Chương 168: Tức giận, bắt nạt cô không phải con gái có phải không.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 168: Tức giận, bắt nạt cô không phải con gái có phải không.

Xiềng chân quá ngắn, làm cho động tác dưới chân của Nam Tầm bị chậm lại, nhưng mang xiềng chân như vậy cũng có chỗ lợi, nó cũng đủ nhẹ.
Nam Tầm chớp được cơ hội, nháy mắt đã nhảy lên lưng đối phương, một tay gắt gao thít chặt cổ hắn, tay kia  giơ cao hòn đá ban nãy giấu trong cánh tay, hung hăng đập vào ót tên này.
Người nọ bị đập đến tẽ xỉu trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng từ gáy xuống.
Nam Tầm hung hăng thở phì phò, hai chân cảm giác có chút nhũn ra.
Trên mặt đất ngổn ngang toàn thi thể rải rác khắp nơi, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn, mùi máu tươi tanh nồng làm toàn bộ những phạm nhân ở đây đều run lên.
Không biết là người nào " Oẹ" một tiếng phun ra, mùi máu tươi tanh nồng bây giờ lại hoà trộn thêm mùi tanh hôi nôn mửa.
Có cảnh ngục phía trước phát hiện ra bên này có điểm dị thường, thổi còi báo trạm canh gác hướng bên này chạy tới.
Tiếng còi lảnh lót chói tai, cách bên này càng ngày càng gần.
Diêm La dùng tay áo vừa mới hành hung người xong lau sạch máu bắn trên mặt, sau đó đem đôi tay dính đầy máu nhét vào túi quần, đôi mắt sắc bén lạnh lùng quét qua đám người xung quanh, thanh âm lạnh lẽo như bước ra từ địa ngục :" Đợi chút nữa cái gì nên nói, cái gì không nên nói, các ngươi đều rõ chứ?"
Đám tù nhân ngây ngốc xung quanh nhanh chóng gật đầu, chỉ sợ chậm một giây sẽ bị Diêm La Vương xách ra đập như gáo bầu.
Nhóm cảnh ngục đã tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng một núi thi thể bị đánh như trái dưa hấu nằm ngổn ngang giữa vũng máu tươi trộn lẫn não thì giận đến gào thét hỏi ai làm, xung quanh không một ai trả lời.
Ngày thường trong ngục giam cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng ẩu đả, đánh nhau, nhưng ít khi nghiêm trọng như bây giờ, một lần liền giết nhiều người như vậy.
Cảnh ngục hùng hùng hổ hổ hỏi vài câu, nhưng không ai trả lời , chỉ có thể lệnh nhòm tù nhân trước hết đem người nâng lên xe đẩy đưa trở về chữa trị, nhóm còn lại ở lại tiếp tục làm việc.
Mọi việc hết thảy đều diễn ra như cũ, chỉ có điều toàn bộ tù nhân ở quặng mò đều im thin thít như ve sầu mùa đông, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có ánh mắt không tự chủ mà liếc về phía Diêm La Vương một cái, nhưng tuyệt đối không dám ho he nửa lời.
Vừa rồi là nhóm người kia tự tìm chết, đại khái là Diêm La Vương rất lâu không có động thủ, bọn họ đều đã quên vị Tôn Phật gia này động thủ lên sẽ đáng sợ như thế nào, một màn vừa rồi lần nữa lại đánh thức ký ức đáng sợ mà họ đã cố quên.
Thật là đáng sợ.
Những người khác tiếp tục hự hự mà khuân vác khoáng thạch, Diêm La đem Nam Tầm kéo đến một bên, hai mắt âm trầm mà nhìn chằm chằm mặt cô.
Nam Tầm bị hắn nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, vội vàng nói:" Ca, em không có việc gì, eo với mặt bị chỉ đánh một chút, tên to con kia so với em còn thảm hơn nhiều, em đem hắn đập đến nở hoa."
