Chương 166: Ha hả, Diêm La Vương là tên ấu trĩ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 166: Ha hả, Diêm La Vương là tên ấu trĩ.

Diêm La Vương liếc về phía người vừa lên tiếng một cái, ngữ khí nhàn nhàn nói:" Diêm La ta cũng không phải kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, tám người các cậu đem khoáng thạch dọn lên xe đẩy, đợi chút ta cùng Tiểu Bạch đem xe đẩy đẩy qua, mọi người cùng chia nhau làm việc."
Mấy người nghe xong nửa câu phía trước quả thực muốn khóc, ngươi mẹ nó không tính là người ỷ mạnh hiếp yếu thì mẹ nó ai được tính ?
Nhưng nghe thấy nửa câu sau lại vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên. Một đoạn đường này nguyên là sườn núi, xe đẩy chở toàn khoáng thạch lại nặng như vậy, thời điểm đẩy xe xuống là nguy hiểm nhất, nhưng Diêm La Vương tự nhiên lại nhận thầu việc nguy hiểm nhất này!
Mấy người trong đội lập tức hăng hái hẳn lên, mấy chục cân khoáng thạch cứ thế ào ào được chất lên xe đẩy.
Diêm La lôi kéo nhóc con bên cạnh tìm chỗ râm ngồi xuống, thảnh thơi nhìn một đám đàn ông thô to hăng hái dọn khoáng thạch phía trước, nhìn họ chỉ chốc lát mồ hôi đã đầy đầu.
" Ca, anh vì sao lại nhận lấy công việc đẩy xe, việc này thật sự rất nguy hiểm." Nam Tầm chọc chọc cánh tay người bên cạnh.
Diêm La đem cánh tay khoác ở trên vai Nam Tầm, một bộ dáng rất đàn anh nói:" Bởi vì không muốn cậu làm việc, cậu mang xiềng chân này xác thực rất khó đi lại, công việc dọn đá cục này cậu làm không nổi."
Nam Tầm bị hắn làm cho cảm động:" Ca, có phải vì em nên anh mới chọn làm việc nặng?"
Diêm La quét mắt liếc Nam Tầm một cái, nghiêm túc mà bình phẩm một câu :" Ta chỉ là ngại dọn mấy cục đá dơ quần áo dơ tay, đẩy xe có chút thích hợp hơn."
Nam Tầm :" ......"
Khoảng cách từ chỗ để xe đẩy đến chỗ thu thập khoáng thạch ước chừng gần một nghìn mét, trên đường tất cả đều là đá khoáng vụn, dọn một chỗ, làm một chuyến chính là gần ba trăm mét, mỗi người dọn tầm ba viên , vị chi tổng thể là phải đi gần chín trăm mét.
Nam Tầm tính toán như vậy, tức khắc bật cười thành tiếng.
" Ca, anh có phải trong lòng đã sớm tính toán? Bọn họ dọn khoáng thạch nhìn qua có vẻ gần, nhưng thêm thắt cũng không ít lộ trình, hơn nữa trên đường lại toàn đá vụn , đi rất đau chân, chúng ta chỉ nhận phần đẩy xe đẩy, quả thực dùng ít sức hơn nhiều."
Khoé miệng Diêm La tự khắc cong lên, lười biếng hướng người về phía Nam Tầm, lời nói mang theo ý cười :" Anh đâu có khi dễ bọn họ, mà dù anh có làm thế đi chăng nữa thì nhóc con, có tin hay không bọn họ cũng không dám dị nghị nửa lời?"
" Tin, ca em nói cái gì em cũng tin." Nam Tầm cười ngoác mồm.
Có Diêm La Vương ở đây, cả một tiểu đội như nhiệt tình hẳn lên, chưa đến hai mươi phút đồng hồ đã chất đầy một xe đẩy.
