Chương 4: Quá khứ ác mộng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nửa đêm, khi đang chìm trong giấc ngủ bỗng cậu lại gặp lại ác mộng, là khoảng thời gian khi mà cậu là một học sinh cấp 2, độ tuổi thanh thiếu niên tươi đẹp của cậu đáng lẽ ra phải được hưởng trong sự vui vẻ với những kỉ niệm đầy thương nhớ cùng bạn bè. Nhưng cậu thì không, cậu lại phải chịu sự tẩy chay, bắt nạt của đám con trai tự cho mình là trùm trường. Lúc đó, chẳng có một ai bên cậu cả, không một người bạn hay một người thầy người cô nào bênh vực cậu mà làm ngơ, một số người còn cười cợt, hùa theo để khiến cậu bị đánh nặng hơn. Còn lý do khiến cậu bị tẩy chay, bị bắt nạt nghe tưởng chừng như nó rất vô lý nhưng không, nó lại xảy ra với cậu, trên chính cái gọi là ngôi nhà thứ hai ấy cậu lại bị bạo lực học đường chỉ vì cậu học tốt hơn họ, tốt hơn những học sinh trong trường. Cái gọi là công lý, công bằng, bảo vệ dường như không có cái nào được áp dụng lên hoàn cảnh khi ấy của cậu. Giấc mơ ấy giống như một thước phim chạy chậm khi mà những kí ức ấy ngày càng rõ hơn, càng nét hơn, khắc sâu vào tâm trí cậu những buổi cậu bị ném ra sau trường đánh đập một cách tàn bạo, chửi rủa thậm tệ. Cậu bị cả lớp tẩy chay, bằng những lời nói cay đắng nhất, đau lòng nhất "Đồ ích kỉ!" "Học giỏi mà không cho cả lớp coi bài, không giúp lớp!" "Học giỏi đến mấy thì sau này mày cũng chỉ là một thằng vô dụng thôi!" "Đồ yếu kém!" "Nhìn da trắng như mày trông yểu điệu lắm" "Mày có thể làm điều gì ngoài học chứ, thằng khốn này!" "Sống làm gì, sao không chết đi cho đỡ chật đất, mày làm ô nhiễm cả cái lớp này đấy, biến đi!" Cậu luôn bị đám con trai đập thẳng chiếc ghế gỗ vào đầu khiến đầu cậu chảy ra bao nhiêu máu, chúng luôn dùng sức đánh thật mạnh khiến cậu ngất trên bàn học mà không một ai đưa cậu đến phòng y tế. Thử hỏi xem giáo viên trong trường đó có biết không? Biết chứ, biết rất rõ là đằng khác, nhưng họ lại chẳng để tâm đến, cũng chẳng có một lời hay hành động nào để bảo vệ cậu. Dù cho có một số thầy cô từng bảo vệ cậu nhưng có lẽ đồng tiền che mờ con mắt, phụ huynh của những đám bắt nạt kia lại dùng tiền để khiến những nhà giáo tốt đẹp ấy chuyển đi nơi khác còn những giáo viên mắt nhắm mắt mở nhận từng đồng tiền ấy lại nhởn nhơ dạy học như một nhà giáo ưu tú thực thụ. Vì thế cậu lại càng bị đánh nặng hơn, tẩy chay nhiều hơn, họ tìm cách để hãm hại cậu, chẳng một ai nắm lấy tay cậu, cứu cậu ra khỏi vũng bùn đen tối nào đó. Cậu càng khóc, chúng càng đắc ý đánh dã man hơn, mạnh hơn khiến cậu chỉ biết hét khản cổ, thét lên một câu đầy bi thương "Cứu tôi với!". Có lẽ chẳng ai nghĩ được những đám học sinh cấp 2, chỉ là những đứa trẻ đang học cách trưởng thành lại có thể đối xử một cách tàn ác đối với chính đồng loại của mình đến vậy. Thật buồn khi mà những ngày tháng cấp 2 ấy đáng lẽ là khoảng khắc đẹp của cuộc đời học sinh ấy lại diễn ra bạo lực học đường để rồi giờ đây ngôi trường cấp 2 ấy lại trở thành nỗi ám ảnh, là sự tổn thương không thể chữa lành trong tim cậu.
    Cậu chợt tỉnh dậy sau cơn ác mộng đầy kinh hoàng kia, khoé mắt cậu từ lúc nào đã xuất hiện giọt nước mắt lăn dài trên đôi má của cậu, đầy vị mặt và đau xót. Cậu lén ra khỏi trường bằng cửa sau vì cánh cửa ấy vốn chẳng có ai khoá cả. Cậu chạy ra bờ sông Hàn, nơi không còn bóng người, nửa đêm ấy chỉ có mình cậu với ánh trăng đơn độc rưng rưng nước mắt mà khóc thút thít như một đứa trẻ. Cậu khóc cho những tổn thương mà cậu phải chịu đựng suốt 4 năm cấp 2, để rồi một chàng trai vốn nhiệt huyết, hoạt bát như cậu lại trở thành một người ngại người lạ, ít nói hơn, dần thu mình vào một góc riêng của mình, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, che giấu đi cảm xúc thật của chính mình. Cậu khóc cho những ngày tháng đau khổ của chính mình, càng khóc, cậu lại càng nhớ về những kí ức tồi tệ ấy, lúc nào cũng có suy nghĩ không một lời giải đáp rằng tại sao cậu lại phải trải qua điều đó, tại sao chỉ có mình cậu lại nhớ và ám ảnh đến nó, sống trong sự đau khổ đó còn những kẻ bắt nạt cậu, tẩy chay cậu lại nhởn nhơ sống một cuộc đời yên bình đến thế, chẳng có một chút gọi là hối hận. Cậu hét lên khoảng không gian vắng lặng đêm tối ấy, hét với ánh trăng:
- Tại sao chúng cứ đeo bám tôi như vậy hả ông trời ơi? Tại sao chúng lại không thể thoát ra khỏi ký ức của tôi, tại sao chỉ mình tôi phải nhớ và ám ảnh nó đến vậy? Tôi chỉ muốn chết đi, sống thế này đau lắm ông trời ơi! - Không một ngày nào cậu có thể quên, khi cậu muốn quên đi thì chúng lại xuất hiện vào giấc mơ của cậu, vào từng giấc ngủ của cậu khiến cậu không thể nào có được một giấc ngủ yên bình đúng nghĩa mỗi khi màn đêm hạ xuống.
   Ở phía xa xa ấy, Hanbin đang rất nhớ nhà, nhớ quê hương mà cũng chẳng ngủ được, cũng ra bờ sông cho vơi nỗi lòng. Và rồi anh thấy cậu khóc, một tiếng khóc đầy ai oán, đầy bi thương làm lay động trái tim anh, làm cho anh cảm thấy thương cảm cho cậu trai lạ mặt ấy đang quay lưng về phía anh với tiếng khóc không dứt. Anh chạy mua một món đồ nào đó cùng đồ ăn vặt và một vài lon bia mang đến bờ sông. Chẳng hiểu sao anh lại làm vậy nữa, anh chỉ nghe lý trí và con tim mách bảo anh phải làm vậy, phải làm điều gì đó cho người con trai ấy. Anh bước đến, nhẹ nhàng vỗ vai cậu trai đang khóc ấy, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Em đang buồn hả? Có muốn uống bia tâm sự với người lạ không?
- Dạ, chào anh! Xin lỗi đã để anh nhìn thấy tình cảnh này của em.
- Không sao, dù sao em cũng đang buồn mà, uống một chút bia giải sầu đi! Anh hôm nay cũng có tâm trạng không tốt lắm.

