Chương 117: Tra tấn, Hoàng Thượng nghe lén góc tường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 117: Tra tấn, Hoàng Thượng nghe lén góc tường.

Một đời này, hắn muốn từng chút từng chút làm suy yếu thế lực Tần gia, còn phái người âm thầm giám sát nhất cử nhất động của Yến Mạch Ngọc, cũng bồi dưỡng một đám tử sĩ cùng ảnh vệ trung thành, liền tính nếu Tần gia cùng Yến Mạch Ngọc liên thủ lại, hắn cũng không sợ.
Tất cả mọi việc đều đi theo dự kiến của hắn, ngay cả Tần Bộ Diêu cũng bị hắn huỷ hoại.
Hắn nên cao hứng, nên cao hứng mới phải!
Yến Mạch Hàn ngồi trên mặt đất, vẫn luôn ngồi đợi thật thật lâu, lâu đến mức chân hắn đã bắt đầu tê dại, hắc ảnh kia cuối cùng cũng bay ra từ Trì Mộ Cung.
Ảnh Đại quỳ trên mặt đất, gió thổi lên mặt làm hắn không khỏi rùng mình một cái, mờ mịt trong mắt lập tức biến mất, hắn nhớ lại chuyện vừa rồi, hắn cùng nữ nhân kia trên giường điên loan đảo phượng, hắn chưa bao giờ có cảm thụ như vậy, cảm xúc hưng phấn đến cùng cực.
Ảnh Đại chờ chỉ thị của Hoàng Thượng, nhưng hồi lâu vẫn không thấy có âm thanh gì phát ra.
Hắn cảm nhận được tầm mắt lạnh băng cùng sát khí dừng lại trên người mình, hắn không cảm nhận sai, đúng là  sát khí.
Hắn có chút sợ hãi cũng có chút khó hiểu.
Là bởi vì lần này thời gian quá dài, Hoàng thượng không kiễn nhẫn được nữa? Chính là hắn cũng không biết tại sao lần này lại thế, lần này tựa hồ có chút mất khống chế, hết thảy đều quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức hắn ảo giác chính mình đang ở trong mộng cảnh.
Thời điểm hắn rời đi, nữ nhân kia vẫn còn ngủ say, thoạt nhìn rất chân thật.
( Editor: Anh ơi, là anh tự mình hự hự hự đó không phải mơ đâu, lại còn tốt đẹp nhất nữa )
Tầm mắt lạnh băng dừng lại hồi lâu trên đỉnh đầu Ảnh Đại, nam nhân trên đầu rốt cuộc cũng mở miêng, hắn hỏi:" Ảnh Đại, nữ nhân của trẫm tư vị như thế nào?"
Ảnh Đại cả người run lên, trước kia có trải qua nhưng không cảm thấy mùi vị gì, lần này có chút khác biệt.
Yến Mạch Hàn thấy hắn ngẩn ngơ, không khỏi giận tím mặt, một chân đá thẳng ngực Ảnh Đại.
Ảnh Đại một chút cũng không dám phản kháng, một đá này tuyệt đối không chỉ là bị thương ngoài da đơn giản như vậy, sợ là thực sự bị trọng thương.
Hoàng thượng lần này là hối hận?
Ảnh Đại phỏng đoán như vậy, lại nghe thấy người trên đầu dùng ngữ khí ôn nhu đến sởn tóc gáy hỏi hắn:" Rất tốt, trẫm thích nhất ngươi thành thật như vậy, nếu ngươi thích Tần mỹ nhân như vậy, Trẫm liền cho ngươi cái ân huệ này, bảy ngày này, nàng đều là của ngươi, thế nào?"
Ảnh Đại hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn Yến Mạch Hàn, đối với ánh mắt lạnh băng của người trên đầu, hắn lại đột nhiên cúi đầu, dập đầu nói:" Thuộc hạ không dám!"
