Chương 43: Hai người phân cao thấp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

\ "Tính tình ái phi vẫn nóng nảy như vậy nhỉ. \"Đôi mắt phượng hẹp dài của Mặc Liên Thành tràn ra vài phần cưng chiều, cười nhạt, chậm rãi buông nàng ra, mà bàn tay cũng nhẹ nhàng thả ra, không để lại cái gì.

Khúc Đàn Nhi ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng muốn hơi thở của hắn còn lưu trên môi nàng biến mất ngay lập tức, lần đầu tiên nàng tức giận đến mức sự ngụy trang trong lòng cũng mất. A, nụ hôn đầu của nàng, cư nhiên, cư nhiên cứ như vậy...Tức giận a, tức giận a, công nàng giữ nụ hôn đầu của mình trong suốt hơn hai mươi năm, liền, liền, liền... Đồ tạp chủng chết tiệt; quân lộn giống, đồ vô lại, lưu manh đê tiện, không phải người, thằng cha đáng chết,cái loại thối tha rách nát! Nên mắng, có thể mắng ra, một cái cũng không thiếu!

Thật đáng giận, nhịn không xuống...

\ "Ái phi đối với nụ hôn của bản vương có hài lòng không? \ "

\ "Coi như có thể, chính là không thế nào nuốt trôi. \" Bà khinh, cũng là bởi vì rất hài lòng rồi, cho nên, mới kích động đến mức muốn đánh người đây.

\ "Ah, ya của ái phi là, bản vương còn cần phải cố gắng nữa ? \ "

\ "Vương gia tại sao không đi thanh lâu đi? \" Khúc Đàn Nhi cười nhạt, hỏi đến kì lạ, tiếp tục nói: \ "Nếu không..., cái hôn sẽ mạnh hơn, chỉ tiếc --\" đáng tiếc đáng tiếc, trên tay không đem theo đao, nếu không......

\ "Xem ra, ngươi rất hiểu rõ bản vương rồi. \" Mặc Liên Thành lại chẳng những không cảm thấy mất mặt, mà lại vô cùng thản thiên.

\ "... \" Khúc Đàn Nhi cúi đầu, liều mạng ngăn chặn vẻ tức giận đến điên cuồng toát ra đến ngực, nên nhịn, lúc này vẫn phải nhịn. Không phải chỉ là một cái hôn thôi sao, nàng tặng, coi như là chó cắn một cái, cùng lắm thì, trở về súc miệng thật sạch là được.

Hắn là cố ý, nàng dám khẳng định.

Hai người giằng co một hồi, sự ám muội tỏa ra xung quanh, lại tạm thời đem nữ nhân đứng bên cạnh quên mất.

\ "Bát vương Phi? \" Triệu Khinh Vân hơi biến sắc mặt, toàn thân hiện lên vẻ tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống.

Triệu Khinh Vân vừa kêu, Khúc Đàn Nhi lần thứ nhất nhìn thẳng vào nàng.

Có thể cái nhìn này, nàng không khỏi sửng sốt một hôig, trong con ngươi xinh đẹp lập tức lộ ra sự cảm thán. Nhìn kĩ! Ở cổ đại nhiều mỹ nhân thế này à, lại thêm một người nữa ? Chỉ là, người này lê hoa đái vũ (Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái) , đẹp đến yêu kiều, ngay cả nàng cảm thấy cũng không bằng ..., cực phẩm nhân gian a. Chỉ là... Khụ, trước mắt nữ nhân này, nàng phải thể hiện mình là một người lớn hơn.

Đồng thời, nàng ý thức được một việc, mình bị Mặc Liên Thành đem ra làm con mồi.

\ "Ngươi là? \" Khúc Đàn Nhi lạnh nhạt nhẹ nhàng cười. Dường như việc Mặc Liên Thành cưỡng hôn mình kucs nãy, căn bản như chưa từng xảy ra.

\ "Ta là nữ nhi của An Nhạc Hậu, Vân quận chúa. \" Triệu Khinh Vân không mặn không lạt nhìn Khúc Đàn Nhi, mặc dù đối mặt với tình địch, từ nhỏ đã được dạy bảo rất tốt, nên có lễ phép, không vô lễ tí nào, chỉ ngoại trừ sự căm thù trong mắt chưa biểu hiện ra thôi.

\ "Hóa ra là Vân quận chúa. \" lời khách sáo, Khúc Đàn Nhi cũng là lần đầu tiên biết đến Triệu Khinh Vân. Dù sao đối với chuyện của Mặc Liên Thành ch, nàng căn bản không bao giờ để trong lòng.

\ "Qua đây. \ "

Khúc Đàn Nhi lời vừa bừng tỉnh, Mặc Liên Thành ngay sau đó đã mở miệng, lông mày khẽ nhếch, chờ phản ứng của nàng.

\ "Qua... \" tới?

Lý trí của nàng trở về, liền có chút xoắn xuýt, có thể không qua hay không? Dù sao, chuyện của người khác, nàng thật không muốn để ý chút nà, tuy hắn là phu quân của nàng.

Hơn nữa, nếu là hắn còn dám hôn nàng, nàng liền tát rồi đập chết hắn.

Nhưng, khổ là, đôi chân dường như ý thức được nguy cơ lại không nghe đại não sai bảo, theo bản năng hướng hắn đi tới.

\ "Vương phi cũng mệt rồi. \" Mặc Liên Thành một tay kéo qua Khúc Đàn Nhi, một tay cách tự nhiên hướng eo thon của Khúc Đàn Nhi eo thon mà kéo, để cho nàng dựa gần hơn vào mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net