Chương 105: Về sau để tự trẫm động thủ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105: Về sau để tự trẫm động thủ!

Nghe ra sự bất thường trong giọng nói của Hoàng Thượng, Ảnh Nhị cùng Ảnh Tam sợ tới mức dập đầu liên tục.
Ảnh Tam nói:" Chủ tử, cho dù thuộc hạ có gan lớn bằng trời, thuộc hạ cũng không dám mơ ước đến người của chủ tử, Chủ tử hẳn nắm rõ!"
Ảnh Nhị sau khi trấn định lại , giải thích nói:" Chủ tử bớt giận, vừa rồi do thấy Tần mỹ nhân chém đến điểm trí mạng của Ảnh Ngũ, Ảnh Tứ lại bị hạ độc thủ, cho nên dưới tình thế cấp bách chỉ có thể cứu hai người đó trước,xin chủ tử chờ một lát, chúng thuộc hạ liền đi lần nữa, chắc chắn sẽ vũ nhục được Tần mỹ nhân!"
Ảnh Nhị nói xong, định lôi Ảnh Tam đi hành động, không ngờ người trước mặt đột nhiên lãnh đạm nói " Không cần! Tiện nhân này không phải nói trẫm là con rùa rụt đầu sao,được, về sau Trẫm sẽ..... Tự, Mình, Hành, Động"
Ảnh Nhị cùng Ảnh Tâm liếc mắt nhìn nhau, có chút không thể lý giải được câu nói muốn tự mình hành động của Hoàng Thượng
Vũ nhục Tần mỹ nhân sao? Chính là cái " vũ nhục" mà mọi nữ nhân trong hậu cung đều mong ước, để Hoàng Thượng tự mình đi vũ nhục, chẳng phải quá tiện nghi cho tiện nhân kia sao?
Kỳ thật, điều khó hiểu hơn chính là, đến tột cùng vị Tần mỹ nhân kia đã chọc giận Hoàng Thượng như thế nào, là bởi vì nàng cùng Tần gia có quan hệ?
Hẳn là như vậy.
Mấy ngày nay Hoàng Thượng đều ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày chỉ nghĩ đến Tần mỹ nhân, đương nhiên, không phải cái loại " tương tư" trong truyền thuyết, mà là làm thế nào khiến Tần mỹ nhân sống không bằng chết.
Sâu trong nội tâm Ảnh Nhị sinh một tia trắc ẩn với Nam Tầm, hôm nay khi giơ kiếm đâm tới, ánh mắt nữ nhân kia vạn phần kiên định, thái độ quả cảm, nào có chỗ nào giống " dâm oa đãng phụ" như trong lời Hoàng Thượng nói?
Đợi mấy ảnh vệ lui ra ngoài, Yến Mạch Hàn khoanh tay đi lại vài bước trong phòng, sau đó hướng Trì Mộ Cung đi tới .
Mỗi bước chân hắn phảng phất như sinh ra gió, có một loại vội vàng mà hắn cũng không nói nên lời.
Không giống, Tần Bộ Diêu xác thực không giống, kiếp trước tính cách nàng cũng có vài phần cương liệt, nhưng nhiều hơn cương liệt vẫn là kiêu căng, mặc dù lớn lên lên diễm lệ như hoa nhưng cũng không làm mọi người sinh ra hảo cảm được. Nhưng đời này, nàng dường như đã thu liễm vài phần kiêu căng, mấy phần cương liệt cũng phá lệ mà trở nên động lòng người.
Rất nhanh Yến Mạch Hàn đã đến trước cửa Trì Mộ Cung.
Bên ngoài cửa lãnh cung xiêu xiêu vẹo vẹo mà treo một một cái đèn lồng cũ nát, tuy rằng trong đêm nhìn mọi thứ không được rõ, nhưng hắn đã đến nhìn trộm vô số lần nên hắn rõ, cái lồng đèn cũ nát này đã được phủi đi tro bụi, hoàn toàn sạch sẽ.
Nguyên bản cả cái sân rách nát cũng được sửa sang chỉnh đốn, trong viện không còn cỏ dại, thay thế là hàng rau xanh mượt cùng phảng phất mùi hương từ các loại hoa, cả sân tràn ngập màu sắc, đẹp vô cùng.
Trong một khắc, ánh mắt Yến Mạch Hàn là một mảng mơ hồ, nhưng rất mau sau đó liền tràn đầy tia hận ý, hắn vĩnh viễn không quên một đời kia, thời điểm trong phòng giam khi hắn bị bắt uống chén thuốc độc kia, bên ngoài vang dội âm thanh pháo trúc cùng tiếng trống, vang dội cỡ nào, náo nhiệt cỡ nào.
Ha ha, khắp trốn đều tưng bừng, liệu có ai còn nhớ đến hắn vẫn còn ở trong ngục.
Hắn hận Hiền Vương Yến Mạch Ngọc, hắn cũng hận Tần Bộ Diêu, là nàng cũng Hiền vương trong ứng ngoại hợp, nếu không phải vậy, hắn cũng không bị thua thảm hại nhường đó.
Một đôi cẩu nam nữ kia, nếu hắn từ địa ngục có thể bò trở về, hắn thề một đời tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, khoé miệng hắn nhếch lên một chút.
Yến Mạch Hàn cũng không tiếp tục đi xem Tần Bộ Diêu kia, mà hắn chuyển hướng, trực tiếp đi đến tẩm cung của Lý Thục Phi.
Thời khắc đó, Lý Thục Phi cũng chưa biết Hoàng Thượng đang trên đường giá lâm đến đây.