- Cảm ơn anh! 
    Rồi cả hai cùng im lặng uống bia, uống thay cho nỗi buồn của hai con người xa lạ đang ngồi tâm sự xua tan nỗi buồn.
- Sao anh lại ra ngoài này vậy? Anh cũng có nỗi lòng nào đó cần tâm sự hả?
- À anh vì nhớ nhà nên ra ngoài này cho đỡ buồn ấy mà. Ba năm rồi anh chưa được về nhà, về quê thăm gia đình, anh nhớ gia đình và bạn bè anh lắm. - Ánh mắt anh xa xăm nhìn lên bầu trời, đôi vai ấy có lẽ đã bị nỗi nhớ nhà đè nặng lên khiến anh nhớ nhung biết bao. - Mà sao cậu khóc? Có gì khiến cậu xúc động đến vậy? Dù chúng ta chỉ là những người xa lạ nhưng cậu cứ tâm sự với tôi đi cho nhẹ bớt nỗi lòng mình.
- Hức...Hức.... Em đau lắm anh ơi, kí ức đáng quên ấy nó vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của em, nó luôn đeo bám em suốt những năm cấp 2 cho đến bây giờ..... Cậu kể hết tất cả những chuyện xảy ra của cậu vào năm cấp 2 cho anh nghe. Càng kể, tâm trí cậu chìm sâu trong chúng khiến lòng cậu càng đau mà khóc nhiều hơn. Anh ôm cậu vào lòng, như có điều gì đó ấm áp len lói vào trái tim cậu, cậu khóc to hơn, tiếng khóc ngày càng đau lòng hơn, day dứt hơn. Anh không ngừng vỗ về cậu, cho cậu cảm giác an toàn dù cả hai chỉ là những con người xa lạ.
____________________________
Không ngờ chương 4 của tui nó lại dài ngoài dự kiến của tui. Câu chuyện về bạo lực của nhân vật Hyuk trong truyện chính là câu truyện mình từng trải qua, có lẽ bạo lực học đường luôn là nỗi ám ảnh trong mình, và mình gửi gắm nhân vật Hanbin vào hoàn cảnh này có lẽ để an ủi nhân vật Hyuk, cũng là sự an ủi cho chính mình dù chính bản thân mình chẳng có ai để mình có thể khóc hay giãy bày về bạo lực học đường xảy ra với chính mình cả. Nếu có một ai đã từng và đang trải qua thì các cậu cứ tâm sự với mình hoặc một ai đó khiến các cậu tin tưởng để vơi đi nỗi đau đó nhé. Mong những ai đã từng trải qua sẽ sớm vượt qua khoảng thời gian khó khăn ấy.
- Cho mọi người thính của Bonbin được chính chủ Hyukie công khai ngày hôm qua nè, đúng là thuyền official do hai anh đặt tên nó lại khác biệt ha 😆.


P/s: Chúc mọi người cá tháng tư vui vẻ nha :33


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net