#19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Takemichi, em không sao chứ ?"

Từ ngoài cửa, một dáng người to lớn chạy thẳng đến hướng ghế sofa chỗ em đang ngồi.

Gã quỳ một chân xuống, bộ dạng lo lắng vừa hỏi han, vừa đưa tay sờ khắp mặt em.

"Em không sao mà South, anh không cần làm quá lên vậy đâu."

Em gỡ đôi tay kia ra, mắt South vẫn chứa đầy sự lo lắng nhìn em.

"Thật đó. Em ổn mà."

Em đưa tay lên xoa xoa hai bên má hắn, cố gắng dỗ dành bé bự trước mắt.

"Terano South ? Thủ lĩnh Lục Ba La Đơn Đại ?"

"Hả ? Toman ?"

South nhìn mọi người ở Toman, nhìn vào trong bếp thì thấy Draken và Mitsuya vừa khuấy nồi súp vừa trừng mắt nhìn hắn.

"Này, riêng hôm nay thôi. Đừng coi nhau là kẻ thù nhé ?"

Thấy điềm không lành, em liền lên tiếng can ngăn trước khi hai bên xảy ra ẩu đả.

"Chỉ hôm nay thôi đấy."

South nói xong thì bế em lên, hắn ngồi lên sofa đặt em ngồi lên đùi hắn. Tựa cằm lên mái tóc vàng óng, đôi tay véo cặp má của em khiến nó đỏ hơn bình thường.

Takemichi vẫn để yên mặc cho South làm gì thì làm. Nhưng những người còn lại thì máu đã dồn lên đến não rồi.

Ryoko ngồi đằng xa, vừa cắn móng tay vừa đưa cặp mắt xanh biếc nhìn em tức giận. Tại sao em lại có được mọi ánh nhìn cơ chứ ? Đáng lẽ ả đã có thể là trung tâm của sự chú ý đó rồi. Đáng lẽ ả đã có thể là ánh sáng của bọn họ rồi. Vậy mà em lại chen chân vào phá hoại tất cả. Ryoko này đến tận cuối đời chắc chắn sẽ vẫn căm ghét em đến tận xương tủy.

Đúng rồi, sao không lập kế hãm hại em đi ?

Đánh tàn phế ? Mua chuộc giáo viên buộc em nghỉ học ? Không, những cái đó chẳng là gì cả. Em cần phải nếm mùi đau khổ hơn nữa...

Sao không thủ tiêu em luôn đi ?

Đúng rồi, thủ tiêu em. Làm vậy thì ả sẽ là số 1, là ánh sáng của họ. Vậy thì bắt đầu lên kế hoạch đẩy em vào tuyệt vọng là vừa rồi...

"Takemichi, anh được 85/100 điểm rồi này !"

Baji từ ngoài chạy vào, trên tay là tờ đề kiểm tra.

"Giỏi lắm, Keisuke."

Em ngồi trên sofa nhìn hắn, miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Bề ngoài là thế nhưng nội tâm em đang gào thét rằng nhà bố mày đâu phải cái chỗ tụ họp của chúng mày đâu ?

"Súp xong rồi đây."

Draken đeo bao tay bưng nồi súp đặt lên bàn. Tay cầm muỗng múc cho Takemichi một tô súp đầy ắp.

Em cầm muỗng lên húp một miếng. Vị cũng không có gì khác bình thường em tự làm.

"Ngon lắm, cảm ơn hai cậu."

Em ngước lên nhìn hai đầu bếp kia, cả hai người được khen thì cười nhẹ đáp.

"Chuyện thường ấy mà. Dăm ba món súp làm sao làm khó được tụi tớ."

Vẻ mặt tự mãn của hai người hiện lên rõ mồn một làm em chỉ biết cười trừ.

Định múc lên một ít súp nữa nhưng South đã nhanh chóng cướp lấy cái muỗng trong tay em. Miệng thổi nhè nhẹ lên đấy cho nhiệt độ vừa đủ mới đút em ăn.

"Để anh đút cho."

"Không sao mà, em cũng đâu còn nhỏ nhắn gì nữa."

"Cứ để anh đút đi, hết bệnh cho đi coi phim."

Vừa nghe đến coi phim hai mắt em đã sáng rực lên. Sở dĩ vì sắp tới sẽ là bộ phim em mong chờ được ra rạp ngày đầu tiên. Đi đôi còn có thể nhận được quà.

Em đưa thìa và tô cho South, ngoan ngoãn ngồi im ăn.