Một người vội vàng chạy đến trước mặt Diêm La Vương, cúi đầu khom lưng nói:" Diêm gia, xe đã đầy"
Diêm La quét mắt liếc hắn một cái, nhìn chằm chằm đến nỗi người nọ mồ hôi chảy đầy đầu, thấm đẫm nhỏ từng giọt xuống vai.
Thanh âm leng keng leng keng vang lên, Diêm La đứng lên, kéo theo bộ xiềng chân nặng nề đeo trên hai cổ chân, nhưng đi đường một chút cũng không chịu ảnh hưởng, bước chân vẫn tao nhã vững vàng.
Nam Tầm vội vàng theo phía sau hắn, nói :" Ca, em ở bên cạnh giúp đỡ."
Diêm La không để ý đến cô, trực tiếp xắn tay áo, nâng cáng xe đẩy đem xe nâng lên.
Bởi vì dùng một chút sức mà gân xanh trên cánh tay màu đồng cổ nổi lên rất rõ ràng.
Nam Tầm đứng bên cạnh có thể thấy rõ ràng trên cánh tay rắn rỏi có một vết đao, tuy đã lành nhưng từ vết sẹo có thể thấy trước kia nó sâu đến như thế nào.
Thật là...... cái con người đầy vết sẹo này.
Diêm La nghiêng đầu nhìn thoáng qua nhóc con ngây ngốc bên cạnh, :" Tiểu Bạch, phát ngốc cái gì, mau lên đây."
Nam Tầm "a" một tiếng, xem xét xe đẩy trên tay Diêm La, lại chỉ chỉ bản thân :" Ca, chẳng nhẽ anh muốn em ngồi lên trên?"
Bởi vì sợ trong quá trình đẩy xe khoáng thạch có thể lăn xuống cho nên các xe đẩy nhỏ sẽ không chất quá đầy, phần trống trong xe khoáng thạch hoàn toàn có thể nhét thêm một người ngồi.
" Đi lên, đừng để ta nói lần thứ hai." Diêm La nhìn cô, một bộ dạng tuỳ thời bất cứ lúc nào cũng có thể phát hoả.
Nam Tầm bĩu môi, bước từng bước tới bên chỗ xe đẩy, cô cũng muốn bước nhanh lắm chứ nhưng tại cái xiềng chân này quá ngắn, đang nghĩ ngợi làm thế nào để bò lên xe thì đột nhiên thấy thân mình nhẹ bẫng, một cánh tay vững chắc nắm lấy eo cô, cứ như vậy nhấc cô lên rồi lại đặt xuống.
Thời điểm khi Nam Tầm vừa cúi đầu đã thấy bản thân ngồi trên xe đẩy tự lúc nào.
" Tiểu Bạch, bám chắc."
Nam Tầm nghe được thanh âm trầm thấp gợi cảm của Diêm La vang lên bên tai mình, ngay sau đó xe đẩy liền lắc lư đi chuyển.
Nam Tầm vội vàng bám lấy hai bên thành xe, nhìn lên người đàn ông đang đẩy xe, đột nhiên tưởng tượng bộ dạng trên vai hắn vắt thêm cái khăn mặt, không khỏi bật cười thành tiếng.
" Tiểu Bạch, trộm cười cái gì, hử? Diêm La vững vàng đẩy xe đẩy, hai mắt ngẫu nhiên sẽ liếc xuống ngó nhóc con bên dưới, phát hiện nhóc con bên dưới đang nhìn hắn chăm chú.
Nam Tầm ha hả cười thành tiếng:" Ca, anh như vậy rất giống xa mấy tên kéo xe nha."
Biểu tình Diêm La hơi hơi biến đen, sau đó không biết nhớ đến cái gì, khoé miệng đột nhiên nhếch lên:" Tiểu Bạch, bám chắc, ta sẽ cho cậu thể nghiệm một lần thế nào gọi là cảm giác ngồi xe kéo."
Hai tay Nam Tầm khẽ động, theo bản năng siết chặt thành xe, lúc cô mới vừa nắm chặt thì xe đẩy dưới thân liền đột ngột tăng tốc.