Nhưng mà Yến Mạch Hàn nhất ngôn cửu đỉnh( một lời đã định) , thật sự nói được làm được, liên tiếp bảy ngày này hắn đều dưới tình huống không có người nào phát hiện mà đến thăm Trì Mộ Cung, sau đó ban cho Tần mỹ nhân vô thượng ân huệ.
Nam Tầm nhìn ảnh vệ trên giường chiến đấu phập phồng với cái gối đầu, trong miệng ngân nga a a nga nga, một bên kêu một bên từ trên bàn lột một trái nho cho vào miệng.
Tiểu Bát:" Thân ái, ngươi phản ứng cũng thật bình tĩnh nha, mấy ngày nay giá trị ác niệm của đại Boss một chút cũng không đổi, nhưng giá trị hắc hoá lại một phát nhảy từ 75 đến 85 rồi. Một khi lên tới 100, hắn thật sự sẽ biến thành biến thái đó."
Nam Tầm nhàn nhạt nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, không đáp chỉ hỏi lại:" Đại Boss còn ở bên ngoài nghe không?"
Tiểu Bát:" Đúng vậy."
Nam Tầm:" Cái đồ biến thái."
Tiểu Bát lập tức nói:" Tiểu thân ái, hiện tại cái này so với mấy cái trước kia cũng không tính là quá biến thái ."
Nam Tầm ha hả một tiếng.
Ngoài cửa sổ, Yến Mạch Hàn lẳng lặng đứng ở góc tường, nghe động tĩnh trong điện, khuôn mặt đã sớm trở nên vô cảm, đôi mắt cũng tĩnh mịch không gợn sóng.
Suốt bảy đem, hắn cũng không biết được, rốt cuộc là đang tra tấn nữ nhân trong điện kia hay là đang tra tấn.... chính hắn.
Chờ đến khi Ảnh Đại rời đi, Yến Mạch Hàn lại ở ngoài cửa sổ đứng hồi lâu, thẳng đến khi trong điện truyền đến tiếng nước ào ào, hắn mới bay lên nóc nhà.
Hắn giảm nhẹ hô hấp, bởi vì hắn biết chủ tớ hai người trong phòng đều có võ công.
Yến Mạch Hàn nhẹ nhàng nhấc lên hai mảnh ngói nhỏ.
Nam Tầm ngồi trong thau tắm, Thuý Hoàn ở bên cạnh hầu hạ nàng tắm rửa.
Tiểu nha hoàn khóc thút thít:" Thực xin lỗi nương nương, nô tỳ không bảo vệ tốt cho người."
Nam Tầm ghé vào bên rìa thau tắm, có chút lười biếng khép hờ đôi mắt, biểu tình nhàn nhã hưởng thụ.
Thấy tiểu nha hoàn lại bắt đầu khóc lóc, Nam Tầm bất đắc dĩ than một tiếng:" Thuý Hoàn à, nương nương nhà ngươi còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì?"
Thuý Hoàn gạt nước mắt :" Nương nương chính là bị bạo quân kia đạp hư, nương nương cùng Yến công tử phải làm sao bây giờ? Bạo quân kia đạp hư nương nương một lần thì không nói, còn tận bảy ngày liền, ghê tởm hơn chính mà, hắn sủng hạnh nương nương cũng là lén lút tới, nô tỳ nghe nói mấy ngày nay bạo quân kia sủng hạnh nương nương nhưng căn bản không có ghi vào trong hán thư*
* Hán thư: cuốn sách ghi lại sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng phong vị phi tần nào, sủng hạnh phu tần nào cũng đều có người ghi chép lại.
Nam Tầm không để bụng:" Không nhớ nhập hán thư cũng tốt, như vậy Yến Hàn liền không biết ta bị Hoàng thượng sủng hạnh qua."
Thuý Hoàn vẫn có chút lo lắng, :" Chỉ là trong sạch của nương nương đã không còn, Yến công tử hắn có để ý không?"
