang cả hai đứa sinh đôi với ánh mắt trìu mến - Sẽ chẳng có chuyện gì cả đâu.

Tất cả lúc này đều có chung một cảm xúc khó tả, trừ Chí Thành. Nó chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện khác khi đó không phải chuyện của nó.

Ý An đặt chén cơm xuống mà nhìn Chí Thành đăm đăm. Thật buồn khi năm sau cả hai chị em đều phải tham gia trò chơi quái gở này.

Thằng nhóc đôi lúc hay chọc tức Ý An. Song Ý An vẫn rất yêu nó. Cô không muốn phải chứng kiến cảnh em mình bị một con ma khống chế.

***

Cả bọn đã tập trung bên bìa rừng.

Đoạn đường này tối om như mực. Những đám mây trôi hờ hững che khuất một nửa mặt trăng. Một vài đứa mang đèn lồng theo. Từ xa nhìn lại, ánh đèn như những con mắt khổng lồ. 

Tim Ý An đập dồn lên kể cả khi đang đứng cạnh hai đứa sinh đôi. Cô điểm qua từng gương mặt, tìm người mà mình biết. Họ cũng nhìn lại cô. Những đôi mắt gặp nhau trong một giây rồi lại quay đi. Cô cảm giác mọi người ai cũng lo lắng như mình. Không ai nói gì nhiều. 

Chợt Ý An bắt gặp ai đó mà cô biết. 

Là Lý Đế Nỗ!

Cậu ta đang nhìn thẳng vào Ý An. 

Mình phải tránh cậu ta càng xa càng tốt!- Ý An thầm nhủ.

Cô sẽ không để hắn lại gần. Ý An lẩn đi sau khi nói nhỏ với Đông Thục rằng họ sẽ phải tách riêng nhau. Cô cố trà trộn vào đám đông. 

Ý An không biết phải trốn vào đâu. Nhưng không quan trọng. Chừng nào cô tránh được Đế Nỗ thì còn tốt.

Bà Thoảng đang ở đây. Bà quan sát cả bọn, khuôn mặt toát lên vẻ là lạ. Ý An cũng chẳng thèm bận tâm việc bà ấy lại có mặt ở đây. 

Dần dần có thêm những đứa khác kéo đến, rất lặng lẽ. Cả bọn tụ tập quanh nhau, chờ đợi. Ai cũng nhìn bà Thoảng như thể đợi bà có một động tác ra hiệu nào đó. Cuối cùng thì bà Thoảng cũng vỗ tay gọi mọi người lại. Đám trẻ đi lại vây tròn quanh bà. 

Bà Thoảng cất giọng trầm trầm, trang trọng mà Ý An chưa từng nghe thấy ở bà lần nào.

- Chào mừng các cháu. Như các cháu đã biết hôm nay là ngày rằm tháng sáu - ngày giỗ của "cậu Đồng". Các cháu có mặt ở đây để tham dự một tập quán cổ của làng: trò chơi trốn tìm. Nhiều thế hệ ở làng đã chơi trò này. Các cháu sẽ bước tiếp truyền thống của những người cha, người ông của chúng ta. Sau đêm nay không cháu nào trong số các cháu còn như trước nữa.

Bà Thoảng nở một nụ cười kiểu học giả dở người đáng sợ. Một vài đứa cười thầm nhưng hầu hết còn lại không cười nổi. 

Đám trẻ nghe từng lời của bà, trật tự và vâng lời.

- Đối với phần lớn các cháu, trò chơi này chỉ đơn giản là một trò chơi. - Bà nói tiếp. - Nhưng với một trong số các cháu, đây là một sự đánh cuộc. Tôi nghĩ các cháu đều hiểu ý tôi nói gì. 

Bụng Ý An quặn lên. Không phải cô. Đừng để đó là cô.

- Luật chơi rất đơn giản: Không được phép mang theo đèn dầu hay bất cứ công cụ hỗ trợ ánh sáng nào. Các cháu phải đèn lại vệ đường. Khi có hiệu lệnh, các cháu chạy vào rừng trốn. 

Tất cả mọi người ngoái đầu vào rừng. Khu rừng đứng đó sâu thẳm, tối đen và tĩnh lặng như sẵn sàng nuốt chửng tất cả.

Bà Thoảng vạch lên một thân cây to.

- Đây là cột mốc. Nếu cháu nào chạm được tay vào nó sau khi chạy một đường vòng rừng, cháu đó an toàn. Nhưng các cháu phải trốn trong rừng ít nhất là nửa giờ. Không ai an toàn khi chưa hết nửa giờ đó. 

Bà Thoảng ngừng nói. Không ai động đậy. Tất cả chờ bà nói tiếp. Nhịp tim Ý An đập thình thịch ra đằng tai. 

Cuối cùng bà cũng nói tiếp: 

- Tôi đoán các cháu đều đã biết hắn là ai. 

Không ai nói năng gì. Nhưng đều biết. 

Hôm nay là ngày giỗ của "cậu Đồng". "Cậu Đồng" là hắn. 

Bà Thoảng nuốt ực nước bọt. 

- Chúc các cháu may mắn. Và xin hãy cực kỳ thận trọng. 

Ai đó bật hộp quẹt lên. Trong ánh sáng Ý An trông thấy khuôn mặt Nhân Tuấn. Cậu ta đang thắp lên mười sáu ngọn nến. Mười sáu ngọn nến cắm quanh một cái bàn cỗ lớn.

Mọi người đứng im như tượng, chờ đợi. 

Chờ cái gì đây? Ý An băn khoăn. 

Dấu hiệu như thế nào?

Ý An chợt thấy Nhân Tuấn mím miệng lại đầy lo lắng qua ánh nến.

Đột nhiên ánh nến vụt tắt. 

Nhưng Ý An không trông thấy ai là người thổi chúng.

Cả khu rừng chìm vào màn đen màn đen kịt. 

Cuộc chơi bắt đầu.

--------------------------------------------------------------

Mọi người có đoán được con ma là ai không??? =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net