Trong điện, một nữ tử thân mặc hồng y váy lụa đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, bên cạnh nha đầu đang cẩn thận quạt cho nàng.
" Nương nương, hôm qua Hoàng Thượng giống như đi qua bên Vương Sùng Viện" . Sau khi sai cử một nha hoàn khác trong phòng đi châm ly trà, bất bình nói:" Vương Sùng Viện kia là cái thá gì, lại dám cùng nương nương đi tranh sủng."
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Lý Thục Phi hơi nheo lại, cười nhạo một tiếng:" Bất quá cũng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ của quan viên ngũ phẩm, tưởng có thể cùng bổn cung tranh sủng, Hoàng Thượng cũng chỉ nhất thời ham mới mẻ mà thôi, lại nói đến trong hậu cung này ai cũng biết đẹp nhất chính là Tần Bộ Diêu, lại còn là chính nữ nhà tể tướng, nhưng ngươi xem, vào cung mới được ba tháng đã bị Hoàng Thượng ghét bỏ, ha ha ha..."
Nha hoàn đi bên cạnh cũng cười một tiếng" Chỉ sợ toàn hậu cung này, lại chẳng có ai có thể cùng nương nương tranh sủng, hiện giờ người đã là tứ đại phi tần, vị trí Hiền Phi cùng Quý phi vẫn còn bỏ trống, mà Đức phi thì lại không đáng quan tâm, chỉ cần Hoàng Thượng vẫn luôn ân sủng người, nương nương người liền có thể cả đời không cần quan ngại"
Lý Thục Phi đang lấy kéo tu bổ lại cây hoa mẫu đơn trên bàn, nghe xong lời của nha hoàn này, một đoá hoa mẫu đơn trong tay không thương tiếc bị cây kéo của nàng cắt xuống.
Ánh mắt cũng trầm xuống, " Hoa đẹp rồi cũng tàn, tuổi trẻ rồi cũng sẽ qua mau, ngươi cho rằng Hoàng Thượng có thể sủng ái bổn cung cả đời? Hiện tại bổn cung còn trẻ, vẫn còn mỹ mạo, nhưng sớm hay muộn về già nhan sắc cũng tàn phai, thứ bổn cung cần bây giờ chính là một đứa trẻ, cái có thể ngồi lên vị trí Thái Tử kia !"
Lời này có chút không nên nói, nha hoàn bên cạnh vội vàng nhìn ngó bốn phía, thấp giọng nói :" Nương nương, xin cẩn thận, tai vách mạch rừng"
Lý Thục Phi cũng không để bụng " Ở đây từ trên xuống dưới nha hoàn cùng thái giám đều là người của bổn cung, sợ cái gì? Nếu dám phản bội bổn cung, nha hoàn lần trước bị đánh đến chết cũng chính là kết cục của các ngươi!
Tất cả nô tỳ và thái giám đều vội vàng quỳ xuống " Nô tỳ không dám!"
Nhưng tâm tình của Lý Thục Phi vẫn không tốt, không phải không tốt mà là phi thường không tốt.
Ở trong mắt mọi người, ai ai cũng đều nghĩ Hoàng Thượng vô cùng sủng ái nàng, nhưng chỉ có mình nàng biết, Hoàng Thượng trước nay chưa hề chân chính sủng hạnh nàng!
Nếu nàng nói cùng người khác, mấy đêm Hoàng Thượng sủng hạnh nàng, tất cả chỉ là cùng Hoàng Thượng đắp chăn nói chuyện phiến, phỏng chừng không ai tin.
Nhưng Lý Thục Phi nàng đây rất rõ ràng, thứ nàng cần bây giờ, chính là một hoàng tử.
Yến Mạch Hàn đứng thật lâu ở góc tường ngoài viện, ánh mắt có chút trầm xuống, đáy mắt tất cả đều nồng đậm chán ghét.
Hắn vừa mới trọng sinh, nhìn lại cả đời mình kiếp trước, cùng chỉ phát hiện được duy nhất một người không đối với hắn bỏ đá xuống giếng, nữ nhân đó chính là Lý Thục Phi.
Tuy rằng khi hắn bị tước hết mọi quyền lực, Lý Thục Phi đã sớm bị Tần Bộ Diêu giết chết, nhưng trong trí nhớ của hắn, nữ nhân này vẫn luôn tồn tại ấn tượng tốt đẹp.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã sủng ái nàng, thậm chí thương tiếc mà không " sủng hạnh" nàng.
Nhưng trải qua một đời, hắn sớm đã thông thạo về cách nhìn người, qua thời gian dài, hắn liền phát hiện Lý thục phi kia sớm đã không phải là Lý thục phi đơn thuần như trong trí nhớ của hắn, hắn đời trước sở dĩ cảm thấy nàng đơn thuần, chính là bởi vì hắn lúc đó vẫn còn quá non nớt, nhìn không ra tất cả chỉ là mặt nạ của nữ nhân.
Nhưng hắn cho rằng, Lý thục phi bất quá cũng chỉ là có chút thông minh, lại không nghĩ rằng nàng là một nữ nhân có dã tâm như vậy.
Vì cái gì lại không giả bộ lâu thêm một ít? Vì cái gì liền không thể giống Tần Bộ Diêu kia, dù hắn có âm thầm quan sát mấy tháng, nàng cũng không lộ ra bất cứ dấu vết gì?
Tiện nhân kia giả bộ thật tốt, làm hắn đôi khi còn tự hoài nghi rằng tất cả mọi việc xảy ra trong kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng của riêng hắn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net