Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo góp ý của một bạn độc giả, mình quyết định đổi ngôi xưng của Tiết Phỉ Dư từ bà sang nàng nhé, bắt đầu từ chương này, còn những chương trước thì khi nào rảnh mình sửa lại sau.

Trong lòng nàng lo lắng sốt ruột cho nên cũng không dám làm trái ý anh, mặc anh muốn làm gì thì làm, im lặng để anh ôm ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang.

Bởi vì anh cũng toàn thân trần trụi cho nên nàng cho rằng trong nhà này chỉ có một mình anh, cho đến khi nàng nhìn thấy Bàng Thanh Nhiên, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ xấu hổ của đối phương, nàng quả thực không có cách nào đối mặt.

Nàng không có chỗ trốn, đành phải vùi đầu vào cổ đầu sỏ gây chuyện, xấu hổ gặp người.

Sau khi Bàng Thanh Nhiên nhìn thấy dung mạo của nàng thì mới bừng tỉnh vì sao con trai lại nổi lên thú tính như vậy, không, là yêu sâu đậm. Bà thông gia này quá quyến rũ, con gái Lưu Hàm Vi của nàng cũng chỉ di truyền 3 phần dung mạo của nàng.

Thoạt nhìn nàng hoàn toàn không giống phụ nữ trung niên, vừa nhìn cũng chỉ thấy khoảng 27, 28 tuổi, lại nhìn kỹ lại, mới có thể nhìn thấy dấu vết năm tháng trên mặt nàng, nhưng cũng chỉ giống như phụ nữ trưởng thành hơn 30 tuổi mà thôi, một chút cũng không thấy giống người đã hơn 40 tuổi.

Bàng Thanh Nhiên không dám nhìn về phía nàng, cũng không chịu nổi thằng con trai không kiêng nể gì.

"Ba, giúp con múc bát canh, con không tiện đứng lên." Bàng Húc Nghiêu dứt khoát đẩy bát qua cho Bàng Thanh Nhiên lấy canh.

Bàng Thanh Nhiên lấy canh xong thì đẩy đến trước mặt anh, trong lúc vô tình nhìn thấy bầu vú căng tròn của người phụ nữ. Ông ta giật mình, trong lòng cảm thán năm tháng quá ưu ái người phụ nữ này, bộ ngực vẫn còn căng đầy tròn trịa như vậy, không hề có dấu hiệu chảy xệ.

Bàng Húc Nghiêu chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm Tiết Phỉ Dư của cha mình, nhớ đến sau khi cha trải qua chuyện kia mười mấy năm thì cũng không dám tìm phụ nữ bên ngoài nữa, đến cả gặp dịp thì chơi cũng không có, trong lòng chỉ sợ cũng thèm thuồng đến hỏng rất, trong lòng anh nảy ra mấy ý nghĩ.

Vào lúc người cha còn không dám nảy sinh tà niệm, chỉ vô tình nhìn thấy cảnh đẹp cũng chỉ đơn thuần thưởng thức, còn con trai thì lại đầy tà niệm trong đầu.

Buổi tối, Bàng Thanh Nhiên xem xong tin tức buổi tối thì cầm sách về lại phòng. Sau khi tắm rửa trong phòng tắm xong thì chuẩn bị lên giường ngủ, mới nhắm mắt lại thì chợt nghe thấy tiếng bà thông gia truyền vào tai ông ta. Bàng Thanh Nhiên mở mắt ra, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Phòng con trai và phòng ông ta cách không gần, theo lý mà nói thì không nên nghe thấy nhưng âm thanh ngày càng vang dội, chuyện gì vậy?

Sau đó ông ta phát hiện, âm thanh kia giống như ở ngay trước cửa phòng ông ta, tiếng thở dốc yêu kiều của phụ nữ cùng tiếng bước chân tới gần cửa phòng của Bàng Húc Nghiêu, sau đó cửa phòng mở ra.

