7. Kẻ đáng thương (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưa ý : Thế giới BSD BEAST và thế giới BTA (Bungou to Alchemist - Văn hoà giả kim) sẽ xem ảnh thế về một thế giới do tôi tự nghĩ ra . Một số chi tiết nó lỗi và bị chỉnh sửa.

Ango: Là tên nhân vật của BTA (Bungou to Alchemist)

|Ango|: là tên nhân vật của BSD BEAST

Và tôi chỉ cho một số nhân vật BTA vào xem ảnh thể thôi.
































{ Sau khi cậu ăn xong thì Gojo đã hỏi cậu muốn gì.

"...cua hộp..."

Cậu vẫn còn luyến tiếc miếng sữa ngon vừa mới uống hết, ít nhất làn da cậu cũng trở nên hồng hào hơn một chút khi bổ sung thêm thức ăn. Gojo hứa với cậu là ngài mai sẽ mang và một cách thần kỳ nào đó bé mèo nhỏ đã tin.

Màn đêm buông xuống, cậu nằm trên giường nhìn trên khoảng không suy nghĩ những gì vừa xảy ra.

Cậu là ai?

Cậu là Shuji - như lời mà anh ta nói và cậu đã "suýt" chết.

Vậy tại sao cậu lại tin lời một người lạ?

Vì lúc đó đôi mắt kiên địch của anh ta khiến cậu tin tưởng.

Vậy cậu có nhớ gì không?

Cậu chỉ nhớ là cậu bị một viên đạn bắn vào đầu và chết...

Những câu hỏi cứ xuất hiện trong tâm trí nhỏ bé của cậu và cậu tự giải đáp những thắc mắc do chính cậu đặt ra. Bàn tay nhỏ bé đưa lên, đôi mắt màu nâu trống rỗng vô thức nhìn trên trần nhà.

Vậy tại sao cậu lại còn sống chứ?

Cứ thế mà cậu ngủ thiếp đi trước những câu hỏi mà cậu vẫn chưa giải đáp được. Nhưng những hành động của cậu đều bị Gojo quan sát được, anh ta cảm thấy có điều thú vị về vị thiếu gia này rồi.

Theo lời bác sĩ rằng cậu tạm thời mất trí nhớ và những vết thương sẽ lành lại. Nhưng anh biết có thứ mà mãi mãi cậu không thể lành lại đó chính là tâm lý mà "bọn chúng" gây nên, dù cho cậu quên đi kí ức thì những vết sẹo đó vẫn còn in trong tâm trí cậu. Anh thở dài và đóng cửa lại, chắc ngày mai làm phủ tục nhận nuôi thằng bé này thôi. Vì sao ư? Vì ai biểu cậu bé đó dễ thương chi ~ và cả lại mẹ thằng bé nhờ anh rồi thì anh đành chấp nhận thôi. }

|Fukuzawa| cùng với |Yosano| cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu bé đó có một người giám hộ tốt hơn "tên cáo già" kia. |Mori| hắc xì với tiếng cười mỉa mai của |Elise|.

|Elise|: "Rintarou lúc nào cũng khiến người ta ghét!"

|Mori|: "ơ.... Elise-chan nỡ lòng nào lại nói vậy..."

|Elise|: "hứ "

|Mori| be like: T-T

|Chuuya|: "cậu ta chỉ nhớ mỗi cua hộp?"

Anh lại nhớ đến có lần do tên Cá Thu ăn nhiều cua hộp quá bị đau bụng và |Kouyou-nee san| cấm cậu ta ăn nữa. Bỗng chốc anh ta cười khúc khích xíu làm |Kouyou| ngồi kế bên khó hiểu.

|Naomi|: "oah! Dễ thương quá đi!!"

Sự phấn khích của cô nữ sinh khiến người anh trai bị ôm chặt đến khó thở.

|Tanizaki|: "ừ... ừ... ừ...dễ...dễ thương... nhưng... Naomi... à...em thả ra... được không... chứ... khó thở quá..."

|Akutagawa| bỗng nhớ tới lần anh ta ăn nhiều thanh sô cô la quá và bất tỉnh giữa đường vì do không cân bằng dinh dưỡng. Hắc Y Nhân cũng có một món thức ăn yêu thích nhưng không tốt như hắn,sao tương đồng quá vậy.

|Kenji|: "khuôn mặt hồng hào lại rồi kìa!"

Dan: "đúng là... dù ở đâu đi nữa cậu vẫn nhớ đến món cua hộp..."

