Chương 74: Nhu nhược cũng là một kiểu tự vệ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Alex
Beta : banhocminh99

"Bát tẩu, bình thường bận rộn làm gì?" Mặc Tĩnh Hiên tựa như lơ đãng hỏi.

"Thực ra cũng không dám nói là bận rộn, chỉ là thời điểm nhàn rỗi có xem chút sách của nữ nhân, lại ngồi đọc năm điều răn của Phật, ngẫu nhiên còn thưởng thức hoa, lại học một chút thêu thùa." Khúc Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nhàn nhạt trả lời.

"Ồ, hoá ra thói quen của Bát tẩu thật đúng là không bình thường nha." Mặc Tĩnh Hiên nói xong, lại trầm mặc. Hắn đối với loại nói chuyện vấn đáp kiểu này, thật sự là không chịu được, càng không chịu được mỗi lần Khúc Đàn Nhi mở miệng, mặc kệ là ngữ khí, hay là thái độ, đều lộ ra cẩn thận quá mức chịu đựng.

"Vương Gia thích vẽ tranh?" Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng hỏi, kỳ thật nàng muốn nói, Vẽ sắp xong đi, nàng có phải nên trở về hay không.

"Ừm."

"Vương Gia thích vẽ những thứ thế nào?" Nàng muốn xem hắn ưa thích vẽ cái gì, nhưng không muốn đứng ở một bên nhìn xem hắn vẽ. Hắn ngồi vẽ tranh không mệt, nàng đứng xem vẽ con mắt mệt mỏi đến mức đều đau.

"Cái gì cũng vẽ."

"Bức tranh này của Vương Gia hẳn là cũng sắp hoàn thiện rồi, không bằng Vương gia nghỉ tay ăn một chút gì rồi vẽ tiếp đi."

"Không cần."

"Vương Gia hẳn là khát nước rồi, không bằng trước tiên uống chén trà."

"Không cần."

"Vương Gia ngồi nhiều cũng mệt mỏi nha, không bằng nghỉ một lát."

"Không mệt."

"Việc này. . . Thập Tứ Đệ, nước trà của đệ hình như là đổ quá đầy rồi." Khúc Đàn Nhi nói được một nửa, quay đầu một cái, lại nhìn thấy ánh mắt thất thần của Mặc Tĩnh Hiên, miệng còn đang há hốc, một bên đổ trà, một bên nhìn hai người bên này, ngay cả cốc trà của mình đã đổ đầy đến mức tràn ra ngoài cũng không để ý.

"Ách." Mặc Tĩnh Hiên giật mình, lập tức lấy lại tinh thần buông ấm trà ra.

"Vương. . ."

"Khởi bẩm Vương Gia, Vân phu nhân đến."

Khúc Đàn Nhi nói được nửa câu, liền bị âm thanh thông báo ngoài cửa cắt ngang.

"Ừm, cho nàng vào." Mặc Liên Thành nhìn lướt qua Khúc Đàn Nhi, ánh mắt lại hướng qua cửa, chỉ là nhàn nhạt liếc qua một cái, sau đó cũng không tiếp tục để ý tới.

Không bao lâu, ngoài cửa xuất hiện một vị nữ tử trẻ tuổi, trang điểm diêm dúa, dáng người bốc lửa, mỗi một bước đi, vòng eo uốn lượn, trên mặt mang theo ý cười yêu kiều, đến độ có thể sắp nhỏ ra nước.

"Ưu Liên thỉnh an Vương Gia, thỉnh an Thập Tứ Vương Gia." Vân Ưu Liên đi vào đến thư phòng, hơi cong người, hướng Mặc Liên Thành cùng Mặc Tĩnh Hiên thỉnh an. Thời điểm ánh mắt đảo qua Khúc Đàn Nhi, trong mắt lóe lên một vòng ghen ghét , nhưng ngay lúc đó lại cúi thấp đầu, ẩn xuống ánh mắt này.

"Có việc?" Mặc Liên Thành không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

"Bẩm Vương Gia, thiếp mấy ngày này đều chưa được thấy Vương Gia, trong lòng là vô cùng nhung nhớ, cho nên hôm nay thiếp không mời mà tới. Mong Vương Gia đừng trách phạt." Vân Ưu Liên ung dung cười một tiếng, lắc lắc vòng eo hướng phía bên cạnh Mặc Liên Thành đi tới.

". . ." Khúc Đàn Nhi hơi trừng mắt, khó có thể tin nhìn Vân Ưu Liên, cho dù là từng cái biến hoá nhỏ trên khuôn mặt nàng cũng không muốn bỏ qua.

Con mẹ nó, nữ nhân này, điệu bộ kia của nàng. . . Vòng eo kia, cũng sắp vặn gãy rồi, còn đong đưa?

Nữ nhân, tuy đẹp, nhưng lại đẹp đến vô cùng tục tằng, ngay cả cười cũng cười quá giả, khiến người ta cảm thấy chói mắt. Nếu như lúc vào cửa không phải hô Vân phu nhân, nàng thật sự sẽ hoài nghi Vân Ưu Liên là xuất thân từ một cái kỹ viện nào đấy.

"Ừm." Mặc Liên Thành cười nhạt một tiếng, mặc kệ là trả lời cái gì, thái độ mãi mãi đều lộ ra vẻ bình đạm. Cho dù là đáp lời, đều đủ ít nói đến triệt để.

"Vương Gia, ngài còn không có đồ ăn sáng?" Vân Ưu Liên lắc lắc vòng eo đi đến bên cạnh Mặc Liên Thành, ánh mắt quét qua những điểm tâm đang bày biện trên bàn, liền hiện ra một vẻ chán ghét: "A... Vương Gia, chẳng lẽ đồ ăn sáng của ngài lại là những thứ này? May là thiếp đã sớm chuẩn bị, thiếp có tự tay làm cho ngài cháo bách hợp. Ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net