Nam Tầm kinh hô( kinh ngạc + hô to) một tiếng, nháy mắt bị tốc độ kinh hồn làm giật mình, hai mắt mở to, trái tim thình lình nhảy lên, :" Ca, ca, anh chạy chậm một chút !"
Nào biết Diêm La không những không giảm tốc độ, ngược lại đẩy xe còn như điên lên, xe đẩy trọng tải vượt quá trăm tám mươi cân trong tay hắn nhẹ nhàng như cầm một món đồ chơi.
Nam Tầm quay đầu nhìn thoáng qua phía trước, có cảm giác xe đẩy có thể văng ra ngoài quỹ đạo bất cứ lúc nào, trái tim bị kích thích quá đà nhảy liên tục, cuối cùng không nhịn được hét to thành tiếng :" A a a —- ca anh chậm một chút, chậm một chút! Đây là sườn núi! Sẽ lật xe, sẽ lật xe đó — —"
Diêm La cười vang, một đường vừa cười vừa chạy như bay.
Nam Tầm sợ tới mức hai mắt đều nhắm chặt, nhưng nhìn đến người đàn ông vừa đẩy xe vừa cười vang trước mặt, lúc này bầu trời quang mây, mặt trời chói mắt, một mảng lớn ánh sáng tụ tập trên mặt hắn, càng làm tăng thêm vẻ đẹp trai khó cưỡng, cặp mắt luôn luôn âm trầm giờ đây cũng tràn đấy ánh cười lấp lánh, trở nên hoàn toàn ấm áp, trong mắt phảng phất như hai viên kim cương sáng chói, loá măt cực kỳ.
Nam Tầm kêu to hai tiếng rồi cũng theo hắn cười vang, tiếng cười hai người đan xen quanh quẩn cả đường.
Tuy rằng đây là sườn núi, nhưng cũng không tính quá dốc, Diêm La đẩy xe đến khúc cuối sườn núi, giảm dần tốc độ, chạy khoảng hơn năm mươi bước nữa rồi ngừng hẳn.
Các tiểu đội khác cũng lần lượt đi xuống, chờ xe đẩy đến đủ, liền cùng nhau hợp lực đẩy xe khoáng sản đổ vào xe tải lớn.
Cảnh ngục giám sát một bên đánh dấu tích cho mỗi đội vào bảng biểu thống kê, một bên hét đám tù nhân phía nhau nhanh chân.
Diêm La lại đẩy nhóc con nhà mình lên chỗ trống trên xe, đẩy cả người cả xe về vị trí làm việc.
Tiểu đội tám đại thô hán đi theo phía sau xe Diêm La , tất cả đều là vẻ mặt mộng bức*
* mộng bức: vẻ mặt không thể tin tưởng được, kiểu chuyện quái gì đang xảy ra thế? Các bạn hãy tưởng tượng thế đi nhé =))))
Bọn họ vừa rồi khả năng đã thấy được một Diêm La Vương giả.
Diêm La Vương sẽ cười vang ha ha, sẽ cười híp mắt híp mũi giống như mới đứa nhóc mới lớn như thế kia sao? Sẽ làm cái loại động tác ấu trĩ như đẩy xe đẩy cho nó bay lên trời như thế kia sao?
Đậu má, đây tuyệt đối không phải cái người ra tay là sẽ đánh gãy tay gãy chân người ta, đây không phải là Diêm La Vương.
Trại giam khu A từ bao giờ xuất hiện tên ngốc thế này vậy? Mới qua hai tháng , ai, ai là người đã mang ngục bá Diêm La Vương của bọn họ biến thành tên đại ngốc thế này.
Vừa rồi bọn họ đã rất rất cố gắng mở to hai mắt nhìn, chờ về sau có cơ hội đi ra ngoài, nhất định phải cùng đám anh em trên đường* nói một câu: Mặc kệ các ngươi tin hay không, chúng ta đều đã từng ở ngục giam thấy qua hình dạng ấu trĩ của Diêm La Vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net