Diêm La lạnh lùng " ừ" một tiếng, :" Về sau lúc ta ra tay, cậu ở bên nhìn là được, không cần cậu nhúng tay, mất công thêm phiền."
Lời cuối nói ra, thanh âm dần dần thấp xuống, tức giận đã vơi bớt, cuối cùng còn có thể nghe thấy một tia lo lắng phức tạp.
Nam Tầm thấy sắc mặt hắn vẫn luôn u ám, cũng chỉ có thể ở một bên làm tiểu đệ đệ ngoan ngoãn, đối phương nói gì, cô cũng đều gật đầu.
Diêm La nhìn đến sườn mặt vệt ứ máu kéo dài của cô, muốn duỗi tay nâng mặt cô lên xem, nhưng hắn phát hiện khắp tay mình đều là vết máu, cánh tay mới vươn đến một nửa lại bất giác thu về, sau đó sắc mặt lại càng thêm âm trầm.
" Tiểu Bạch, không phải sợ ta." Diêm La nhàn nhạt lược bớt câu tiếp theo, sau đó tiếp tục đi làm việc.
Nam Tầm nhìn thân mình thẳng tắp cứng đờ của Diêm La, không khỏi than khẽ một tiếng, cô thừa nhận lúc đầu đúng là cô bị doạ, nhưng cô thực sự không có sợ hắn.
Đến 5 giờ chiều, cảnh ngục thổi một tiếng còi dài, tuyên bố chính thức kết thúc công việc. Mười hai tiểu đội đều đã hoàn thành lượng công việc cơ bản, tiểu đội của Diêm La Vương còn chở nhiều thêm ba xe, cảnh ngục cho thêm bọn họ mỗi người chín phần tích phân.
Thời điểm toàn bộ xe tù trở lại nhà giam Hoàn Mỹ vừa vặn đúng vào giờ ăn chiều, nhóm tù nhân làm việc hôm nay đều ăn lấy ăn để, hiển nhiên là đã đói lả, nhưng cũng có một bộ phận phạm nhân nhớ đến cảnh tượng máu me bé bét lúc chiều, không còn tâm trạng ăn cơm.
Diêm La đem một trong hai cái màn thầu được cho thêm đưa cho Nam Tầm.
Nam Tầm cũng không khách sáo, nói một câu cảm ơn ca rồi liền từng miếng từng miếng cắn ăn.
Lần này, Nam Tầm vẫn tiếp tục làm tiểu đệ ngoan ngoãn như cũ đưa đại ca của mình lên tận cửa phòng 419, chỉ là vừa mới xoay người thì đã bị Diêm La tóm chặt lôi vào phòng.
Đây là lần đầu tiên trong hai tháng vừa qua cô bước vào phòng ngục bá khu giam A.
Không gian bên trong rất lớn, ở giữa phòng đặt một cái giường đơn đủ để hai người nằm, khăn trải giường cũng không phải loại khăn hàng loạt như trong ngục giam, rõ ràng là được mang từ bên ngoài vào, hai bên giường là hai cái tủ nhỏ hai ngăn, trên mặt tủ bên trái đặt một cái phích nước nóng cùng một cái cốc, tủ bên phải bày bàn chải đánh răng và cốc đánh răng, bên cạnh tủ là chậu rửa mặt được phát lúc mới vào ngục giam, trong chậu có khối xà phòng.
Bên cửa sổ có giăng một sợi dây thép chắc chắn, hai đầu được cố định bởi hai cái đinh nhô ra, trên dây thép lúc này có treo hai thứ, một cái khăn lông cùng  một cái....... quần lót màu đen.
Đủ đơn giản, đủ gọn gàng.
Chăn gối trên giường được xếp gọn gàng như khối đậu hũ, ngăn nắp, chỉnh tề, làm Nam Tầm không dám ngồi xuống.
