Chương 116: Tiểu Bát, ngươi thấy ta học được như thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116: Tiểu Bát, ngươi thấy ta học được như thế nào?

Nam Tầm bị Yến Mạch Hàn túm một đường đi vào nội viện.
" Buông ta ra!" Nam Tầm kêu to.
Yến Mạch Hàn không màng để ý đến tiếng hét của Nam Tầm, trực tiếp xé nát váy trên người nàng.
Nam Tầm hét lên một tiếng:" Yến Mạch Hàn, ngươi dám! Ngươi làm như vậy ta sẽ hận ngươi cả đời."
Yến Mạch Hàn hơi chấn động nhưng mau chóng lại tiếp tục, cánh tay hắn vung lên, ánh nến trong nội viện toàn bộ đều dập tắt, xung quanh chỉ một màu tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón.
Sau đó, hắn trực tiếp xé bỏ tất cả quần áo còn lại trên người Nam Tầm, đem nàng ném tới trên giường, sau đó hung hăng đè lên người nàng.
Hắn cắn nàng. Không cần nhìn Nam Tầm cũng biết có những chỗ bị hắn cắn đến chảy máu.
Trong bóng đêm, hô hấp hắn thập phần nặng nề, Nam Tầm muốn phản kháng, lại phát hiện người này sức lực cùng nội lực đều cao hơn nàng gấp mấy lần, nàng bây giờ giống như một con sơn dương đang đợi bị làm thịt.
Cắn thoả mãn, hắn đột nhiên dời khỏi người nàng.
Nam Tầm nghe ra được, tiếng thở dốc nặng nề kia dần dần bình ổn xuống, ngay sau đó một hắc ảnh bay vào, nhào lên trên người nàng.
Ánh mắt Nam Tầm chợt lãnh lẽo, hỏi Tiểu Bát :" Có phải đã thay đổi người? "
Tiểu Bát thanh âm có chút thấp:" Thay đổi, hắn vừa mới bay qua ngoài cửa sổ."
Thời điểm nam nhân trên người ấn nàng xuống muốn hành hung, Nam Tầm vung cánh tay lên, đem thuốc bột Tiểu Bát cho nàng ném lên mặt hắn.
Tiếp theo, nàng một tay đem người đè lên người mình xốc lên, lại đem một cái gối ôm nhét dưới người hắn.
Nam nhân trên giường kia tựa hồ lâm vào ảo cảnh gì đó, cứ ôm gối dưới thân cọ cọ lên.
Nam Tầm cũng rất phối hợp mà hô đau một tiếng, sau đó an vị ngồi bên cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Giờ phút này, ánh mắt nàng trở nên thực lạnh, thực lãnh.
Tiểu Bát không khỏi kinh ngạc lên tiếng :" Cảm xúc ngươi dao động cự nhiên bị ta nhận ra! Thật lạ a, ngươi không biết đó thôi, cảm xúc ngươi dao động vẫn luôn rất nhỏ, nhỏ đến mức ta khó có thể phát hiện được,  trong những thế giới trước kia, dù phát sinh bất cứ sự tình nào, ta đều không cảm nhận được cảm xúc của ngươi, chính là vừa rồi ta cự nhiên cảm nhận được, ngươi tựa hồ thực sự.....tức giận."
Nam Tầm hơi nhếch khoé môi, cảm xúc mới vừa rồi nháy mắt lại không thấy nữa, " Đương nhiên tức giận, ta vừa rồi suýt chút nữa bị một nam nhân xa lạ xâm phạm."
Tiểu Bát khó hiểu:" Dù sao đều là rớt tiết tháo, trước kia đều rớt bao nhiêu lần, lần này còn sợ gì."
Nam Tầm nhàn nhạt nói :" Cái này không giống nhau, không ai có thể bắt buộc ta làm điều ta không muốn, trước kia mặc kệ rớt tiết tháo như thế nào, đều là ta ngầm tự nguyện, nhưng duy nhất lần này..... Yến Mạch Hàn hắn chạm đến điểm mấu chốt của ta."
Tiểu Bát nghe xong cũng trầm mặc.
" Tiểu Bát, lần này không phải ta tuỳ hứng, ta thực sự muốn bóp chết Yến Mạch Hàn."
Tiểu Bát sợ hãi, vội vàng nói:" Người đừng nghĩ không thông như thế , có thể ngược hắn, nhưng không thể giết hắn được, bằng không giá trị công đức liền cầm không nổi nữa."
Nam Tầm không đáp lời, chống cằm bắt đầu ngâm nga ra tiếng:" A.....Nga.....Ân...."
Tiểu Bát:" Ta kháo* , ngươi đang làm gì đấy?"
* Ta kháo: một câu chửi bậy thông dụng trong giới internet trẻ Trung Quốc, nghĩa tương tự từ "ĐM" trong tiếng Việt.
Nam Tầm trợn mắt hướng lên trời, :" Rên rỉ a, cứ để tên kia một mình hự hự cũng không tốt, đại Boss là người khôn khéo như vậy, khẳng định sẽ hoài nghi, đúng rồi Tiểu Bát, ngươi thấy ta học có giống không?"
