Chương 67: Hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

\ "A... \" đường này không phải, đổi đường khác a !. Sau đó, nghiêng người một cái, lại bước một bước, tiếp tục đi tới.

\ "Chủ tử, đó là đường đi ra khỏi phủ mà. \ "

\ "Ah. \" Khúc Đàn Nhi gật đầu, lại xoay người một cái, cũng chẳng để ý mình quay sang hướng nào. Đi mấy bước, thấy Kính Tâm không nói lời gì nhắc nàng nữa, liền biết, lần xoay người này, dường như là đúng đường rồi.

Chỉ là...

Đi nhanh quá, cũng không để ý đường, nhưng không ngờ, phía trước từ cửa bỗng xuất hiện một nha hoàn.

Mà đến khi Khúc Đàn Nhi lấy lại tinh thần , hai người đã đụng phải, bởi vì đụng mạnh quá, hai người đều ngã xuống phía sau.

Khúc Đàn Nhi có Kính Tâm đi phía sau ,lúc nàng nàng lui xuống phía sai , đúng lúc mà đỡ nàng, nhưng đối với nha hoàn kia thì không có vận khí tốt như vậy rồi.

Bịch!

Cùng một tiếng động vang lên, một vật nào đó rớt xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn, té lăn trên đất nha hoàn sợ đến cả người cứng ngắc , không có một chút phản ứng.

\ "Thảm, thảm, cái này ta nhất định chết chắc rồi. \" nha hoàn ngồi sập xuống đất, tự nhiên nói.

\ "Ai, ngươi không sao chứ? \" Khúc Đàn Nhi đứng vững người, kì lạ nhìn nha hoàn.

\ "Nô... Vương phi? Xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý, mong Vương phi thứ tội, nô tỳ thực sự không phải cố ý, mong Vương phi đừng đuổi nô tỳ, nô tỳ lần sau cũng không dám nữa. \" nha hoàn phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu một cái, liền thấy Khúc Đàn Nhi , sợ đến mức quỳ hẳn xuống đất, đầu đã cúi thấp xuống, lúc này lại càng thấp hơn.

\ "Ngươi... \ "

\ "Vương phi tha mạng, nô tỳ thực sự, thực sự không phải cố ý, mong Vương phi tha mạng. \" nha hoàn vừa nghe, sợ đến mức dập đầu xuống đất, toàn thân run run.

\ "Ta cũng đã chết đâu, ngươi cũng không cần phải lạy ta như vậy. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy nếu như ngươi cứ dập đầu xuống đất như vậy, bể đầu, bị thương, mời đại phu về xem cho ngươi không phải rất lãng phí tiền bạc sao? \" Khúc Đàn Nhi tâm tình đã buồn bực, chỉ là, lúc đụng phải người khác này, đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi.

Giường tìm được, chí ít thì cũng có manh mối rồi, cùng lắm phia thêm chút thời gian tìm viên ngọc thạch kia trở về?

Đúng vậy! Ở thế kỉ 21 đã khai quật được giường cổ, có khảm có viên ngọc thạch màu tím kia, cũng đã nói lên sớm muộn gì cũng sẽ gặp được ngọc thạch, không phải sao?

\ "Ách? \" khuôn mặt nhỏ nhắn của nha hoàn sợ hãi, nghi ngờ nhìn Khúc Đàn Nhi.

\ "Ngươi a !, ta chưa nói muốn trị tội ngươi. Đụng phải ta một cái, cũng không phải muốn mạng của ta, ngươi khẩn trương như vậy để làm chi? \" Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, loại nha hoàn nhát gan sợ phiền phức nàng đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy qua người có lá gan nhỏ như vậy.

\ "Nhưng mà... \ "

\ "Vương phi đã tha cho ngươi, ngươi liền đứng lên, Vương phi không lừa gạy ngươi. \" Kính Tâm cười nhạt mà nhìn nha hoàn.

\ "Nhưng mà, nô tỳ vẫn sẽ bị đuổi ra vương phủ, Doãn phu nhân sẽ không bỏ qua nô tỳ. \" nha hoàn lắc đầu, nhìn chằm chằm bát súp đã vỡ trên mặt đát, sắc mặt như là đã chết.

\ "Cô ta tại sao lại đuổi ngươi ra khỏi phủ? \" Khúc Đàn Nhi nhind theo ánh mắt nha hoàn nhìn cái bát vỡ trên nền đất, rõ ràng đó là cái chén hay dùng đựng trà.

\ "Hồi Vương phi, nô tỳ vừa mới bưng bát súp của Doãn phu nhân , đó là bát súp mà Doãn phu nhân đã đợi hai canh giờ , hiện tại nô tỳ đã làm vỡ, Doãn phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua nô tỳ, coi như nô tỳ không bị đuổi ra vương phủ, mạng nhỏ cũng sẽ khó giữ được, bị người khác đánh chết, bằng không ... Bằng không chết ngay bây giờ luôn đi ! ! \ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net