7. Yandere

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một quán nước gần đó.

Nakroth gọi café nhưng không uống, chỉ đăm đăm nhìn ra ngoài. Zephys thấy thằng bạn như thế cũng mặc kệ, chẳng thèm hỏi han gì, mà cặm cụi ăn. Được bao mà! Không ăn thì người ta lại bảo ngu!

    "Zephys này..." Nakroth nói vu vơ.

    "Sao?" Hắn đáp ngắn gọn.

    "Làm sao để chiếm được tình cảm của Crush?" Nakroth đeo cái mặt nạ lên, không biết hành động này mang ý nghĩa gì nhưng Zephys đoán là để cho đỡ nhục!

    Ai đời hotboy của khối lại đi hỏi người ta cách tán gái.

    "Mày mới nói gì cơ?" Zephys suýt nữa bị nghẹn.

    "Tao hỏi mày làm sao để tán đổ Crush đó!" Nakroth nhắc lại, tay thì quấy ly café đã nguội lạnh từ khi nào.

    "Hotboy như mày mà hỏi tao câu ngu người đấy à?" Zephys mỉa mai.

    "Mày cũng là công tử con nhà giàu, chẳng lẽ chưa từng có bạn gái?" Nakroth gọi thêm ly café nữa.

    "Mày nghĩ tao lăng nhăng thế à?" Zephys cắn một miếng bánh.

    "Tao tưởng mày biết?" Nakroth lúc này mới nhấp một ngụm café.

    "Sau mấy năm không gặp tao mày đã trở thành cái loại gì rồi?" Zephys chán nản.

    "Tao vẫn thế mà." Nakroth uống sang cốc café thứ hai.

    Hồi học chung cấp hai, Nakroth và Zephys là bạn cực thân, thành phần cá biệt của trường, gặp là đấm thấy là đập. Ai cũng sợ. Nakroth lúc đó lạnh lùng hệt như một tảng băng, kèm thêm khuôn mặt chán đời kia nữa.
    Chuyện cậu tiễn giáo viên chủ nhiệm vào bệnh viện đến tai gia đình nên họ đã chuyển cậu sang trường khác. Nói là gia đình nhưng thật ra chỉ là người giám hộ.
    Hắn từng nghe Nakroth kể, mẹ cậu theo người đàn ông khác, bố cậu lúc đó chỉ là một nhân viên nghèo hèn, sau chuyện đó ông điên cuồng lao đầu vào công việc, một mình vừa làm việc vừa nuôi nấng cậu. Cậu không được đi học, lúc đó gia cảnh cũng không thể nào đáp ứng cho cậu, nhưng bố cậu hãy còn yêu thương cậu lắm, dù chi tiêu không đủ nhưng vẫn dành ra vài đồng bạc để mua sách giáo khoa cho cậu. Mà Nakroth thì thông minh sẵn rồi, cậu tự học hết được chương trình cấp một.
    Lúc bước sang tuổi 11-lớp 6. Thì bố cậu làm ăn khấm khá hơn, chuyện trường lớp cũng không còn khó khăn như trước nữa. Nakroth lần đầu được đến trường, mới ngày đầu đi học cậu chẳng biết thế éo nào lại dây vào tụi học lớp 9. Bị đánh cho hộc máu mà cái mặt vẫn lì ra, hình như Zephys có nhớ cậu kể loáng thoáng là được cô bạn tóc hồng nào đó cứu thì phải.

    Hồi kí đến đây, hắn đập mạnh tay xuống bàn, khiến mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía này.

    "À! Ra là nhỏ Krixi! Mày thích nó đúng không?" Zephys gõ đầu Nakroth.

    "Sao mày biết...!" Bị nói trúng tim đen, Nakroth chột dạ.

    "Mày hỏi tao cách tán nó á?" Zephys đăm chiêu.

    "Ờ, mày có giúp được gì không?" Nakroth bẻ tay Zephys.

"Sao lúc chọn chỗ mày cố tình tránh xa nó?" Zephys rút tay lại.

"Tại... lúc đó tao quên mặt..." Nakroth chống cằm chán nản. Lỡ gây ấn tượng xấu với người ra rồi! Huhu.

    "Vậy thì... tao có cái này cho mày đây!" Zephys đưa ra một cái túi.

    Nakroth lấy ra xem, lập tức đen mặt.

    "Gì? 1001 cách thả thính?"

    "Tao thấy hợp với mày đó, haha!" Zephys phá lên cười làm Nakroth càng bực mình hơn.

    "Mày ngứa đòn rồi à?" Nakroth ném cả cuốn sách vào mặt Zephys, nhưng hắn nhanh tay đỡ được.

