Chap 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn sáng loé lên. Một chiếc ô tô đi ngang qua. Nó giúp cả hai thoát ra khỏi cánh rừng. Làng này nếu nhà ai có ô tô thì chỉ có thể là nhà ông Chung. Có lẽ Chung Thần Lạc cũng vừa ngồi trên đó đi qua đây.

Ý An và La Tại Dân đứng thở hổn hển không ra hơi. Tại Dân bắt đầu phì cười, rồi sau đó còn ngửa cổ ra sau mà cười. 

- Có gì mắc cười à? - Ý An ngạc nhiên hỏi. 

Tại Dân há miệng hớp hớp không khí, cố nín cười.  - Tụi mình... - Cậu ta nói không ra hơi.  - Tụi mình đi sợ một đám con nít!

Cậu ta nói đúng, Ý An chợt nhận ra. Bọn họ vừa nghe thấy tiếng một đám con nít chơi trốn tìm trong rừng và đã bỏ chạy vì tiếng hét của  đứa đi tìm. 

- May quá không đứa nào nhìn thấy tụi mình! - Ý An cũng cười với Tại Dân. - Đừng nói với ai vụ này nha!

- Tụi mình nhát gan quá! - Tại Dân nói. - "Cậu Đồng" có khi chẳng tồn tại. 

- Ừ. - Ý An tán thành. - Hai đứa mình đã để câu chuyện ngớ ngẩn ấy doạ cho phát khiếp một cách ngu ngốc. 

Nhưng trong lòng Ý An lại không chắc lắm. Cô chỉ nói vậy để hùa theo Tại Dân.

Hôm sau Ý An lại bắt gặp Đế Nỗ ở chợ khi đang trên đường mua đồ ăn. Hai đứa Đông Hách với Chí Thành không biết nghịch nước hay bơi lội gì ngoài bãi sông mà về bị cảm, nằm liệt giường, đòi ăn cháo mà phải là cháo của bà Hai Bính góc chợ. Đông Thục ở nhà được thím Ba dạy thêu thùa. Ý An không thích những thứ này, nên chủ động xin mẹ cho tiền đi chợ mua cháo cho hai thằng nhóc ăn. Cũng may là cô đã nhìn thấy cậu ta trước nên đã vòng lại rẽ sang hướng khác. Khổ nỗi chỗ cậu ta đang đứng ở nơi tầm nhìn bao quát được toàn góc bán đồ ăn của khu chợ.

Bữa trưa của hai đứa nó ở nhà đang yên vị trong chiếc nồi đất nung nơi góc chợ và được canh gác bởi Lý Đế Nỗ.

Vừa hối hả bước Ý An vừa suy nghĩ xem mình có thể làm gì khác được chăng. Nhưng có lẽ hai đứa kia hôm nay không thể ăn cháo như ý muốn rồi.

Không sao. Đó là việc của hai đứa nó. Ý An không muốn đêm nào cũng phải ăn thịt thú rừng. 

---

- Chị An, chị bắt đầu làm em sợ đấy! - Đông Hách thì thào. Nó khục khặc mấy cái rồi lại nhăn mặt thở dài.

- Chị phải biết chắc chắn. - Ý An thì thầm đáp. Cả hai đang ngồi trong phòng Đông Hách, nơi cậu chàng nằm dài trên chiếc sập gỗ đắt tiền. Đông Thục cũng đang ngồi trên giường cạnh chỗ Đông Hách nằm, lắng tai nghe câu chuyện về buổi tối hôm đó của Ý An.

- Tại sao Đế Nỗ lại đi vào rừng buổi tối? - Đông Thục hỏi. - Hoặc cậu ta là "cậu Đồng", hoặc đang làm điều gì đó kỳ lạ. Em nghĩ chị nói đúng, tốt nhất chị nên tránh xa cậu ta.

- Nhưng chị vẫn chưa có đủ bằng chứng. -Ý An đáp - Lý Đế Nỗ có thể không phải là "cậu Đồng", và bằng cách này hay cách khác, chị vẫn phải biết điều đó trước khi chơi. 

- Mọi người đang thì thầm cái gì thế? - Chí Thành bước vô trong mà không thèm gõ cửa. Nó vừa ngáp vừa lấy tay xoa xoa mái tóc vốn đã hơi rối. Trông nó có vẻ khá hơn hồi tối hôm qua sau một giấc ngủ dài.

- Chẳng có gì cả. - Đông Thục đáp. 

- Tại sao mọi người không kể... - Giọng Chí Thành giận dỗi.

Ý An nhìn sang Chí Thành. Có lẽ năm sau khi đủ mười lăm tuổi, nó sẽ ước là mình không hề biết tới sự tồn tại của câu chuyện này.

---

Năm giờ chiều, hôm nay đã là ngày mười hai, còn ba ngày nữa.

Tất cả bọn trẻ đều đang tập trung ở mé sông của làng. Khi Ý An tới, bọn Mã Khắc, Nhân Tuấn và Tại Dân đều đã ở đó. Phía xa xa, Chung Thần Lạc và con bé Liên cũng đang túm tụm lại cùng mấy đứa trẻ khác. Con bé Liên thi thoảng lại nhìn về phía nhóm Ý An.