Ango: "tôi tự hỏi cua hộp có gì hấp dẫn mà Dazai lại thích ăn như thế?"

Câu hỏi này rất chính xác,mọi người có mặt đều cũng thử suy nghĩ. Và ánh mắt BTA nhìn Dazai - chú mèo đang giật mình kia.

Dazai: "ơ...ơ...sao mọi người nhìn tôi dữ vậy!"

Oda: "chúng tôi thắc mắc là...cua hộp có gì mà thu hút cậu quá vậy, Dazai?"

Dazai: "vì nó ngon!"

Ah vâng cua hộp ngon thiệt nhưng không tốt cho sức khỏe đâu, nó là đồ ăn đông lạnh nữa mà Dazai vẫn thích ăn cua hộp...

{ Màn đêm cứ thế mà trôi đi. Nữa đêm bỗng có tiếng sộc soạc khiến cậu thức dậy. Cậu mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh xem âm thanh phát ra từ đâu. Cậu phát hiện ra một cuốn sách có bìa màu đen huyền nằm cạnh gối cậu mà trông khi đó trước khi cậu ngủ thì có thấy nó đâu.

Sự tò mò với sự cảnh giác của cậu,bàn tay nhỏ bé vô thức mở cuốn sách ra mà không một chút phòng bị. Ánh sáng phát ra từ cuốn sách biến thành một tinh linh nhỏ. Đôi mắt màu nâu mở to khi nhìn mọi thứ vừa diễn ra. Tinh linh đó nhỏ bằng bàn tay nhỏ bé của cậu, mái tóc màu đen dài và đôi mắt màu đỏ như máu nhìn cậu.

"Chào chủ nhâ - "

Không để tinh linh nhỏ nói hết câu theo bản năng cậu lấy gối gần đó ấn vào tinh linh nhỏ với cuốn sách. Đôi mắt màu nâu đầy sự cảnh giác.

"Ngươi là ai?"

"Oah! Thả gối ra đi... nghẹt... quá!"

Cậu không biết có nên bỏ gối ra không nhưng vì để trả lời sự tò mò của cậu thì cậu đành thả gối ra và tinh linh nhỏ yếu xìu bay lên.

"Osamu chơi ác quá!"

"Osamu?"

Cậu nhíu mày khi lại bị gọi một cái tên mà cậu không nhớ rõ nữa. Khuôn mặt ấm ức kia dập tắt khi nghe câu nói khó hiểu của cậu.

"Cậu không nhớ?"

"Không nhớ gì?"

Hai người, một nhỏ và một nhỏ hơn nhìn nhau. Bầu không khí khó nói cứ thế mà trôi.

"Cậu thật sự không nhớ gì sao, Osamu?"

Tinh linh nhỏ nhíu mày,trong đầu hiện ra đáp án}

|Atsushi|: "cuốn sách trở thành tinh linh?"

|Akutagawa|: "điều đó rất phi lí... trừ khi..."

Cả hai người bỗng tia chung một suy nghĩ cùng một lúc.

|Atsushi| và |Akutagawa|: Cuốn sách mà Hắc Y Nhân / Dazai-san nhắt đến?

Bốn mắt nhìn nhau,họ như đang trao đổi qua dòng suy nghĩ. Hành động này thu hút sự chú ý của vị thám tử lừng danh.

|Kenji|: "tinh linh có thật sao!"

|Kunikida|: ".... thật phi lí...."

Akutagawa nhíu mày: "....[cuốn sách]... nó cũng xuất hiện ở thế giới đó sao..."

Ango: "... tại sao tinh linh lại gọi Dazai là ' chủ nhân ' chứ?"

Dan trầm mặt: "... nó được gọi tên thân mật với Dazai..."

Âuy anh nhà (Dan) ghen à.

{ Tinh linh nhỏ nghĩ đến trường hợp cậu bé trước mặt thật sự không nhớ một cái gì cả có vẻ như là tác dụng phụ của việc "đó " rồi.

"...ah... tôi là tinh linh Ri - bản sao của [The Book] !"

"The Book?"

Ri ỉu xìu lại, thật sự tinh linh nhỏ này không biết giải thích sao cho vị chủ nhân của mình. Thế là Ri cố gắng dùng những "hiểu biết " cuối cùng sót lại trong đầu mình cho cậu.

"Vậy... thật sự tôi chết rồi..."

"Chính xác!" }










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net