Chương 56: Chủ tử dở hơi (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

\ "Vương gia, ngài đi chậm một chút, Đàn Nhi sợ không theo nổi ngài. \" Khúc Đàn Nhi vừa đi, vừa nhẹ giọng nói, đối với việc Vu Hạo ngăn cản đường đi thì càng bất mãn, bỗng nhiên giơ chân lên, hướng Vu Hạo hung hăng đá trên đùi một cái, không lưu tình chút nào! Vu Hạo nghiêng người tránh một cái, vừa định lại đi lên ngăn cản, nhưng không ngờ, lại làm cho Kính Tâm tiến lên , Khúc Đàn Nhi nhân cơ hội chạy về phía trước.

\ "Vương phi... \ "

\ "Vu thị vệ, ta là chủ nhà nói ngươi không cần đi theo làm phiền. \ "

Sương viện, Mặc Liên Thành trước cửa phòng ngủ.

Mặc Liên Thành vẫn đứng trước cửa phòng ngủ, nhàn nhạt nhìn lướt qua Khúc Đàn Nhi chạy liều mạng qua đây, trực tiếp nói: \ "Nếu đã đi tới nơi này, nói rõ mục đích ra cho ta!. \ "

\ "Ách... Hồi Vương gia, Đàn Nhi không có ý gì , Đàn Nhi chỉ là lo lắng cho thân thể của vương gia , sợ Vương gia cảm lạnh. \" Khúc Đàn Nhi lộ một tia nghi hoặc, lại tựa như không hiểu ý tứ trong lời của hắn. Chết tiệt, cửa phòng chỉ còn đúng một bước, chỉ cần hắn đưa tay ra đẩy, nhưng cửa phòng vẫn đóng, có thể mở ra, nhưng... Nàng quấn quýt.

\ "Ah, là thế này phải không? \ "

\ "Đúng vậy, Vương gia không đi vào sao? \ "

\ "Bản vương biết đi vào, ngươi có thể đi về. \ "

\ "Đàn Nhi muốn giúp Vương gia... \ "

\ "Không cần. \ "

\ "A, Đàn Nhi đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau... \ "

\ "Vậy nói hạ nhân đi mời đại phu. \ "

\ "A, đầu đau quá, hiện tại ngay cả ngực cũng đau, Vương gia có thể hay không phù Đàn Nhi vào phòng đi nghỉ một lát, ta chỉ muốn nằm một hồi sẽ không có chuyện gì , Vương gia, van xin ngài, Đàn Nhi thực sự rất khó chịu. \" Khúc Đàn Nhi vẻ mặt thống khổ che ngực, lại đúng lúc Kính Tâm tiến lên, nàng thuận tiện mà ngã người sang bên phía Kính Tâm.

\ "Chủ tử, ngươi làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không? \" Kính Tâm đối với cái loại tiết mục bống dưng thêm vào này, một chút hoảng loạn cũng không có, phối hợp ăn ý.

\ "Ừ, ta đột nhiên cảm thấy ngực đau , sợ là bệnh cũ lại tái phát, ta chỉ muốn nằm xuống nghỉ một lát thì sẽ tốt rồi, Kính Tâm, ngươi mau đỡ ta vào trong phòngVương gia nằm một lát, a, đau quá, sắp không chịu nổi. \ "

\ "Vâng, nô tỳ lập tức --\ "

\ "Không cần, mời đại phu tới xem một chút, như thế nhanh hơn. \" kết quả, Mặc Liên Thành nói một câu, liền làm mấy cử động của nàng ngừng lại.

\ "Ta, ta nghỉ một lát thì sẽ tốt thôi, không nên phiền toái. \" Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng mà khoát tay áo, một bộ dạng suy yếu nửa sống nửa chết.

\ "Không phải phiền phức, đại phu đã đến. \" Mặc Liên Thành liếc qua nàng, ánh mắt hướng về cái cổng nhỏ của tiểu viện.

\ "... \" Khúc Đàn Nhi nghi ngờ liền theo tầm mắt của hắn nhìn sang, nhất thời có một cảm giác hộc máu. Nếu như không nhìn lầm, rất xa, người đang đi tới đây là đại phu nổi danh kinh thành, ở Khúc phủ đã gặp. Nam nhân này, thậm chí ngay cả chiêu này của nàng đều đã nghĩ tới? Hắn đã sớm có chuẩn bị?

\ "A, đầu của ta đột nhiên không đau nữa. Nếu Vương gia không muốn Đàn Nhi hầu hạ, Đàn Nhi liền trở về. \ "

\ "Nô tỳ đỡ chủ tử trở về trước. \" Kính Tâm vừa nhận được ánh mắt ám chỉ của Khúc Đàn Nhi , lập tức đỡ nàng rời đi, đi rất nhanh chóng, không có quan tâm Mặc Liên Thành như thế nào.

\ "Chủ tử? \" Vu Hạo nghi ngờ nhìn hành động của Khúc Đàn Nhi cùng với Kính Tâm , khó hiểu hỏi Mặc Liên Thành.

\ "Nàng ta đối với phòng ngủ cả bản vương rất có hứng thú, đặc biệt đối với giường của bản vương . \" Mặc Liên Thành nhàn nhạt nhìn đại phu đang đi tới đây, đột nhiên giữa đường lại sửa lại, hướng một hướng khác mà đi, mà đối với chuyện trùng hợp này, cũng không muốn giải thích gì thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net