Chương 102: Thảnh thơi, múa kiếm, thưởng trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102: Thảnh thơi, múa kiếm, thưởng trà

Tiểu Bát thấy Nam Tầm nghi ngờ, liền vỗ ngực đảm bảo, giọng nói thập phần khẳng định" Gia  đã khi nào đáp ứng ngươi chuyện gì mà không thực hiện chưa?"
Nam Tầm ha hả một tiếng, trực tiếp khép mắt lại đi ngủ tiếp
Tiếu Bát cảm thấy câu ha hả này của Nam Tầm thật vô cùng trào phúng cùng khinh thường.
" Là thật sự, lần này đảm bảo không lừa ngươi, ta biết một bí mật kinh thiên động địa của tên bạo quân kia" Tiểu Bát vội nói.
Nó thực sự là một thần thú đáng tin cậy nha, một câu ha hả chả Nam Tầm trực tiếp vũ nhục nó, nó là một thần thú có phẩm hạnh.
Nam Tầm lười biếng mở mở mí mắt, không để bụng nói" Nga? Không biết là cái bí mật kinh thiên động địa như thế nào"
Tiểu Bát thấp giọng nói: " Ta nói cho ngươi biết , cái tên bạo quân kia, ngươi đừng nhìn hắn lớn lên tuấn mỹ như vậy, hắn kỳ thật, ..... Hì Hì , không thể làm... chuyện ấy a..." 
Nam Tầm há mồm mở to mắt, một cảm xúc hưng phấn mãnh liệt đang nhảy múa khắp cơ thể nàng, chỉ thiếu có nước mọc thành một đôi cánh mang nàng bay lên trời.
" Tiểu Bát ngươi không nói dối ta chứ?"
" Không có a, đời trước bạo quân có dùng tới, nhưng phỏng chừng là trong lòng có bóng ma, cho nên đời này phương diện kia lại không được."
Nhưng mà, mấy ngày kế tiếp, Tiểu Bát thật muốn tự vả miệng mình.
Thuý Hoàn theo thường lệ tới bẩm báo tin tức, nào là hôm trước Hoàng Thượng sủng hạnh vị Tiệp dư này, hôm trước sủng hạnh vị Chiêu dung kia, ngày hôm qua lại sủng hạnh Lý Thục Phi.
Tiểu Bát vội vàng nói ta có thể giải thích, Nam Tầm liền trực tiếp không muốn nghe.
Thuý Hoàn bưng nước trà đến, thấy nương nương nhà mình vẫn rất vui vẻ thoải mái mà đi bình phẩm loại trà rẻ tiền , vô cùng bất bình nói" Nương nương, ngài như thế nào lại không có sốt ruột ? Cứ như thế này, nương nương định ở lại lãnh cung cả đời sao? Nếu không, vẫn là để nô tỳ lén lút ra khỏi cung bẩm báo cho lão thái gia cùng lão thái thái một tin đi!"
Nam Tầm chọc chọc một cái vào trán tiểu nha đầu," Thuý Hoàn, ngươi thật ngốc a, ngươi cho rằng Hoàng Thượng chỉ đơn giản đem ta nhốt vào lãnh cung như vậy, nếu như ta- một người sống lù lù như thế đột nhiên biến mất, hắn chẳng nhẽ lại không biết?"
Thuý Hoàn càng nghĩ càng bực mình" Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ chết sao?"
Nam Tầm lại cười cười, " Chúng ta không phải ngồi đây chờ chết, cái này gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong cung xảy ra sự kiện lớn như vậy, nếu không phải là Hoàng Thượng đã phong toả tin tức, ngươi nghĩ xem với mật thám cài vào cung của Tần gia ta chỉ sợ hai ba ngày là đã đem tin tức đến chỗ gia gia cùng phụ thân ta rồi "
Thuý Hoàn được nàng tư tưởng một phen, rốt cuộc cũng từ bỏ ý nghĩ trèo tường ra khỏi cung, nhưng đi ra ngoài trộm điểm tâm, hạt giống trồng hoa gì gì đó, việc này nàng vẫn làm hết sức vui vẻ.
" Nương nương, người thấy đồ ăn, điểm tâm các loại ta trộm về cho người thế nào"
Nam Tầm ngoéo mũi nàng một cái, khen nói: " Hảo hài tử, người làm quả không tồi."
Tiểu Bát không khỏi nhỏ giọng nói thầm một câu, " Ngươi làm như vậy thực giống bộ dạng khi ba ba Lệ Sâm sủng ngươi nha"
Động tác của Nam Tầm lập tức cứng đờ.
Tiểu Bát tức khắc không nói thêm. Vừa rồi hình như nó đã nói cái gì không nên nói.
Nam Tần cùng Thuý Hoàn cùng đi đến mảnh đất trống phía sau tiền viện, Thuý Hoàn đào hố, nàng phân loại hạt giống, phân loại xong liền bắt đầu trồng cây.
Sở dĩ nàng trồng rau, đó là bởi vì mỗi ngày Nam Tầm đều phải ăn cơm thừa canh cặn, thực không thể nuốt trôi , còn sở dĩ trồng hoa đó là nàng nghĩ có thể dùng chúng làm điểm tâm cùng trà hoa, loại nước trà rẻ tiền kia nàng thật sự không thể tiếp tục uống nữa.
Tuy Trì Mộ Cung là lãnh cung, nhưng thứ gì nên có cũng đều có, ví dụ như trong tiền viện có cái giếng nước, nghe nói trước kia có rất nhiều cung phi bị nhốt ở đây đều tự tử ở đó, lại  ví dụ như trong tiền viện có một cây hoè cổ thụ , đây cũng là phương tiện các cung phi đời trước dùng để treo cổ.
