ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kí ức "màu xám"

Tháng X năm 20YZ
*tối 20:00 pm

Trong một dinh thự màu trắng, ở trong một căn phòng tối một người phụ nữ đang nắm tay một cô bé đang bị bịt mắt bằng vải, bà cứ dịu dàng dẫn cô bé đi về phía một căn phòng.

-nào còn chút nữa thôi cố lên nào con gái _bà vừa dắt cô bé vừa động viên cô bé đi về phía căn phòng đằng trước.

-mẹ dẫn yết nhi đi đâu thế, yết nhi sợ tối lắm_ cô bé tò mò hỏi lại bằng giọng rất dễ thương

-không sao đâu, rồi yết nhi nghe lời mẹ đẩy nhẹ một cái rồi mẹ cho yết nhi biết _bà cười hiền trả lời lại cô bé đó, cầm lấy bàn tay của cô bé đặt lên cánh cửa

Cô bé không ngần ngại nghe theo lời của mẹ mình, bà mẹ nhẹ nhàng tháo chiếc khăn trên mặt cô bé ra. Trước mắt cô bé bây giờ là căn phòng được trang trí bằng đèn nhấp nháy đủ màu sắc, trên trần và dưới nền nhà là những quả bóng (Vốn từ ít không biết tả thế nào)







-oa.....oa......oa....oa
Cô bé trầm trồ trước căn phòng

Từ trong đống bóng bước ra là một người đàn ông trên tay ông cầm chiếc bánh Gato ông đi tới chỗ cô, cô bé ngước lên nhìn người mẹ bên cạnh, bà chỉ cười nhẹ rồi đẩy cô bé đi vào giữa căn phòng
"Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday -happy birthday
Happy birthday's to you
Mừng ngày yết được ra đời, mừng ngày yết thêm tuổi mới. Chúc sinh nhật yết nhi 🎉🎉🎊🎊🎂🎂🎂🎂"
Bài hát sinh nhật được vang lên, tiếng cười nói của công 3 người làm cho gia đình thêm đầm ấm.

   Nhưng bữa sinh nhật đột nhiên bị cắt ngang , đang vui vẻ cùng nhau thì bà mẹ ngất đi ,cô bé sợ hãi bắt đầu khóc. Người đàn ông  vội vàng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, rồi ik ra chỗ cô bé dỗ dành.
Khi đã tới bệnh viện, hai người ngồi bên ngoài chờ để bác sĩ phẫu thuật, cuộc phẫu thuật diễn ra trong vài tiếng đồng hồ, cô bé thì đã thấm mồ hôi và ngủ quên trên lòng người đàn ông đó.

   Sáng hôm sau, cô bé thức dậy trong căn phòng ngủ quen thuộc với mình. Nhớ ra gì đó , cô bé chạy xuống nhà
Sao hôm nay căn dinh thự của nhà cô trang trí lạ thế khắp đều có vải trắng và đen, không khí trầm lặng, u buồn
    -yết nhi con dậy rồi hả?
Từ phía sau một giọng trầm của người đàn ông vang lên
   -bố ơi, mẹ đâu rồi?
Biết là bố mình cô bé liền quay lại hỏi ông về người mẹ
Nghe con gái hỏi vậy, ông không nỡ nói bà đã mất từ 3 giờ sáng vì căn bệnh không thể chữa.
    -mẹ con có việc gấp nên phải đi xa một thời gian, thôi bây giờ cùng bố ra ngoài ăn sáng
Ông đành nói dối đứa con của mình, cô bé không một chút nghi ngờ mà tin ngay rồi cùng ông ra ngoài

Rồi 2 năm cũng trôi qua, cô bé ngây thơ ngày nào  bây giờ đã thành thiếu nữ lớp 6 lạnh lùng vô cảm. Cô sống trong căn nhà không còn yêu thương cùng với người vợ hai và đưa con riêng của bố mình. Cô cũng đã người mẹ yêu thương cô nhất đã mất đúng cái đêm định mệnh đó .

Sau khi lên lớp 8 cô học được hai tháng, đứa con riêng của bố cô cố gây sự với cô thuê một đám con trai lớp trên đánh cô, đó đối với cô chẳng có gì đáng sợ cô đánh lại đám con trai kết quả cả cô và đám con trai thương tích đầy mình nhưng vì là con gái lại nhỏ tuổi hơn nên cô bị thương nặng hơn nên đành nghỉ học ở nhà . Hôm sau cô đi tới trường nhưng không phải để học, cô phải làm rõ chuyện này nên tiến thẳng tới lớp mà bọn con trai đánh cô. Nhân cơ hội chưa vào lớp, cô nhanh chóng đi vào trường. Song ngư thấy thiên yết thì chạy tới nhưng sao trông cô lạ thế, cô bận trên mình một chiếc áo phông và quần đùi để lộ ra những vết thương ở hai cánh tay và hai bên đùi được băng bó, dán băng cá nhân cẩn thận. Những vết thương chi chít từ cánh tay xuống cổ tay, từ đùi xuống cổ chân, nhìn loáng thoáng có thể thấy cả chiếc băng dán cá nhân được dính ở trên gò má được cô che đi bằng tóc .
    Cô cứ thế đi trên hành lang trước sự bàng hoàng, bất ngờ của học sinh trong trường.

