Chương 110: kỹ thuật diễn nghịch thiên, nên đi làm ảnh đế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 110: kỹ thuật diễn nghịch thiên, nên đi làm ảnh đế.

Nam Tầm duỗi tay véo cằm tiểu Thuý Hoàn, cười khanh khách:" Sao? Cảm thấy nương nương nhà ngươi rất dâm đãng?"
Thuý Hoàn lắc đầu liên tục, vội vàng nói:" Mặc kệ nương nương làm cái gì, trong lòng Thuý Hoàn nương nương vẫn là tốt nhất."
Nam Tầm cảm thấy nha hoàn Thuý Hoàn này thật sự quá ngây thơ, nếu nàng thực sự là gian phi ( phi tần ngoại tình) thì nha đầu này chính là tòng phạm giúp nàng làm chuyện xấu, sẽ bị nhốt lồng heo thả trôi sông.
Bất quá Nam Tầm rất thích một người trung thành như Thuý Hoàn, bằng không nàng cũng không giữ lại bên người.
Lần thứ ba Yến Hàn đến, ánh mắt Thuý Hoàn nhìn hắn cũng trở nên rất vi diệu, sau đó không dấu vết lui ra ngoài, để lại tiểu viện cho hai người.
Nam Tầm không thèm để ý đến hắn, mà Yến Hàn cũng khống quấy rầy nàng.
Cứ như thế liên tục hơn mười ngày, Nam Tầm rốt cục không nhịn được nữa.
Lúc này đây, sau khi múa xong một bộ kiếm pháp, nàng bay thẳng đến trước mặt Yến Hàn.
Yến Hàn thấy nàng đi tới, ánh mắt sáng ngời, đứng thẳng người nhìn nàng.
Nam Tầm nhíu mày, ngữ khí không còn kiên nhẫn nữa, " Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Suốt ngày đến Trì Mộ Cung, không sợ mang phiền phức đến cho ta?
Yến Hàn vội vàng nói" Ngươi đừng lo lắng, ta sớm đã tìm hiểu rõ ràng số lần cùng canh giờ tuần tra rồi, huống hồ Trì Mộ Cung hẻo lánh, rất ít người đi về phía này."
" Cho nên ngươi là đang trào phúng ta bị nhốt ở lãnh cung, không có người nào thèm hỏi thăm, kết cục nhất định thê thảm đúng không?"
" Ngươi biết rõ ta không có ý đó mà" Yến Hàn có chút buồn bực.
" Vậy ngươi có ý gì?" Nam Tầm lạnh nhạt nhìn hắn, " Nếu là vì ân cứu mạng lần trước thì không cần, nếu không phải ngươi uy hiếp tính mạng Thuý Hoàn thì ta cũng sẽ không cứu ngươi, mà ta cứu ngươi cũng đã lấy thù lao rồi, ân tình giữa chúng ta coi như đã tính toán xong. Còn nếu ngươi vì câu nói cần ngươi phụ trách kia của ta thì lại càng không cần, bởi vì ta chỉ trêu đùa ngươi thôi."
" Cái này chỉ là suy nghĩ một phía của ngươi, ngươi cho rằng đã thanh toán xong nhưng ta lại cảm thấy không phải."
" Yến Hàn!" Nam Tầm buồn bực mà đem kiếm đặt lên cổ hắn, " Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi."
Yến Hàn không bị hành động của Nam Hàn doạ mà rút lui, hắn hơi hơi nắm chặt tay nói " Cái ngọc trâm kia, là bảo vật gia truyền của Yến gia ta, ngươi nếu đã nhận nó thì chính là chấp nhận làm con dâu Yến gia."
Nam Tầm tức giận móc cây trâm ngọc từ ngực ra, ném trả lại cho hắn.
Nhưng Yến Hàn không duỗi tay ra tiếp, ngọc trâm tinh xảo cứ như vậy bị ném xuống đất, vỡ thành hai nửa.
" Vỡ rồi." Yến Hàn nhàn nhạt nói:" Ngươi có biết cái trâm này giá trị bao nhiêu không?"
Nam Tầm bực bội không thôi," Là do bản thân ngươi không đón lấy, liên quan gì đến ta?"
Yến Hàn nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu mới nói," Ta không bắt ngươi đền, ta chie hy vọng ngươi đừng đuổi ta đi."
" Tuỳ ngươi." Nam Tầm nói xong liền chạy lấy người.
Nam Tầm đi xa, khoé miệng nam nhân hơi gợi lên thành hình vòng cung, có chút lãnh huyết, có chút mỉa mai, bộ dạng thâm tình vừa rồi hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia sát khí, ẩn sau mặt nạ bạc tinh xảo kia chỉ có hàn khí lãnh lẽo.
Nam nhân xoay người, nhảy qua tường, dáng người cao dài nhanh chóng biến mất.
Từ ngày hôm đó, nam nhân tự xưng là Yến Hàn kia hôm nào cũng sẽ đến Trì Mộ Cung      thăm Nam Tầm.
