Chương 42: Hai người phân cao thấp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người không nói lời gì nữa, bầu không khí đột nhiên không lý do mà trở nên khác thường, lại tựa như có kìm nén, có gánh nặng, sắp khiến người ta hít thở không thông.

Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng giật giật lông mi, nhanh chóng liếc qua hắn, nhưng chỉ thấy Mặc Liên Thành nhắm mắt nghỉ ngơi, nhàn rỗi nhưng tự tại nhất có thể, khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó, đến miệng rồi, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.

\ "Hu. \ "

Xe ngựa ngừng lại.

\ "Chủ tử, đến rồi. \" Vu Hạo nhảy xuống xe ngựa, đem rèm nâng lên, chờ người từ trong buồng xe bước xuống.

Mặc Liên Thành nhàn nhạt nhìn lướt qua Khúc Đàn Nhi, không để ý tới, một mình đi xuống xe ngựa.

\ ". . . \" Khúc Đàn Nhi nhún nhún vai, cảm thấy xui xẻo, không có đắc tội với người, lại bị người ta coi khinh, thật chẳng thú vị tí nào.

Vốn tưởng rằng xuống xe ngựa, vào Bát vương Phủ, trở về Tuyết viện của mình, mọi chuyện đều xong xuôi xong a !, nhưng. . . Mơ mộng hão huyền quá, lại không thể nói trước được.

\ "Liên Thành ca ca! \ "

Đột nhiên, có một giọng nữ mềm mại vang lên, một bóng người xinh đẹp xuất hiện, cuối cùng nhảy vào lòng Mặc Liên Thành.

Khúc Đàn Nhi mới xuống xe ngựa, thấy một cảnh như thế, khóe miệng giật một cái, cảnh trước mặt này thật quen thuộc, dường như cách đây ót lâu trong cung cũng mới xảy ra, giống nhau đến kì lạ, chỉ ngoại trừ nữ nhân trong ngực khác nhau mà thiiu.

\ "Khinh Vân. \" Mặc Liên Thành vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhàn nhạt, đối với hành động của Triệu Khinh Vân , cũng không có lập tức đẩy ra.

\ "Liên Thành ca ca, ta mới rời khỏi kinh thành hai tháng thôi, vì sao ngươi liền cưới Vương phi? Huynh không phải đã đáp ứng với muội rằng sẽ cưới muội làm Vương phi sao? Vì sao huynh không chờ muội trở về? \" Triệu Khinh Vân vừa mở miệng, liền bùm bùm cạch cạch mà đem toàn bộ nghi vấn trong lòng mà hỏi.

\ "Khinh Vân. \" Mặc Liên Thành nhẹ giọng , trong giọng nói mang theo phần bất đắc dĩ.

\ "Muội không muốn, muội không muốn, huynh là của muội, người nào cũng không thể cướp đi, huynh đã nói rồi, tại sao lại không giữ lời ? Chỉ có ta mới có thể trở thành Vương phi của huynh, người nào cũng không có thể. \" Triệu Khinh Vân vẻ mặt hờn dỗi, nước mắt rơi như mưa, càng ôm chặt lấy Mặc Liên Thành, làm sao cũng không chịu buông tay ra.

Khúc Đàn Nhi yên tĩnh đứng ở một bên, nhưng lại nhìn thấy rất có hứng thú.

Khó có thể có được cái phúc thấy được cảnh này đấy, lúc này không nhìn, còn đợi khi nào?

Xem ra, Mặc Liên Thành còn thật không phải là yêu nghiệt bình thường nhân duyên với phụ nữa tốt đến mức khiến người ta đố kị, nữ nhân trong phủ thì không rời mắt khỏi hắn, trong cung thì có một nàng trách móc, hiện tại lại tới một nữ nhân si mê, thật đúng là. . .

Chỉ là, chờ đã. . .

Gái mê gái? Nói tới ai? Trong phủ nhân người nhiều lắm, không muốn bỏ vào một cái? Danh hiệu Vương phi của nàng sẽ bị đoạt? Lẽ nào, lẽ nào. . . Là nói đến cô nàng trước mắt này?

\ "Khinh Vân, đừng giở tính trẻ con, khiến người ta chê cười, Vương phi của bản vương còn đang nhìn. \" Mặc Liên Thành bình tĩnh đẩy Triệu Khinh Vân từ trong lòng ngực ra ngoài. Lời kia chưa nói hết, lại đột nhiên vươn tay cánh tay lôi Khúc Đàn Nhhi lại, nhanh chóng kéo vào trong ngực minhg.

\ "A. \" Khúc Đàn Nhi cả kinh, thình lình ngã vào trong lòng.

\ "Ái phi đang ngẩn người? \ "

Ái phi?

Nàng buồn nôn, thằng cha này muốn chết à.

\ "Xem ra, ái phi vẫn chưa khôi phục tinh thàn. \" Mặc Liên Thành khẽ cười một cách yêu nghiệt, sau một khắc, lúc Khúc Đàn Nhi còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên hắn cúi đầu, nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của Khúc Đàn Nhi .

\ "Hả? Cái gì? \ "

Khúc Đàn Nhi ngơ ngẩn hồi lâu, lập tức phục hồi tinh thần l mà phản ứng tự nhiên đầu tiên là muốn đập chết thằng vương gia chết tiệt kia, nhưng. . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net