Chương 68: Hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trangthuchu

Nha hoàn càng luống cuống, mà lúc nói đến cuối, ánh mắt hoảng loạn lại hướng đến bức tường bên kia, cũng không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp lao đến đâm mạnh.

Ầm!


Tình huống lại một lần nữa lặp lại, chỉ khác là một người muốn lao về phía trước, mà một người khác lấy mình làm vật chắn cản lại người kia.


"Ta nói, ngươi không cần phải làm mạnh như vậy nha!" Khuôn mặt nhỏ nhắn Khúc Đàn Nhi thống khổ sờ sờ cái ót. Đau nhức nha, đau đến mức mắt nàng cũng muốn nổ đom đóm rồi. Quả nhiên, cái việc cứu người này thật không phải là chuyện dễ làm.

"Chủ tử, loại chuyện như vậy lần sau, vẫn là nên để nô tỳ làm." Kính Tâm không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Khúc Đàn Nhi, nhẹ nhàng phủi đi bùn đất trên đỉnh đầu nàng.


"..." Khúc Đàn Nhi hết chỗ nói rồi. Nàng cũng muốn nhưng chân luôn là không nghe sự điều khiển của đại não, mà đến lúc mọi chuyện đã xong rồi thì mới hối hận vừa rồi tại sao không nhờ người khác.

"Vương... Vương phi, thật xin lỗi! Nô tỳ không phải cố ý."


"Được rồi, Doãn phu nhân nếu như hỏi tới, ngươi nói cái chén súp kia là do ta cướp của ngươi để uống. Ngươi cũng là bị ép, hơn nữa ngươi cũng không làm gì được với ta. Nàng ta nếu như trách tội thì đổn mọi chuyện lên đầu ta là được rồi. " Khúc Đàn Nhi buồn bực khoát khoát tay.


Không phải chỉ là một chén bát súp sao, nàng cũng không tin Doãn Hương Nồng sẽ bắt nàng nôn ra.

"Nhưng mà... "

"Không có nhưng nhị gì cả, cứ chiếu theo ý ta mà nói. "

"Nô tỳ không dám, nô tỳ sợ..."

"Sợ cái gì, ta... Bản vương Phi đã lên tiếng, ngươi còn dám mạnh miệng? " Khúc Đàn Nhi lười phải dài dòng, không khỏi bày ra vài phần sắc mặt.


"Tạ, Tạ vương Phi!" nha hoàn cảm kích vô cùng hướng Khúc Đàn Nhi cúi đầu, vội vội vàng vàng trở về.


"Chủ tử, lẽ nào ngươi không sợ Doãn phu nhân thực sự sẽ bắt ngươi nôn bát súp ra? \" Kính Tâm hỏi, chỉ là, khóe miệng có chút co rút, cực lực nhẫn nhịn ý định muốn cười.


"Vậy sẽ phải hỏi thổ địa công công rồi." Khúc Đàn Nhi nhẹ vỗ vỗ cằm như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm mặt đất nơi bát súp đổ kia. Quả thực, nếu Doãn Hương Nồng muốn nàng nôn ra, nàng phải đi bắt thổ địa công công nôn ra nha.


"Không bằng nô tỳ đi chuẩn bị một chén súp?"


"Muốn làm gì?"


"Nếu như Doãn phu nhân qua đây đòi , chủ tử cũng còn có một cái bát súp để trả."

"... " Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ, tự nhận không có suy nghĩ giống Kính Tâm. Hơn nữa, nàng cũng lười đi quản, gật đầu, coi như là tán đồng cách làm của Kính Tâm.

Hai ngươi tuy đi dạo nhàn nhã nhưng tại một góc không có người chú ý lại có một ánh mắt dõi theo, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm hai nàng. Cho dù là nhất cử nhất động của các nàng, từng câu từng chữ cũng không sót một chữ nào đều hiểu rõ ràng toàn bộ.

Không bao lâu.

Trở lại Tuyết Viện, cửa phòng vừa đóng lại.

Khúc Đàn Nhi lập tức đổ xuống phía giường, ánh mắt hướng lên nóc giường, mệt mỏi đến mức ngay cả động đậy cũng lười động một cái.


"Kính Tâm, cái giường kia nếu ở Bát vương Phủ, vậy thì cũng có ít nhiều người rõ ràng nguồn gốc của nó đi! "


"Chủ tử, ngươi sẽ không thực sự đi tìm... Tìm viên ngọc thạch khó tìm kia sao? \ "


"Ngươi nói xem? " Khúc Đàn Nhi nhíu mi, ý tứ là xác định. Dù sao thì nàng cũng không muốn chết già ở cái chốn này.


"Nô tỳ xin phép thối lui. "


"Ừm. " Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, tùy ý cho nàng đi.


Cửa phòng, mở, rồi lại đóng lại.


Bên trong căn phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, mà người đang nằm trên giường, lại đột nhiên nhanh chóng đứng dậy, theo sát mà bước ra khỏi phòng.

Không bao lâu sau Kính Tâm trở về, Khúc Đàn Nhi đã lại nằm yên trên giường không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt và kể cả vị trí nằm cũng chưa có thay đổi gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net