Chương 167: Bạo loạn, Diêm La Vương nổi bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 167: Bạo loạn, Diêm La Vương nổi bão.

Xe đẩy thứ tứ cũng đã được đổ vào xe tải lớn , Diêm La Vương chỉ huy phân đội nhỏ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn một xe khoáng thạch nữa đẩy xuống là mỗi người bọn họ có thể tích được ba phần tích phân, thời gian còn lại tương đối nhiều, mọi người trong phân đội ai nấy đều phấn khởi, cứ theo hiệu suất này thì chẳng mấy chốc bọn họ có thể giành được tích phân!
Mấy người đang xum xoe vây quanh Diêm La Vương vuốt mông ngựa thì đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào truyền đến từ khu vực khai thác mỏ bên kia.
" Ca, giống như có người đang đánh nhau!" Nam Tầm lập tức nói.
Ánh mắt Diêm La trầm xuống, đẩy xe đẩy có cả Nam Tầm ở trong phi nhanh qua.
Trong một góc khuất của quặng mỏ, các phạm nhân đang vây quanh thành một vòng tròn.
Nam Tầm vừa thấy hình ảnh quen thuộc này thì lập tức biến sắc, cô vội vàng đẩy người xen vào , sau khi nhìn thấy một màn phía trong, hai mắt trừng lớn, cả người đều choáng váng.
Chỉ thấy bên trên đám đá vụn là một người đàn ông cả người đầy máu, đầu bị đá đập thành một lỗ thủng, máu từ lỗ đó ào ạt chảy ra ngoài, đem áo tù toàn bộ biến thành một màu đỏ chói mắt.
Thời điểm Nam Tầm đuổi tới, trong miệng người này hộc máu, cả người run rẩy, mắt trợn trắng rồi lập tức tắt thở.
Nam Tầm cảm giác có luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân lên đầu, cả người run rẩy không ngừng.
Người này chính là người sáng nay cô và Diêm La mới gặp, chính là người đàn ông cầu Diêm La cứu hắn.
Trong đầu Nam Tầm lúc nãy vẫn còn rõ như in biểu tình kích động sau khi được Diêm La đồng ý bảo vệ của người đàn ông này, đôi mắt già nua giàn giụa nước mắt, đáy mắt tràn ngập khát vọng được sống.
Người đàn ông đó nói, trong nhà hắn còn có một mẹ già, phía dưới còn có hai đứa con nhỏ, vợ hắn còn đang nỗ lực ở nhà nuôi hai đứa con chờ hắn về, vợ hắn không vì hắn vào tù mà bỏ đi, hắn thực sự rất cảm động, hắn phải đi về, phải đi về để chiếu cố cho vợ hắn cùng các con, gánh vác trách nhiệm của một chủ gia đình mà đáng ra hắn phải gánh vác.
Trước khi đi hắn ra sức dập đầu cảm tạ Diêm La, lúc xoay đầu bỏ chạy còn không quên liếc mắt về phía Nam Tầm một cái, bên trong mang theo một tia cảm kích từ tận đáy lòng. Thời điểm lúc ăn trưa, hắn thấy được Nam Tầm, còn hướng cô ra sức chào hỏi, cười đến thực sự sán lạn.
Một người như vậy, lại chính ở thời điểm hai tháng nữa được ra tù mà xảy ra chuyện, bị người ta lấy đá đập đầu, đầu rơi máu chảy, nằm tắt thở giữa ánh mắt lạnh lùng của một đám phạm nhân bao quanh.
Nam Tầm đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lòm nhìn một vòng đám người xung quanh, trong lòng xuất hiện một tia hận ý không nói nên lời.
" Là ai làm?" Diêm La đột nhiên mở miệng, tiếng nói lạnh lùng tràn đầy hàn ý.
Nam Tầm nghe thấy thế liền không khỏi nhìn về phía bên cạnh Diêm La, ánh mắt hung ác không khỏi quét qua đám người xung quanh, ánh sáng trong mắt sắc bén như hoá thành ngàn dao găm nhỏ, bàn tay buông thõng không biết nắm chặt từ bao giờ, nắm chặt đến nỗi gân xanh đều nổi lên, một đường rồi lại một đường.
Đám người bao vậy xung quanh theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, nhưng lại không một ai mở miệng.
Diêm La khoé miệng hơi hơi nhếch lên, thanh âm so với vừa rồi càng lạnh thêm mấy phần:" Ta hỏi lại một lần nữa, ai làm?"
Tất cả xung quanh đều đồng loạt cúi đầu, nhưng tuyệt đối không một ai mở miệng.
Diêm La " ha" một tiếng, ánh mắt đột nhiên lạnh băng, đi nhanh tiến về phía trước, trực tiếp xách lên một tên to con, đem đầu hắn ném mạnh xuống tảng đá phía dưới.
Trên đầu tên kia lập tức xuất hiện lỗ thủng lớn, máu từ miệng vết thương chảy ào ra ngoài.
Người nọ kêu " A" lên một tiếng thảm thiết, :" Diêm gia tha mạng, Diêm gia tha mạng, tôi nói, tôi nói!"
Nam Tầm chú ý tới trên tay tên này dính máu, không khỏi hoài nghi tên này chính là hung thủ. Không biết Diêm La có phải hay không thấy tay tên này dính máu cho nên mới hướng hắn ra tay.
Nháy mắt khi người kia vừa chuẩn bị khai báo, trong đám người đột nhiên nhảy ra bảy tám tên to con, xông thẳng đến bao vây xung quanh Diêm La.
