Chương 73: Nhu nhược cũng là một kiểu tự vệ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : banhocminh99

\ "Đàn Nhi thỉnh an Vương gia. \" Khúc Đàn Nhi đến giữa cửa dừng bước lại,nhẹ nhàng cúi chào Mặc Liên Thành, ánh mắt đảo qua Mặc Tĩnh Hiên đang ngồi một bên,  muốn mở miệng, nhưng không rõ thân phận của hắn, trong chốc lát cũng không tiện nói gì.

\ " Thì ra đây là Bát tẩu ,đệ  là hoàng tử thứ 14 Mặc Tĩnh Hiên, Bát tẩu gọi đệ là thập tứ là được rồi. \" Mặc Tĩnh Hiên sang sảng cười, ngược lại cũng không có vẻ xa cách. vừa rồi thấy nàng liếc mắt, hắn cũng biết nghi ngờ của nàng.

\ " Thì là thập tứ Vương đệ, Đàn Nhi đột nhiên qua đây, không biết có quấy rối đến chuyện của vương gia hay không ? \" Khúc Đàn Nhi khẽ cười, ánh mắt quay lại Mặc Liên Thành, có chút bận tâm hỏi.

\ "Bát tẩu quá lo lắng, kỳ thực đệ và Bát ca cũng không có chuyện gì nói, chỉ là tùy tiện tâm sự, nếu Bát tẩu tới, vậy không bằng cũng ngồi chung xuống tới tâm sự đi !. \" Mặc Tĩnh Hiên cười đến tùy ý.

\ "Đàn Nhi không dám, Đàn Nhi chỉ là một nữ nhân, không đáng tham dự chuyện của nam nhân, phụ thân có dạy, chuyện của vương gia không phải chuyện Đàn Nhi nên hỏi, mà Đàn Nhi cũng hỏi không được. \ "

\ "... \" Mặc Tĩnh Hiên khóe miệng giật một cái, quái dị mà nhìn chằm chằm Khúc Đàn Nhi .

Mà trước bàn đọc sách, Mặc Liên Thành đang ngồi nhưng thủy chung chưa từng mở miệng, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ quét về phía Khúc Đàn Nhi, lại cũng chỉ là một cái thoáng qua rồi biến mất, không dừng lại lâu.

\ "Vương gia hẳn là chưa dùng đồ ăn sáng nhỉ, Đàn Nhi đem theo chút điểm tâm qua đây, không bằng mời Vương gia dùng trước một chút, nếu như không có chuyện gì để nói, Đàn Nhi sẽ không quấy rầy nữa, Vương gia có chuyện gì,  có thể sai nha hoàn thông báo một tiếng, Đàn Nhi  lập tức sẽ tới. \" Khúc Đàn Nhi đi tới trước bàn đọc sách, để khay xuống, khẽ cúi đầu, một bộ dạng  dịu dàng ngoan ngoãn .

Nói xong, cũng không đợi Mặc Liên Thành trả lời, liền trực tiếp xoay người, đi vào từ đâu lại đi ra từ đó.

\ "Bát tẩu không ở lại sao? \" Mặc Tĩnh Hiên gương mặt vẫn là nhỏ bé giật giật, thật sự là hoài nghi chuyện chính mình vừa thấy.

\ "Không được, Đàn Nhi biết, thư phòng là nơi quan trọng không phải chỗ Đàn Nhi ở lại, --\ "

\ "Nếu đã tới, vậy ở lại đây đi. \" Mặc Liên Thành không nhanh không chậm đã mở miệng, đầu khẽ nâng, ánh mắt nhìn chăm chú ở phía sau Khúc Đàn Nhi , ngay cả nàng bởi vì những lời này của hắn mà thân thể rõ ràng cứng ngắc, tình huống cũng thấy không thể chống đối. 

\ "Dạ. \" Khúc Đàn Nhi quay về phía cửa giật giật khóe miệng.

Sau một khắc, thời điểm nàng quay đầu lại , tất cả lại khôi phục như cũ.

Sau đó...

\ "Vậy không biết Đàn Nhi nên ngồi  đang ở đâu vậy? \ "

\ "Mệt mỏi quá. \" Mặc Tĩnh Hiên đột nhiên nói ra một câu nói, chỉ nói nhỏ, khiến người ta nghe không quá rõ ràng.

\ "Thập tứ đệ đang nói cái gì? \" Khúc Đàn Nhi nghi ngờ nhìn Mặc Tĩnh Hiên.

\ " Đệ đang nói, trà này thơm quá, thật lâu chưa uống qua trà tốt như vậy . \ "

\ "À, Thập tứ đệ uống nhiều một chút. \ "

\ "Tốt. \" Mặc Tĩnh Hiên nghe xong, khóe miệng càng giật mạnh.

\ "Qua đây giúp bản vương mài mực. \" Mặc Liên Thành nhạt nhìn lướt qua Khúc Đàn Nhi, đầu tiếp tục hạ xuống, chậm rãi chính mình vẽ.

\ " Dạ. \" Khúc Đàn Nhi mỉm cười, nhẹ giọng đáp, bộ dạng người vợ tiêu chuẩn tốt, bất kể là giọng nói, hay là thái độ, mọi thứ đều giả bộ hoàn mỹ. Ngay cả nàng không khỏi tự tán thưởng, xem ra nàng thật đúng là có tài diễn xuất thiên phú, biết vậy tại sao không đi làm diễn viên đi ?

Sau đó, cúi đầu, chậm rãi đi tới, quét mắt nhìn qua trên mặt bàn , cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp cầm thỏi mực đenchậm rãi mài mực.

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Mài vài vòng, ánh mắt liền đảo qua bức họa trước mặt Mặc Liên Thành .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net