Thật ra Nam Tầm cảm thấy nơi này tuy có rất nhiều người chết nhưng thực ra không hề đáng sợ, nàng đến lệ quỷ còn có thế sống chung, còn sợ mấy con tiểu quỷ? Nàng chỉ rất  hoài nghi, cái giếng này có bao nhiêu người chết đuối, liệu còn có thể tiếp tục uống?
Theo tính cách của nàng, Tiểu Bát liếc mắt liền  biết nàng lo lắng điều gì, lập tức đưa tặng một viên " tịnh thuỷ hoàn", một viên ném xuống, bảo đảm nước đều trở nên sạch sẽ, lại còn có thể hội tụ linh khí.
Vấn để về nước đã giải quyết xong, đồ ăn cũng không thành vấn đề, bây giờ còn lại chính là thứ dùng để giải trí.
Nam Tầm không có  yêu thích cái gì , múa kiếm đánh quyền đều đủ cả, bất quá nàng vẫn ở dưới tán cây hoè làm một cái đu dây, còn đặc biệt lót ở dưới một cái đệm hết sức mềm mại.
Bên cạnh dây đu lại làm một cái bập bênh, trên ghế bập bênh làm một cái bàn nhỏ, trên bàn bày một ít quả hạch cùng hoa quả, còn có thêm cốc trà hoa nóng hổi.
Nam Tầm lười biếng mà ngã vào trên ghế bập bênh, theo ghế bập bênh lên lên lại xuống xuống, phơi mình dưới ánh dương dào dạt, thoái mái đến nỗi lập tức có thể đi gặp chu công. 
Tiểu Bát trực tiếp nổi giận " Ngươi có phải hay không quên mất chính mình đến đây làm gì? Ngươi định cứ ở lãnh cung này hưởng phúc!"
Ở tại lãnh cung mà cũng có thể sống thoải mái như ở khách sạn năm sao, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, phỏng chừng chắc cũng chỉ có mình Nam Tầm.
Nam Tầm ngáp một cái, trấn an nói " Ta làm thế này không phải để dụ tên bạo quân kia tới sao, hắn tưởng ta sẽ thê thê thảm thảm vô cùng, nhưng ta hiện tại lại quá tiêu dao tự tại, không theo ý nguyện của hắn, ngươi cứ chờ xem, hắn thực mau sẽ hành động"
Tiểu Bát tạm thời bị nàng trấn an, nhưng sâu trong nội tâm nó vẫn cảm thấy do chính Nam Tầm quá lười nên mới viện cái lý do này, đã viện cớ lại có thể quang minh chính đại hợp tình hợp lý đến vậy.
Thời gian cũng thấm thoát qua ba tháng, cây cối trong viện cũng đã lớn, hồng hồng tím tím, nở đến thật đẹp mắt, hoa hoè rụng phủ kín cả dây đu bên dưới, mùi hương nức mũi tràn ngập trong không khí.
Nam Tầm ở trong sân múa kiếm.
Nàng nguyên bản cũng biết một ít kiếm pháp cơ bản, hơn nữa thân thể Tần Bộ Diêu này lại là con gái tướng quân, được Tần lão gia dạy cho không ít chân truyền, luyện đến một tay hảo kiếm pháp.
Nam Tầm mặc một thân váy trắng đơn giản mộc mạc, búi một cái búi tóc nhỏ, đuôi tóc còn lại tuỳ ý rũ tới eo.
Dáng người bạch y nữ tử múa kiếm uyển chuyển nhẹ nhàng mà phiêu dật, trông hư hư thực thực, quả thật làm kinh diễm lòng người.
Đường kiếm hướng thẳng vào những đoá hoa hoè đang rơi,  bạch y nữ tử một đường  rạch đôi thân hoa, toàn thân như nhiễm một tầng hương hoa.
Thuý Hoàn mang một bộ mặt si ngốc đứng một bên xem, trong tay cầm một ấm trà hoa , tuỳ lúc có thể phụng trà.
Nhìn mỹ nhân tung ra đường kiếm hoa cuối cùng, sau đó thu kiếm đi về phía mình, Thuý Hoàn vội vàng chạy qua, vừa lau mồ hôi vừa châm trà.
" Nương nương, đây là hôm qua nô tỳ dùng hoa hoè ủ ra, người mau nếm thử" Thuý Hoàn không chờ nổi nữa, gấp gáp thúc giục.
Nam Tầm cười cười sờ đầu nàng, tiếp nhận nước trà rồi một hơi cạn sạch, tấm tắc khen hai tiếng " Thuý Hoàn nhà chúng ta pha trà hoa chính là không giống ai, uống cực kỳ ngon a~"
Thuý Hoàn được nàng khen đến đỏ bừng cả khuôn mặt " Ngày khác nô tỳ lại pha cho nương nương bình trà nhài, nô tỳ trồng vài loại hoa trà, về sau mỗi ngày đều pha cho nương nương một loại trà hoa"
Nam Tầm cười nói một câu được, sau đó lười biếng mà đến bên ghế bập bênh nằm xuống.
Thuý Hoàn vội vàng tung tăng dâng lên mấy cuốn sách " Nương nương, nô tỳ hôm qua vừa mới kiếm được mấy cuốn sách hay , nương nương có thể coi tạm trong bảy tám ngày."
" Thuý Hoàn nhà ta thật quả là hảo tri kỉ, cảm ơn tiểu bảo bối Thuý Hoàn" Nam Tầm cười tủm tỉm mà véo cằm tiểu nha đầu một cái.
Thuý Hoàn bắt lấy móng vuốt của Nam Tầm, thẹn thùng trả lời " Nương nương không cần nói cảm ơn , thật là ngại chết nô tỳ, cái đó đều là việc nô tỳ nên làm"
Tiểu Bát: .......
Lạy chúa, fan não tàn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net