    "Vậy xin hỏi đại ca Zephys đây đã có người trong lòng chưa?" Nakroth ngồi xuống, lập tức phản dame.

    "Ai biết...?" Zephys lười nhác nhìn ra ngoài, bỗng bắt gặp người quen.

    Thấy hắn nhìn chằm chằm cái gì đó, Nakroth cũng ngoái đầu nhìn theo.

    "Cô Lauriel dạy anh văn đây mà? Cô ấy đi với thầy Enzo kìa." Nakroth lẩm bẩm.

    Zephys đứng dậy ra về.

    "Mày đi luôn hả?" Nakroth nhìn đống bát đĩa trên bàn.

    "Không phải mày nói mày bao sao?" Zephys không thèm ngoảnh lại, chỉ làm động tác chào.

    "Lại thâm hụt ngân sách rồi. Phục vụ, tính tiền!" Nakroth thầm tính nhẩm tổng thiệt hại. Thằng tró lày! Ăn lắm thế không biết.

Quay lại với nhóm Krixi.

    "Không biết em ấy làm gì gấp vậy nhỉ?" Krixi thắc mắc.

    "Em ấy đánh rơi cái gì này?" Yena cúi người, nhặt vật dẹp dẹp hình chữ nhật lên.

    "Ồ? Hãng điện thoại nổi tiếng nhất hiện nay đấy!" Violet trầm trồ.

    "Nhưng trên đó viết gì vậy?" Butterfly tò mò hỏi, dù cô biết xem trộm điện thoại của người khác là không tốt.

    "Đủ rồi!" Tulen giật chiếc điện thoại trên tay Yena.

    "Không được xâm phạm quyền riêng tư của người khác!" Tulen buông một câu, rồi tiện tay xách cổ áo Butterfly lôi đi.

    "Này!! Cậu hết chỗ nắm rồi hả? Buông ra ngay!" Butterfly giãy giụa.

    Tulen liền thả cô xuống, nhưng lại lập tức nắm lấy tay cô. Butterfly bất ngờ đỏ mặt, tình huống gì đây?

    "Ái chà... chắc chắn ngày mai tin này sẽ đứng đầu bảng cho xem!" Natalya giơ máy ảnh lên, đắc ý với "cảnh nóng" mà mình vừa chôm được.

    "Tớ lo quá, không biết Keera có sao không." Krixi xuống sắc thấy rõ.

    "Phải đó, em ấy vội tới mức đánh rơi điện thoại cơ mà." Yena gật gù.

    "Nhưng hai cậu có kịp nhìn trên điện thoại viết gì không?" Violet nhăn mặt.

    "Tớ không biết cái này có ý nghĩa gì nữa? Các cậu đoán được không?" Natalya cho họ xem bức hình cô tình cờ chụp được điện thoại của Keera.

    Bốn cái đầu chụm lại xem, sau khi zoom rõ lên thì họ xác nhận đây là một thứ tiếng nào đó.
  
    "No quites los ojos del jefe" (Xin ngoài lề một tí, các nhân vật đang ở một thế giới gọi là Athanor và không có các nước nào khác như kiểu 'Việt Nam' hay gì nha!)

    "Thứ tiếng gì đây?" Natalya vò đầu, một người thích giải mật mã như cô mà cũng phải bó tay chịu chết.

    "Đến Nata mà cũng không giải nổi hả?" Krixi ngán ngẩm.

    "Có lẽ chúng ta không nên xen vào chuyện của em ấy." Yena lắc đầu.

    "Về thôi." Violet kéo ba cô bạn.

    "Còn Butterfly?" Krixi vừa chạy theo vừa nói.

    "Để cậu ấy cho Tulen là được!" Violet giơ ngón cái lên.

    Cùng thời điểm đó.

    Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Đúng thật là đến khó chịu. Tên vừa bóp cò súng hé mắt ra nhìn, mặt hắn ta từ từ biến sắc. Một cô gái tầm tuổi học sinh, mái tóc dài mượt màu hồng đậm đang lấy tay chắn cò súng. Hắn có thể ngửi thấy mùi thịt cháy khét do bỏng vì dán tay vào nòng súng, còn viên đạn được bắn ở khoảng cách gần nên xuyên thẳng qua mu bàn tay của cô ấy và ghim vào hông, máu từ đó chảy ra loang lổ cả một diện tích lớn.

    Nhưng trông mặt cô ấy chẳng có gì là đau đớn cả, đôi mắt cùng màu với màu tóc đang sáng rực lên, hệt như một con dã thú đang chuẩn bị xé xác con mồi, làn khói đen từ tay cô ấy cũng rất khác lạ.