Tiểu Bát suýt nữa thì bị nước bọt chính mình sặc chết.
Nó nghiêm túc nghe xong, bắt đầu cấp ý kiến:" Hình như hơi kém mùi vị."
Nam Tầm trợn mắt trắng:" Kém mùi vị? Vậy ngươi nói xem phải thế nào mới có mùi vị."
Tiểu Bát làm mẫu cho nàng một chút, âm thanh kia đúng là dâm đãng rên rỉ như sóng nước dập dềnh.
Nam Tầm nghe xong nổi từng tầng da gà, rùng mình xoa xoa cánh tay, phấn chấn bản thân bắt đầu học tập.
Ngoài cửa sổ, Yến Mạch Hàn dựa lưng ở trên tường, đôi tay gắt gao nắm thành quyền, hắn hơi hơi ngửa đầu, hung hăng mà hô hấp, tựa hồ có chút không thở được.
Dưới ánh trăng, hắn nhắm mắt che kín hồng tơ máu nơi đáy mắt, một tia cảm xúc mãnh liệt từ chỗ sâu nhất trong lòng ngoi lên, giống như hàng vạn hàng vạn dây leo đang hung hăng cắm rễ trên người hắn, càng quấn càng chặt, thẳng đến lúc hắn không thở nổi.
Mỗi một tiếng rên rỉ vang lên trong điện kia lại như một cây búa, một chút lại một chút gõ lên trái tim hắn, mỗi một chút đều đập vào cùng một chỗ.
Hắn nắm chặt chỗ trái tim đang nhảy lên của mình, cảm giác thiếu dưỡng khí ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Lòng bàn tay bấu chặt đến chảy máu.
Trái tim càng nhảy càng nhanh.
Đột nhiên cảm thấy có chút đau.
Yến Mạch Hàn bay khỏi vị trí ngoài cửa sổ, thất tha thất thểu chạy tới bên ngoài bìa rừng, một chưởng đấm lên thân cây, tay kia bấu chặt vị trí trái tim mình, hai tay đều càng nắm càng chặt, thẳng đến lúc vỏ cây đều bị hắn làm rơi xuống.
Ngón tay do dùng quá sức, đã có máu từ đầu ngón tay chảy ra, lớp thân cây trơn bóng cũng bị nhiễm máu tươi của hắn.
Yến Mạch Hàn hung hăng hít thở, hắn nghe được trái tim mình nhảy lên mạnh mẽ , cùng từng trận quặn đau ập đến, còn có một loại khí nóng chậm rãi tụ tập nơi bụng dưới, bụng dưới truyền tới cảm giác nóng rực.
Yến Mạch Hàn há miệng thở dốc, rũ mắt nhìn về phía dưới cơ thể mình.
Hắn đột nhiên cười lớn một tiếng, tiếng cười tràn ngập tự giễu cùng khổ sở.
Đời này hắn không thể giao hợp hắn biết, nhưng cự nhiên nó lại có phản ứng, lại ở lúc hắn đem nàng đến dưới thân một người nam nhân khác, chính tai nghe được bọn họ hoà hợp, hắn thế nhưng lại có phản ứng.
....... Việc này cỡ nào buồn cười, thực sự buồn cười.
Chính là, vì cái gì lại có phản ứng, vì cái gì đối với nữ nhân dâm đãng phản bội đời trước sinh ra phản ứng.
Hắn đây rốt cuộc làm sao vậy.....rốt cuộc làm sao vậy?
Yến Mạch Hàn nghĩ đến một khả năng, trái tim chợt căng thẳng, một cổ máu tanh từ dưới yết hầu vọt lên, hắn hộc ra một ngụm máu tươi.
Thân người từ từ trượt trên cây đại thụ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trong trời đêm, tựa hồ ở bên trong thấy được khuôn mặt tươi cười của Tần Bộ Diêu, nàng đánh đàn, nàng đùa giỡn , nàng vô thức làm nũng với hắn, hết thảy hết thảy ......nàng so với ánh trăng đều sáng ngời loá mắt hơn.
Hắn thực hy vọng tất cả sự việc đời trước chỉ là một cơn ác mộng, trong mộng hết thảy đều là giả, nếu như là như thế, hắn sẽ có thể, sẽ có thể cùng.......
Sẽ có thể như thế được không?
Ha hả, hắn là Yến Mạch Hàn, là người duy nhất không được phép quên, tất cả sự việc đời trước đều khắc sâu trong lòng hắn, hằng đêm đều mơ thấy ác mộng, bị sự việc đời trước tra tấn đến bừng tỉnh.
Một mình hắn lẻ loi hiu quạnh bị nhốt tại phòng giam, ngay đến cả tù nhân trong ngục đều có thể vũ nhục chế nhạo hắn, đồ ăn mỗi ngày đến cơm chó cũng chẳng bằng, thẳng đến ngày đệ đệ hắn đăng cơ, nữ nhân của hắn thành Hoàng hậu, bị ép uống xuyên tràng độc, kết thúc cả đời uất ức.
Cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ quên những việc đó, hắn trọng sinh về đây chính là để trả thù, hắn muốn những người  phản bội hắn đều không được chết tử tế!
Cho dù là Tần Bộ Diêu, cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net