Bàng Thanh Nhiên trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trần trụi yêu kiều kia, đôi mắt bị cà vạt che mắt, đôi chân tinh tế quấn quanh eo con trai, cái mông trắng nõn được bàn tay con trai đỡ lấy, trên dưới lay động, khi cái mông kia bị nhấc lên lộ ra thân gậy khổng lồ theo bước chân anh ra vào, bị anh vừa đi vừa cắm.

Ý thức nàng đã bị làm đến mơ hồ, chỉ có thể rên rỉ nũng nĩu, thanh âm câu hồn người.

Bàng Thanh Nhiên mở to mắt, đối mặt với hình ảnh diễm tình và hành động bất thình lình của con trai mà cứng họng không thốt nên lời.

Bàng Húc Nghiêu chịch Tiết Phỉ Dư đến không biết bản thân ở nơi nào, ném nàng đến trên người Bàng Thanh Nhiên, ông ta sợ nàng ngã bị thương nên luống cuống tay chân tiếp lấy thân thể mềm mại này.

Bàng Húc Nghiêu hếch cằm, ý bảo Bàng Thanh Nhiên ôm nàng, sau đó nâng chân nàng lên tiếp tục cắm phập vào.

"Ư a! Chậm một chút..." Tiếng kêu của nàng yêu kiều vang vọng bên tai Bàng Thanh Nhiên, mang theo khó lòng nhẫn nhịn, cũng khó có thể giữ được tiếng thở dốc, khiến cậu em của Bàng Thanh Nhiên ngóc đầu thức tỉnh.

Tay ông ta chỉ dám đặt trên đầu vai bóng loáng của nàng, sau đó lại bất tri bất giác di chuyển đến đôi ngực mềm căng mọng, vừa xoa vừa nhéo, cảm thụ độ đàn hồi co giãn không phù hợp lứa tuổi của nàng.

"Nhà nàng ấy cho rằng nàng đã về nhà mẹ đẻ, hai ngày này đủ cho chúng ta tận hưởng nàng." Vốn dĩ Bàng Húc Nghiêu cũng không muốn giam giữ nàng, mãi cho đến khi anh gọi điện cho Lưu Hàm Vi không biết gì, biết được từ trong miệng cô, tin tức người Lưu gia cho rằng Tiết Phỉ Dư về nhà mẹ đẻ ở, vì thế lòng nảy sinh ý nghĩ xấu, dùng chuyện của nàng với cháu trai đe dọa để giữ nàng lại nhà mình.

Vốn dĩ Bàng Thanh Nhiên không đồng ý với ý tưởng của anh nhưng nhìn thấy dáng người mê người của nàng cùng tiếng rên rỉ kiều mị trong miệng nàng, còn có bởi vì thân phận đặc thù kia, chuyện hoang đường này, chuyện này không còn có thể nói ra khỏi miệng nữa, ai cũng sẽ không hiểu được, nàng đã từng phóng đãng giao hoan dưới thân hai cha con họ.

Tiết Phỉ Dư bị côn thịt trong cơ thể quấy nhiễu, chịch đến đầu óc trống rỗng, ngoại trừ kích thích và khoái cảm thì cũng không còn tâm trạng quan tâm chuyện khác.

Miệng nàng bị ép mở căng ra, côn thịt ấm áp nhét vào. Bởi vì thường khẩu gia cho Tiết Thừa Thắng nên nàng không xa lạ với vật này, rất tự nhiên thuần thục ngậm mút côn thịt.

Nàng cảm thấy cả đêm, mị huyệt chưa từng rời khỏi côn thịt, miệng cũng không ngừng bị dương vật cắm làm, đã không đếm được nàng cao trào bao nhiêu lần, thậm chí mỗi lần nàng co rút đều cần tinh dịch bắn vào.

Chờ đến khi nàng bị thao đến một dòng nước xiết chảy ra từ trong cơ thể, chịu không nổi mà ngất đi.

Sáng hôm sau nàng bị đói tỉnh dậy, mở mắt ra, mình đang nằm trên giường trong căn phòng xa lạ, nàng mơ màng ngồi dậy, lại phát hiện người bủn rủn vô lực. Cảm giác này nàng không hề xa lạ, đều là do cơ thể trải qua túng dục quá độ mà mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net