Nam Tầm múa kiếm, hắn sẽ đứng một bên lẳng lặng xem nàng múa kiếm, không nói một lời, Nam Tầm chơi đánh đu, hắn sẽ đứng phía sau nàng, thỉnh thoảng sẽ đẩy dây đu cho nàng, làm Nam Tầm không cần tự dùng sức cũng có thể bay rất cao.
Cứ như vậy suốt một tháng, ánh mắt nam nhân nhìn về phía nữ nhân cũng càng nóng rực, chỗ sâu nhất trong đáy mắt giấu diếm tình cảm nồng nhiệt mênh mông.
Nam Tầm vẫn luyện kiếm pháp Tần gia giống như bình thường, nhưng nàng luyện thế nào vẫn cảm thấy sai, chiêu thứ nhất sai, chiêu thứ hai cũng sai, nàng có chút hoảng loạn nhìn chằm chằm kiếm trong tay, quyết định ném kiếm xuống mặt đất.
" Diêu Diêu" Yến Hàn có chút lo lắng nhìn nàng, muốn tới gần.
" Ngươi không cần lại đây!" Nam Tầm hướng hắn hét to, ánh mắt có chút phức tạp.
Yến Hàn nhìn thấy rõ ràng bộ dáng hốt hoảng của nàng, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một đạo tinh quang, hắn có chút bất đắc dĩ nói, " Diêu Diêu, nếu ngươi thực sự không muốn nhìn thấy ta, ta ........ ta từ sau sẽ không bao giờ tới quấy rầy ngươi nữa."
Nói xong câu đó, hắn cả người thất hồn lạc phách rời đi, bóng dáng nhìn có chút hiu quạch cô đơn.
Vẫn luôn chứng kiến tình cảm của hai người nên Thuý Hoàn rất không đành lòng, tiến đến khuyên nhủ Nam Tầm," Nương nương, Yến công tử thật sự rất đáng thương, người thực sự đuổi hắn đi như vậy?"
Nam Tầm khoé miệng giật giật, nàng nuôi dưỡng tiểu nha đầu này bao lâu mà nàng cự nhiên lại dám nói giúp người ngoài.
Hư không thú oanh oanh khóc thành tiếng, " Nhìn ánh mắt tình cảm hắn nhìn ngươi đi, tầm mắt nóng rực, hận không thể đem ngươi một ngụm nuốt vào trong bụng, chỉ là..... chỉ là mẹ nó sao giá trị ác niệm một chút cũng không có giảm!"
Nam Tầm không chút để ý nói," Cũng không cần ngạc nhiên làm gì, bởi vì tất cả hành động của hắn hết thảy chỉ là giả vờ thôi."
Hư không thú tiếp tục khóc thút thít," Kỹ thuật diễn của hắn cũng quá nghịch thiên rồi, có thể đi lấy giải ảnh đế."
Kỳ thật, điều khó hiểu chính là rõ ràng nó cảm nhận đối phương có chút dao động rồi, dạo động càng ngày càng mãnh liệt, lúc vui lúc buồn lúc giận lúc không, tại sao giá trị ác niệm không giảm, thật không có đạo lý.
Nam Tầm sờ sờ đầu Thuý Hoàn, tiếp tục dùng kỹ thuật diễn ảnh hậu của mình nói, " Thuý Hoàn, ngươi không hiểu được, ta cùng hắn thật sự không có khả năng."
Thuý Hoàn tức giận giậm chân," Vì sao lại không có khả năng? Lần trước nương nương có nói nếu như gặp được người thật tình đỗi đãi với mình thì người sẽ không ngại cho Hoàng thượng đối mũ xanh cơ mà, hiện giờ có một nam nhân rất tốt ở trước mắt, nương nương vì sao muốn từ chối hắn."
Nam Tầm: "...."
" Ta thật có nói qua như vậy, nhưng Thuý Hoàn à, ngươi có nghĩ đến nếu việc ta cùng hắn ở bên nhau bị Hoàng thượng phát hiện, chẳng phải vừa vặn khiến bạo quân kia có cớ đối phó với Tần gia sao, theo tính cách của bạo quân có thù tất báo, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, Yến Hàn căn bản không phải đối thủ của hắn."
Thuý Hoàn nghe xong lời này khổng khỏi khóc to," Thì sao trong lòng nương nương dè nén nhiều tâm sự như vậy, nương nương, nô tỳ thật sự không biết, ô hu hu hu....."
Liến tiếp hai ngày rồi Yến Hàn đều không đến, Thuý Hoàn cảm nhận được cảm xúc đau buồn của nương nương nhà mình.
Nương nương nhà nàng quả nhiên là đã..... động tâm, chính là vì Tần gia, vì Yến công tử nên nàng mới đem chuyện này yên lặng nuốt vào bụng.
" Nương nương, nô tỳ thấy hoa sen trong ao phía sau viện lớn lên không tồi, nô tỳ đi lấy một ít, đem về cắm bên cửa sổ cho nương nương ngắm."
Nam Tầm chống cằm đến phát ngốc, nghe vậy chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nhưng không bao lâu sau, Thuý Hoàn vẻ mặt hốt hoảng chạy vào, " Nương nương, nương nương, có chuyện rồi, có chuyện rồi! Nô tỳ nghe nói tối hôm qua hộ vệ tuần tra bắt được một thích khách mặc áo đen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net