Nam Tầm cười nhạt:" Hắn trước kia cũng không biết ta còn giữ trong sạch, chẳng nhẽ hắn còn cố ý đi hỏi thăm xem ta có hay không bị Hoàng thượng sủng hạnh? Trước kia ta từng hỏi hắn có để ý ta là nữ nhân của Hoàng thượng không, chính hắn nói không ngại, chẳng lẽ chì vì ta mất trong sạch, hắn liền ghét bỏ ta? Cái này không phải tự vả miệng sao?"
Thuý Hoàn bị lời nguỵ biện của nàng đưa xuống tận thâm sơn cùng cốc, hồi lâu vẫn chưa thoát ra, chỉ có chút lo lắng nói:" Yến công tử cũng đã nhiều ngày không tới, hắn có phải đã tận mắt nhìn thấy nương nương bị Hoàng thượng sủng hạnh không?."
Nam Tầm nghe vậy cũng sửng sốt, do dự hồi lâu mới nói:" Hẳn là không thể nào? Nào có nam nhân nào có thể chịu được cảnh nữ nhân của mình bị nam nhân khác đè dưới thân, trừ khi hắn không phải nam nhân, ngươi cảm thấy Yến Hàn là cái dạng đó sao? Nhìn thấy nữ nhân của mình bị nam nhân khác đạp hư mà còn chịu đựng được?"
Thuý Hoàn nghe xong cũng cảm thấy có lý.
Tiểu Bát run run một cái:" Ngươi? Ngươi vì cái gì phải nói như vậy? Ngươi nên biết đại Boss đang ở trên nóc nhà chứ không phải bên ngoài tường đâu."
Nam Tầm ở trong lòng cười lạnh:" Không hiểu sao, ta muốn cho hắn nghe ta làm trò nhục mạ hắn, sau đó dùng sức mà bóc vết sẹo của hắn, đồ biến thái không thể giao hợp."
Tiểu Bát: "....."
Đột nhiên cảm thấy đại Boss có xíu đáng thương, đương nhiên lời này không thể nói trước mặt Nam Tầm được, nó rất sợ nàng sẽ đem mình đập thành bánh mất.
Bất quá, Nam Tầm nên cảm tạ bản thần thú nó đây, nếu không phải nó đưa cho nàng huyễn phấn có thể sinh ra ảo giác thì nàng đã sớm có kết cục giống cái gối đầu kia rồi, hừ hừ.
" Nương nương, sao người một chút cũng không thèm để ý vậy, cứ như vậy mất đi sự trong sạch cũng không có quan hệ sao?" Thuý Hoàn dè dặt hỏi, âm thanh hết sức nhỏ.
Nam Tầm nói:" Chẳng lẽ tâm trạng hiện tại của ta không tốt sao? Tiểu nha đầu, chẳng nhẽ ngươi muốn nhìn thấy nương nương nhà mình đòi sống đòi chết sao? Thắt cổ? Hay là nhảy giếng"
Thuý Hoàn nghe vậy rất sợ hãi, vội vàng lắc đầu:" Nương nương, người ngàn vạn lần không thể nghĩ quẩn, còn không phải là chỉ mất cái trong sạch sao? Người cứ coi như bị chó cắn mấy cái đi, nô tỳ giúp người tẩy rửa sạch sẽ thân mình."
Nam Tầm buồn cười, nha đầu Thuý Hoàn này chửi người cũng giỏi thật, mắng đến thoải mái cả người.
Thuý Hoàn cầm khăn tắm cho nàng lau khô người, nhìn đến những vết cắn xanh xanh tím tím trên người nàng, lại bắt đầu nức nở.
Trên nóc nhà, những gì chủ tớ hai người nói Yến Mạch Hàn đều nghe thấy, hai tay gắt gao nắm chặt, bấu đến chảy máu lúc nào cũng không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net