Diêm La lập tức đi đến tủ đầu giường bên cạnh, từ ngăn kéo thứ nhất lấy ra một hộp thuốc mỡ, sau đó đem Nam Tầm xách lên ngồi trên giường, dùng tay vén vạt áo Nam Tầm lên cao.
Nam Tầm hoảng sợ, kinh ngạc hô lên một tiếng:" Ca, anh làm gì?" Nói xong liền xoay người tránh.
Diêm La lại vòng tay ấn Nam Tầm trở về, nhàn nhạt phun ra hai chữ:" Bôi thuốc."
Nam Tầm "ồ" một tiếng, hơi hơi thở phào, sau đó không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sau khi đến một mảng sưng tím to đùng bên hông Nam Tầm thì sắc mặt Diêm La lập tức vừa đen vừa thối.
Đệ đệ của hắn, dù nhẹ hắn cũng chưa nỡ đánh, những tên đó nghĩ mình là gì, lại dám khi dễ đệ đệ Diêm La Vương hắn như vậy.
" A ~ Ca, anh nhẹ chút, có chút đau."
Động tác bôi thuốc của Diêm La chậm lại một ít:" Nói cậu da thịt non mịn giống búp bê sứ còn không thừa nhận, có tý như vậy mà đã kêu đau."
Nam Tầm tức khắc ngậm miệng.
Diêm La càng bôi càng bực:" Dỗi rồi? Biết đám người trong ngục giam này tột cùng là loại người gì không hả, cậu bé như vậy, còn dám xông lên?"
" Dù gì thì em cũng là người đàn ông đánh bại phó lãnh đạo ngục giam khu A Đạo Sẹo đó." Nam Tầm không nhịn được phản bác một câu.
" Đó là bởi vì đối phương khinh địch, nếu cậu cùng hắn thực sự giao đấu, cậu cho rằng có thể nhẹ nhàng đánh thắng hắn như vậy?"
Nam Tầm trầm mặc một lát, thấp giọng nói một câu:" Hôm nay em chỉ là sợ anh một mình đối phó không nổi, lần sau sẽ không như vậy."
Động tác người phía sau đột nhiên khựng lại, qua một lúc lâu mới tiếp tục bôi tiếp.
" Ca, hôm nay hoạt động nhiều như vậy, em cùng anh trên người toàn mồ hôi, buổi tối hôm nay nhất định phải tắm rửa thật kỹ mới được." Nam Tầm rất tự nhiên chuyển chủ đề.
Người đàn ông phía sau nhàn nhạt " ừ" một tiếng.
Nam Tầm tiếp tục nói:" Ca, anh lần trước quên mang quần áo tù, lần này nhất định không được quên, quần áo trên người em hiện giờ rất bẩn, không thể tiếp tục cho anh mặc được."
Có một lần trong lúc tắm rửa xong, Diêm La quên mang theo quần áo tù, phải mặc tạm quần áo của Nam Tầm, nhưng hắn mặc vào lại bó chặt hết cỡ, người khác vừa nhìn là có thể nhận ra đây không phải quần áo của hắn, Nam Tầm không hiểu sao cảm thấy thẹn thùng.
Người đàn ông phía sau dừng một chút mới mở miệng, hoả khí ít nhiều đã vơi đi, " Đợi chút nữa khi đi nhà tắm, cậu đem quần áo ta theo." Nói xong liền lấy quần áo sạch sẽ của mình để sang một bên.
Bôi xong vết thương trên eo, Diêm La liền trực tiếp xoay cằm Nam Tầm lại, dùng ngón trỏ quệt thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng bôi lên.
Đầu tiên Nam Tầm nhìn chằm chằm hắn, nhưng sau đó lại đột nhiên rũ mắt xuống.
Đậu má, thời điểm hắn nghiêm túc bôi thuốc thật mẹ nó quá soái rồi!
Bắt nạt cô hiện tại không phải con gái có phải không ? Tức giận, quá tức giận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net