.....Bùm....
Cánh cửa lớp 9E(lớp cá biệt của trường ) được mở ra bằng cách thô bạo, bọn học sinh trong lớp đang náo nháo nói chuyện với nhau thì giật mình liền quay về phía cửa lớp thì thấy cô. Bọn con trai cuối lớp đang bị thương vì đánh nhau với cô nhìn liền quay sang nhìn nhau, cô bước vào lớp một chàng trai tiến thẳng tới cô
-ây em gái đi chơi với anh không
Một cú đấm vào bụng ngay lập tức, anh chàng nằm sõng soài ra nền lớp. Cô tới chỗ bọn đánh cô
-đứa nào bảo bọn mày
Bọn con trai vẫn im lặng, cô cười khinh bỉ
-tao sẽ đưa cho bọn mày số tiền gấp đôi so với đứa bảo bọn mày
Tiền -thứ có thể giải quyết mọi thứ, chúng liền khai ra, một cộm tiền đồng 500.000 đặt trước mặt bọn chúng. Cô bước ra khỏi lớp đó chỉ để lại câu nói
-đứa nào hó hé nữa câu thì nhìn đám con trai cuối lớp mà làm gương.
    Xuống cái lớp đứa con riêng của bố mình đang học. Cô nhẹ nhàng mở cửa lớp, đám trong lớp nhìn cô sợ hãi không giám lên tiếng.
    Cô cực kì ghét nó, vì cùng bố nên cô cũng không gây sự với nó bao giờ nhưng nó giám làm việc này với cô thì cô sẽ không bỏ qua nữa.
    Đang nói chuyện vui vẻ nó cứ thấy bọn bạn nhìn gì sau lưng nó. Nó ngoảnh lại thì thấy cô, nó sợ hãi không giám lên tiếng
-bất ngờ khi thấy tao chưa nằm liệt giường sao
Cô lên tiếng, nhìn nó bằng con mắt khinh thường. Nó lấy lại bình tĩnh , cố gắng can đảm lên giọng nói với cô
-liệt giường là quá nhẹ đối với chị.
Nghe nó nói thế cô cười nhẹ ghé sát vào tai nó
-thế mày có muốn thử không?
Chưa nói được lời nào để đáp trả nó đã bị cô đấm vào bụng, nó đau đớn ôm bụng, cố gượng cười nói
-cô tưởng như thế....
Không cho nó nói tiếp, một cú tát đáp thẳng vào mặt nó. Một bên má của nó đỏ ửng in nguyên năm ngón tay.
-thế này thôi, về nhà cố gắng mà nói với ông bố iu dấu của mày rằng hôm nay tao đã làm gì.
Cô bỏ đi để lại sự bàn tàn và ngỡ ngàng.

* 15:10 pm
Cô đang ở bệnh viện, cô không muốn tới đây một chút nào vì nơi cô đứng hiện giờ chính là nơi cuối cô ở bên mẹ. Khám xong bác sĩ nói những vết thương của cô không sao sẽ lành lại nhanh và không để lại sẹo sau này, cô đi thanh toán viện phí cô đã nằm ở đây từ hôm qua sau khi đánh nhau xong cho tới sáng nay và sau khi trở về từ trường. Cô khá bất ngờ về số tiền viện phí khá nhỏ, cô thắc mắc cô đã nằm ở đây chữa bệnh còn là dùng phòng vip có phải đi mua vài vỉ thuốc đâu mà viện phí lại rẻ như vậy
-có phải nhầm lẫn gì không?
Người y tá đứng trước cô không hiểu gì liền hỏi lại
-là sao ạ
-tôi nằm ở đâu từ hôm qua mà còn là phòng vip sao tiền viện phí lại ít như thế
Nghe cô hỏi thế người y tá chỉ cười rồi đáp
  - tiểu thư không biết sao, trong bệnh viện này bố tiểu thư nắm trong tay 55% số cổ phần đó
Câu trả lời của y tá làm cô bất ngờ
-sao cơ, bố tôi có cổ phần đó từ bao giờ
-dạ từ 4 năm trước thì bố cô có trong tay là 50% cổ phần 5 tháng  trở lại đây chủ tịch bệnh viện này nhường lại cho bố cô thêm 5% cổ phiếu của mình. Theo lí thì bố cô sẽ là chủ tịch mới của bệnh viện này những vì lí do gì đó nên bố cô không nhận chức này nên từ đó bố cô trở thành cổ đông lớn nhất của bệnh viện.

Gì đây ? Cô vừa phát hiện ra một chuyện cực kỳ động trời
-chủ tịch còn ở đây không
-dạ còn phòng xyz tầng 10
Cô tiến thẳng tới phòng chủ tịch để tìm hiểu thêm. Sau vài tiếng nói chuyện với nhau cô bước ra với khuôn mặt không cảm xúc, bàn tay bé nhỏ siết chặt thành quyền .

   Hết phần 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#12chomsao