Hình như Lý Đế Nỗ cũng đang ngồi gần đó.

Ý An bắt gặp ánh mắt của cậu ta, cô chột dạ, nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác và ngồi xuống cạnh Đông Hách.

Người dẫn chương trình vừa mới thông báo hôm nay cả bọn sẽ chơi trò đua thuyền đôi. Một trò chơi truyền thống, Ý An từng nghe ba kể về vụ này.

- Nào, mọi người! - Người phụ nữ khẽ vỗ hai tay vào nhau và hô to.

Đây là lần thứ hai Ý An gặp người này. Bà ấy là một phụ nữ trung niên chừng 50 tuổi, tên Thoảng. Dáng người bà hơi đậm và mái tóc đã hơi điểm bạc. Tuy vậy, giọng nói của bà vẫn rất vang và rõ, có thể bà ấy đã làm điều này rất nhiều lần rồi

- Em nghĩ bà Thoảng thích ông Tư Đóm ở gần nhà mình đấy . - Đồng Hách khẽ thầm thì với Ý An.

Ông Tư Đóm có một thân hình nhỏ con và bộ ria mép được tỉa tót kĩ càng. Ông ta vừa đi lại vòng quanh đám trẻ với bộ ngực ưỡn ra đằng trước, còn bây giờ thì đang đứng cạnh bà Thoảng. Ông thì thầm điều gì đó với bà Thoảng và bà khúc khích cười.

- Thấy chưa? - Đông Hách đắc chí, nó nhìn sang Ý An và cười tít mắt.

Ý An khẽ cười thầm. Hai người đó có lẽ không có con cái trong đám con nít ngồi ở đây, đó là lí do tại sao họ gần như chẳng quan tâm hay sợ sệt gì hết. Không chỉ họ, những người ở đây, kể cả tụi con nít, ngoại trừ Ý An ra, chẳng một ai lo sợ tới vậy. Có thể họ đã quá quen với điều này.

Bà Thoảng lại vỗ hai tay vào nhau. 

- Năm nay vẫn như mọi năm, hội đua thuyền đôi được tổ chức trước ngày giỗ của "cậu Đồng"...

Bà giải thích luật chơi một cách đơn giản và nhanh chóng. Hai người, một nam một nữ, chèo thuyền từ đây sang bờ sông bên kia. Đội nào về đích trước là đội thắng.

- Đầu tiên, - bà ta tiếp tục - mọi người cần chọn bạn chèo thuyền chung. Nếu đã nhắm sẵn ai đó thì mạnh dạn lên, hãy chọn bạn ấy. Nếu cháu nào không chọn được, chúng tôi sẽ ghép đôi giúp. 

Không ai nhúc nhích khỏi chỗ ngồi nhưng mọi người bắt đầu bàn tán. 

- Trò này hay đây, mọi năm đâu có được chọn đâu? Đều là người lớn tự ghép! - Đông Thục bình luận. 

- Tao cá là con bé Liên sẽ chọn thằng Dân. - Đông Hách hất hàm về phía cả bọn và cười cười.

La Tại Dân không nói gì cả. Cậu ta chỉ khẽ liếc về phía Đông Hách một cái.

Nhưng không ai đứng dậy đi chọn bạn chèo thuyền. Bà Thoảng cứ vỗ tay cả chục bận. 

- Nếu các cháu không muốn tự chọn bạn chèo thuyền thì cô sẽ chọn giúp các cháu.

- Em chung đội với Mã Khắc - Đông Thục tuyên bố. - Cậu giỏi trò này mà đúng không?

Mã Khắc nắm tay lại thành một nắm rồi cụng nhẹ vào tay Đông Thục, tỏ ý tán thành.

Ý An nghển cổ lên nhìn về phía trước, mọi người đang bắt đầu chỉ trỏ nhau chọn đội.

Đột nhiên, từ phía sau lưng của bọn họ, một giọng con gái lảnh lót. 

- Cháu chọn La Tại Dân.

Ý An ngoái cổ lại. Đó là con bé Liên, em họ Chung Thần Lạc.

- Tao đã nói mà! - Đông Hách cười cợt vỗ vỗ vào lưng Tại Dân.

Tại Dân hơi ngoái đầu lại nhìn về phía con bé Liên, rồi lại quay về phía bà Thoảng. Cậu ta hơi mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó.

"Con bé Liên để ý cậu ta từ lâu rồi." Đông Hách đã từng nói với Ý An.

Bà Thoảng cười lớn:

- Tốt lắm, Liên! Cảm ơn sự khởi đầu này. Dân, cháu và Liên hãy đi xuống nhận thuyền trước. Còn ai nữa?

- Ai mà muốn chơi cái trò này cơ chứ! - Nhân Tuấn lẩm bẩm.

Chợt, từ giữa đám đông, Lý Đế Nỗ đứng vụt lên.  Cậu ta dõng dạc:

- Cháu chọn Phác Ý An!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net