    Tên đó bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bị chẻ làm đôi! Cô gái vung tay thêm một nhát nữa, lập tức bảy người còn lại đều đổ gục xuống, tất nhiên là chung số phận với tên kia.

    Hayate trông một màn này thì không khỏi tức giận, anh nhìn Keera. Gằn giọng.

    "Em làm gì vậy?"

    Keera quay sang nhìn anh, máu bắn đầy trên gương mặt dễ thương giống con nít của cô, nhưng cô có thái độ khác hẳn, cô mỉm cười.

    "Em chỉ băm xác kẻ muốn làm tổn thương anh thôi mà!" Nói đoạn, Keera liếc sang tên kia.

    Cô nhảy đến áp sát hắn, nhanh như một con hổ vồ mồi, cô đá bay hắn vào bức tường khiến bức tường vốn đã tồi tàn đổ sập hẳn xuống.

    Hông cô và tay cô vẫn đang rỉ máu, nhưng cô mặc kệ, cô tiến tới đối mặt với hắn, cô lại nở nụ cười chết chóc.

    "Mày đừng có động một ngón tay vào anh ấy." Cô thẳng thừng bẻ gãy cánh tay hắn.

    Tên kia la lên đầy đau đớn, hoảng sợ nhìn "đứa bé" trước mặt mình. Hắn liên tục cầu xin, và tất nhiên là Keera chẳng thèm đếm xỉa đến.

    Cô đâm mạnh vào bụng hắn, lôi hết cả cơ quan nội tạng ra, làm hắn kêu gào thảm thiết trong quằn quại. Rồi tay cô lại di chuyển đến vùng ngực.

    "Biết gì không?" Keera khẽ nói, ngón tay vẽ vòng vòng trên xương sườn của hắn. "Con người có đến tận 206 chiếc xương đấy."

    Như hiểu cô nói gì, hắn trừng mắt nhìn Hayate. Anh cũng không thèm ngoảnh mặt lại.

    "Này! Ai cho mày nhìn anh ấy??" Keera thẳng thừng mà móc luôn con mắt hắn ra.

    Sau một hồi chịu khổ hình, hắn ra đi trong đau đớn tột cùng. Keera đứng dậy phủi tay, quay qua nhìn Hayate.

    "Anh Hayate! Anh có bị thương chỗ nào không?" Keera hồn nhiên hỏi.

    "Không." Anh đáp, rồi nắm lấy cổ tay nhỏ xíu của cô.

    "Chẳng phải em cần cầm máu sao?" Hayate chau mày.

    "Anh lo cho em à?" Keera vui vẻ cười ríu rít.

    "Để em chết thì phiền lắm." Anh nói đầy ác ý, nhưng chắc Keera không cảm thấy vậy, cô chắc chắn là anh đang quan tâm cô.

    Anh cẩn thận băng bó vết thương cho cô, vừa hay xong xuôi thì có điện thoại.

    "Việc gì?" Anh không cảm xúc nói.

    "Số 2143, cô làm gì mà không bắt máy?" Đầu dây bên kia giọng chất vấn. Mặc dù Hayate không bật loa ngoài nhưng kẻ gọi đến dám chắc là Keera có thể nghe thấy.

    "Tôi làm mất rồi~" Keera thật thà thú nhận.

    "Còn nhiệm vụ?"

    "Xuất sắc a! Anh ấy vẫn an toàn." Keera vỗ ngực tự hào.

    "Số 2143, cô lại làm trái lời tôi phải không?"

    "Nhưng hắn dám bắn anh ấy!" Giọng Keera bỗng nhiên chùng xuống, khí sắc vui tươi cũng biến đâu mất, cả người cô đều toả sát khí. "Nên tôi có 'lỡ tay' xẻ xác hết rồi!"

    "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là phải kiềm chế rồi? Cô về ngay cho tôi!" Người gọi đến lộ rõ vẻ tức giận, còn Keera thì vẫn thờ ơ.

    "Nói đủ chưa?" Hayate cúp luôn máy, không đợi bên kia kịp ú ớ thêm.

    "Về." Anh đánh mắt về phía cô. Quỳ một chân dưới đất.

    Keera khó hiểu nhìn anh, cô đứng ngơ ra như một cỗ máy hết pin.

    "Leo lên." Anh nói, mà có vẻ giống ra lệnh hơn.

    Keera mừng rỡ liền thoăn thoắt trèo lên người anh, cô ôm chặt cổ anh như muốn anh ngạt thở chết vậy. Còn mặt thì rõ hưởng thụ.

    Keera thích Hayate. Anh cũng biết.

   

 

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net