Cảnh tượng này khiến cả đám kia vừa tức vừa nổi da gà. Terano South nổi tiếng là một kẻ máu lạnh bậc nhất giới ngầm, giờ đây lại ôn nhu đút súp cho một cậu nhóc.

"Ăn xong rồi phải uống thuốc nữa đó."

Vừa nghe Draken nói thế, em đứng hình một hồi sau đó quay qua nhìn anh.

"Không uống thuốc được không-"

"Không."

Chưa cho em nói hết câu, Draken đã dứt khoát trả lời.

Em xị mặt xuống, miệng ăn cũng lâu hơn bình thường. Vốn chỉ là hành động dỗi hờn để kéo dài thêm thời gian ra thôi nhưng tại sao vẫn dễ thương thế này ?

South đút xong muỗng cuối cùng, tay cầm viên thuốc con nhộng và ly nước trên bàn lên.

"Nào, uống để mau hết bệnh rồi mới đi xem phim được chứ."

South nhẹ nhàng vuốt má Takemichi an ủi em. Em vừa uống thuốc vào thì rùng mình một cái.

"Chườm cái này lên trán nữa để hạ nhiệt này."

South cầm một miếng dán hạ sốt dán lên trán em. Cảm giác mát lạnh từ nó khiến em thật dễ chịu.

"Này, vậy tôi chơi với Takemicchi được chưa vậy !?"

Mikey nãy giờ ngồi hậm hực một góc cuối cùng cũng lên tiếng. Nếu không có Smiley, Angry và Baji ngăn lại thì có lẽ hắn đã lao vào đấm South nhừ tử rồi.

Mikey chạy lại, úp mặt vào ngực em dụi dụi.

"Takemicchi à, ba đứa kia bắt nạt tớ kìa."

"Này này, thủ lĩnh. Ai bắt nạt cậu đâu ?"

Smiley mặc dù vẫn nở nụ cười thương hiệu trên môi nhưng mặt đã nổi gân xanh từ lúc nào.

"Này, mày có bỏ bé cưng của tao ra ngay chưa thằng lùn này ?"

South cố gắng gỡ Mikey ra khỏi người em và kéo em lại về phía mình.

"Hả ? Takemicchi là của tôi cơ mà ?"

Mikey cũng không vừa, hắn lại kéo em về chỗ mình.

Cả hai cứ giành giật nhau như thế khiến mọi người vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp người ngồi giữa.

"Này, nhức đầu quá..."

Em không chịu nổi nữa mà lên tiếng, lúc này Mikey mới buồn bã thả em ra. South bế em lên đặt gọn trong lòng hắn. Em cũng rất phối hợp mà cuộn tròn người lại.

Trông căn phòng vui vẻ là thế nhưng ở đâu đó vẫn có hai con người mặt nhăn như đít khỉ.

"Tại sao tao lại phải tới đây chứ..."

Mucho thầm rên rỉ trong lòng vì cảnh tượng toàn màu hồng phấn này. Nhìn qua người anh em Sanzu của mình cũng không khá hơn là bao.

Sanzu đưa đôi mắt giận dữ nhìn về phía Takemichi. Tại sao thằng cặn bã có mùi như mấy cái cống lại được vua yêu mến như vậy chứ ?

Một góc khác là Ryoko, ả đang ngồi toan tính gì đó trông xảo quyệt thật.

"South, cuốn sách..."

Em thều thào nói anh, tay chỉ cái kệ sách trước mặt.

"Cuốn tâm lý học tội phạm bìa đỏ đen này à ?"

"Vâng."

South với tay tới cầm quyển sách đưa Takemichi. Em mở trang 143 đang đọc dở hôm trước ra, mê mẩn đọc một cách thích thú.

Tông đồ say rượu hoa hồng đỏ, tên thật là Shinichiro Azuma à ? Một thiếu niên 14 tuổi ư ? Quận Suma, thành phố Kobe, tỉnh Hyogo. Phân xác, mổ xẻ nạn nhân nữa cơ đấy...

Em vừa đọc vừa suy nghĩ về vụ án. South dựa cằm lên đầu em, hai tay ôm chặt eo em lại.

Vừa mới đọc được một nửa, cơn nhức đầu liền ập tới khiến em phải bỏ cuốn sách xuống mà tựa vào lòng South ngủ.

Căn phòng giờ chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của em. Những người khác vẫn im lặng nhìn em ngủ.

Chỉ cần là em, bọn họ có ngắm cả ngày cũng không chán cái nhan sắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC