Chương 55: Chủ tử dở hơi (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: banhocminh99

Ánh mắt Khúc Đàn Nhi đảo qua trên bàn trà , quả nhiên còn nước trà đã chuẩn bị, rót một ly trà khác đưa tới  \ "Vương gia, đều do Đàn Nhi không cẩn thận làm đổ trà, người uống trà đi, hết sức bình tĩnh.  \ "

Trà đã rót, cũng đã đưa qua, chỉ là, Mặc Liên Thành ngồi vững vàng trên ghế, mà Khúc Đàn Nhi vẫn đứng ở trước bàn, khoảng cách của hai người vừa vặn cách một cái bàn. Khoảng cách nói xa không xa, nói gần cũng không gần, nhưng hình như người đối diện không nên đưa chén trà đến trước mặt hắn.

Cho nên, tay khẽ run lên, lại một cái sơ sẩy...

\ "Đây chính là cái nàng muốn thấy được? \" Mặc Liên Thành âm trầm quét mắt qua áo cẩm bào đắt tiền trên ngực mình, lần thứ hai bị người trước mặt đổ nước trà, vốn có một lần rồi, hắn không ngờ rằng nàng còn dám làm một lần nữa ? Một chén nước trà, không đủ? Chỉ hai chén nước nhưng cũng đủ làm áo bào trên người của hắn ẩm ướt một tảng lớn.

Hắn dám khẳng định, nàng tuyệt đối là cố ý.

\ "Ai da, xin lỗi, Đàn Nhi thực sự, thật không phải là cố ý, Vương gia, y phục của ngài đều ướt, không bằng Đàn Nhi cùng ngài trở về phòng thay y phục, đỡ phải cảm lạnh rồi không tốt. \" Khúc Đàn Nhi thật thà nhìn y phục trước ngực hắn , liều mạng không nghe tiếng của hắn, lại không nhìn kỹ vẻ mặt của hắn, càng không nhìn cái người kia đã sắp bùng nổ tức giận.

Ai, lãng phí thời gian dài như vậy, cũng lãng phí nhiều tinh lực của nàng như vậy , hiện tại rốt cục cũng đi vào vấn đề chính.

\ "Trở về phòng? \" Mặc Liên Thành hơi nhìn nàng, thì ra... Hắn sớm nên nghĩ đến, vô cớ nịnh nọt, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.

\ "Đúng vậy đúng vậy, y phục của vương gia đều ướt, không quay về thay y phục khô, sợ là sẽ phải cảm lạnh, vì sức khỏe của vương gia , Vương gia vẫn nên nhanh trở về phòng đi!. \"  nhìn đi, nàng là suy nghĩ nhiều cho sức khỏe của hắn. 

\ "Ah, phải không ? \ "

\ " Vương gia, hiện tại muốn trở về phòng sao? \ "

\ " Ừ. \" Mặc Liên Thành gật đầu, đột nhiên đồng ý đề nghị của nàng, đứng dậy, vừa nhấc chân, liền trực tiếp đi về phía cửa, mới vừa được mấy bước, đột nhiên lại ngừng lại: \ "Nàng không cần đi theo. \ "

\ "Không được... \" Khúc Đàn Nhi không tự chủ hét quá lớn tiếng rồi, mà một cái hoàn hồn, lập tức nhận ra, nhanh chóng lại vặn nhỏ âm lượng một chút: \ "Như vậy sao được, là Đàn Nhi gây ra sự tình, tự nhiên phải do Đàn Nhi tới xử lý, nếu không... Đàn Nhi cả ngày đều không an lòng, nếu như Vương gia nói có thể tha thứ Đàn Nhi, vậy xin người cho Đàn Nhi theo nha !. \ "

\ "Không cần. \ "

\ "Không phiền, thực sự không phiền, thư phòng cách phủ vương gia ở cũng không xa, Vương gia không cần lo lắng Đàn Nhi bị mệt mỏi. \ "

Cửa một tiếng cọt kẹt được mở ra, Mặc Liên Thành đi ra ngoài, mà sau lưng động tác của Khúc Đàn Nhi cũng không chậm, nhanh chóng đi theo.

\ "Vương phi xin dừng bước, vương gia không thích người ta đi theo. \" Vu Hạo thấy Khúc Đàn Nhi muốn đi theo đi qua, lập tức chặn đường lại.

\ "Không phải, y phục của vương gia là ta không cẩn thận làm ướt, không tự mình nhìn Vương gia thay ra, lương tâm ta sẽ bất an. \" quả thực, nếu như không thể đi vào trong phòng của hắn nhìn một chút giường là loại gì, nàng thực sự sẽ không an lòng, càng sẽ không từ bỏ.

\ "Vương phi, thuộc hạ... \ "

\ "Không phải dẫn đường, tự ta sẽ đi. \" Khúc Đàn Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, cố ý ưỡn ngực về phía trước, ở thời điểm bị Vu Hạo ngăn lại , liền cho đụng vào hắn.

Kết quả, tình huống thật đúng như Khúc Đàn Nhi đoán, Vu Hạo biến sắc, nhanh chóng tách ra, nhưng hắn vẫn lui mấy bước, ở phía trước ngăn cản nàng -- gươm chưa rút ra khỏi vỏ kiếm.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net