Sắc mặt Nam Tầm biến đổi, vội vàng kêu to thành tiếng:" Ca, cẩn thận!"
Cái đầu Diêm La phảng phất như mọc thêm đôi mắt, không đợi người đầu tiên đến gần đã đột nhiên xoay người, một quyền trực tiếp nện vào mắt người nọ, sau đó tóm chặt cổ áo hắn xách lên ném thẳng vào tảng đá gần đó.
Tên này ít nhất phải hơn chín mươi cân, nhưng trên này Diêm La thì lại như một chú gà con bé nhỏ dễ dàng bị hắn xách lên,  xoay trên không trung nửa vòng rồi trực tiếp ném xuống đất.
Bụp, bụp, bụp,.....
Diêm La ra tay không chút nương tình, cứ lạnh lùng vung tên kia ném bùm bụp xuống tảng đá, phải đến hơn hai mươi mấy cái liên tiếp, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu tên kia be bét máu thịt.
Đám phạm nhân xung quanh sợ đến mức miệng há lớn nhưng không dám hô một tiếng, bọn họ thậm chí còn thấy được trong đám máu kia còn vô tình trộn lẫn vài khối thịt nho nhỏ, ghê tởm vô cùng.
Nam Tầm cũng há miệng thở dốc, ngây ngốc đứng im tại chỗ.
Mấy tên xông lên phía sau hiển nhiên cũng bị sự tàn bạo của Diêm La doạ tới, nhưng khai cung lý nào lại còn có thể thu hồi mũi tên, bọn họ cố nén nỗi sợ trong lòng, đồng loạt xông tới phía Diêm La.
Diêm La xách tên to con ngất xỉu trên mặt đất lên, ném về phía ba tên xông đến đầu tiên, thừa dịp ba tên này bị ngăn lại, liền nhanh nhẹn dùng chân đá lên ngực tên gần nhất, đá mạnh đễn nỗi lục phụ ngũ tạ tên kia như muốn rớt ra ngoài, làm hắn đau đến nỗi trực tiếp ôm ngực nằm quằn quại xuống đất.
Xiềng chân nặng nề trên chân Diêm La một chút cũng không gây khó khắn khi hắn hành động, hắn ra tay ngoan độc, khi đánh lộn mang xiềng chân nặng nề, thậm chí so với ngày thường lại càng ngầu thêm.
Xử lý xong một tên, Diêm La lại làm một động tác quét ngang qua hai tên còn lại, sau đó mỗi tay xách lên một tên, dùng lực đạo mạnh mẽ đập đầu hai tên này xuống đất, đập liên tục.
Cảm tưởng như hắn đã quên mất nắm trong tay mình là một con người chứ không phải một đồ vật vô tri vô giác, cứ như vậy mà thẳng tay đập mạnh xuống mặt đất, phảng phất như muốn đem hai cây búa hình người trong tay đập đến khi nào đất nứt ra mới hả dạ.
Ba người còn lại bị sự tàn nhẫn của Diêm La doạ tới, quay đầu liền chạy thục mạng.
Diêm La Vương ánh mắt khẽ đổi, đạp ngã tên gần nhất rồi trực tiếp tóm cổ hai tên phía sau, bóp chặt cổ bọn họ, toàn lực mà bóp, thẳng đến khi hai người này mắt trợn trắng, lưỡi thè ra mới hơi buông, sau đó lại tiếp tục đem người trong tay đập mạnh xuống mặt đất, đập một cái rồi lại túm lên, sau đó lại đập, đập đến khi đầu hai tên kia biến thành trái dưa hấu nát nhừ mới từ bỏ.
" Ca, cẩn thận!" Nam Tầm đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc hô lên.
Tên vừa rồi bị đá ngã trên mặt đất đột nhiên bò dậy, chịu đựng cảm giác đau đớn như lục phủ ngũ tạng rời khỏi vị trí, bê lên một tảng đá, nhắm thẳng ót Diêm La ném tới.
Nam Tầm không chút suy nghĩ, cả người bay qua, hai chân đồng loạt hướng tên kia đạp thật mạnh.
Người nọ lảo đảo một chút, hòn đá trong tay không cầm chắc rơi xuống nện trúng chân mình, hắn hô to một tiếng, nhưng sau đó bất ngờ xoay người, hướng Nam Tầm tung một cú đấm.
Nam Tầm vốn định lùi về phía sau né tránh nhưng kết quả là quên mất bản thân còn mang cái xiềng quá ngắn trên chân, chỉ lùi được một khoảng rất ngắn, cô vội vàng nghiêng đầu né đi, nhưng vẫn muộn một bước, bị tên to con này đấm trúng cằm, đau đến nỗi cô suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi.
" Mẹ nó, tìm chết!" Nam Tầm hướng mặt đất nhổ ra một ngụm máu.
" Tiểu Bạch!" Diêm La muốn phi qua giải quyết tên kia, lại không nghĩ đến tên dưới chân vẫn chưa ngất hẳn, đang hung hăng ôm lấy cổ chân hắn không buông.
Trong mắt Diêm La sát khí toả ra bốn phía, trực tiếp nâng chân còn lại, đá chuẩn xác vào bụng tên bên dưới.
Người nọ cả người run rẩy, nhưng tay vẫn ôm chặt cổ chân Diêm La không buông.
Diêm La vớ lấy một tảng đá bên cạnh đập xuống, đập đến nỗi đôi tay dính đầy máu, huyết tương đều bắn tung toé lên mặt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net