Chương 171: Ra tù, vị ôn thần rốt cuộc cũng đi rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 171: Ra tù, vị ôn thần rốt cuộc cũng đi rồi.

Chuyện như vậy thông thường sẽ lâu lâu xảy ra một lần, các phạm nhân cũng hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ là, tất cả đều không nghĩ tới, lần này người chết sẽ là kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn như Đao Sẹo.
Dù khoảng thời gian trước Đao Sẹo có bị thương đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã khỏi tám chín phần mười, lại nói đến tiểu đệ đắc lực kia của hắn cũng là phần tử khá có tiếng ở khu A, đều là kẻ hung ác giống Đao Sẹo, chính là hai kẻ được coi mà đỉnh chuỗi thức ăn thế nhưng nói chết liền chết, lại còn chết ở địa phương không ai hay biết, cảnh ngục căn bản tra không ra hung thủ, hoặc nên nói bọn họ căn bản lười tra ra.
Thời điểm Nam Tầm biết được sự việc này là lúc cô đang đánh răng, vội vàng phun bớt bọt kem trong miệng, dùng tay qua loa lau mấy cái rồi chạy như bay lên lầu bốn.
Nam Tầm gấp không chờ nổi mà gõ mạnh cửa phòng 419.
Không ai đáp lại, Diêm La không có trong phòng.
Nam Tầm vội vàng chạy như bay đến phòng tắm lầu bốn, nhưng người cũng không có ở đây.
Nam Tầm kích động đến mức đi lục tung tất cả các WC ở lầu bốn.
" Ca" Nam Tầm nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia thì vội vàng la lên một tiếng, hai mắt sáng lấp lánh.
Diêm La đang phóng thuỷ*, đột nhiên nghe tiếng hét lớn thì cả người run lên.
* đi WC đó các nàng, định dịch hẳn ra mà nghe nó hơi thô.
Hắn bất đắc dĩ liếc qua chàng trai đang kích động kia, thu thập thoả đáng rồi mới bước lại gần, theo thói quen muốn duỗi tay xoa xoa đầu đối phương.
Nam Tầm vội vàng trốn qua một bên, cười hề hề nói:" Ca, anh còn chưa có rửa tay nha."
Mặt Diêm La trong nháy mắt đen lại.
Chờ Diêm La rửa tay xong, Nam Tầm đặc biệt cao hứng bắt lấy tay hắn, đem bàn tay to lớn đưa lên tóc mình, " Ca, anh xoa đi, tuỳ tiện xoa, muốn xoa thế nào cũng được."
Diêm La ôm lấy nhóc con bên cạnh đi ra ngoài, thấp giọng nói:" Có chuyện gì cũng đợi chúng ta ăn xong rồi nói."
Nam Tầm gật đầu mãnh liệt, ánh mắt nhìn hắn càng thêm nóng bỏng.
Diêm La cảm thấy tầm mắt Nam Tầm giống như mang theo lửa, thực mau muốn đem sườn mặt hắn thiêu đến nóng ran.
Hai người lấy hộp cơm xong liền bước nhanh đến nhà ăn, Diêm La để cho nhóc con nhà mình ngồi ra bàn trước, hắn một mình cầm hai hộp cơm, một người lấy hai phần.
Chờ Diêm La cầm hộp cơm đến, Nam Tầm vội vàng đoạt lấy hộp cơm của mình, phồng mồm trợn má mà ăn, muốn mau mau ăn xong rồi rời đi.
Diêm La nhìn thấy bộ dáng ăn ngấu ăn nghiến của cô thì bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Vào thời điểm khi Nam Tầm cầm cả hộp cơm lên để húp cháo thì đột nhiên cô cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh liền lún xuống.
Có người ngồi ở bên cạnh cô.
Nam Tầm cả kinh, vội vàng quay qua nhìn.
Quý lão đại?
Nam Tầm vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía Diêm La, lại phát hiện thần sắc hắn vẫn rất bình tĩnh ngồi ăn cơm, không có bất cứ dị thường nào.
Mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ca cô bị xâm chiếm lãnh địa mà vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra là thế nào?
Bởi vì Quý Hà vẫn luôn nhớ thương Nam Tầm nên Diêm La đối với Quý Hà rất không có hảo cảm, còn rất đề phòng, sợ một phút lơ là tiểu đệ đệ nhà mình liền bị kẻ khác mang đi.
Nhưng hiện tại, hai người này cự nhiên lại ngồi cùng bàn ăn, không khí lại còn rất hài hoà?
Nhà ăn lớn tĩnh lặng lại lần nữa trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng có ánh mắt đánh giá bắn về phía bàn Nam Tầm.
" Ca, các anh như thế nào......" Nam Tầm còn chưa nói hết, đột nhiên nghĩ tới cái gì , giọng nói thình lình im bặt.
Ba người đều không hé răng nửa lời, lặng lẽ ăn cháo.
Lúc sau, kẻ bị mắc bệnh đệ khống* - Diêm La ôm lấy Tô Mặc Bạch, bên cạnh là ngục bá khu B Quý Hà, ba người cứ như vậy sóng vai rời khỏi nhà ăn.
* đệ khống: chỉ những người có bệnh cuồng em trai.
Nhà ăn lớn uỳnh một tiếng nổ tung.
Đều nói một núi không thể có hai hổ, hai kẻ ngục bá hai khu hôm qua còn đánh nhau tơi bời, ai cũng không chịu nhường ai, hôm nay như thế nào lại ngồi cùng một bàn? Mọi người kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Ba người trong cuộc chậm rãi đi đến sau sườn núi, Diêm La hai tay đúc túi quần, đơn giản giải thích một chút về chuyện Nam Tầm tò mò.
Đao Sẹo đối với Tô Mặc Bạch đích thị là tai hoạ ngầm rất lớn, Diêm La là tên cuồng đệ đệ, tự nhiên muốn nghĩ cách diệt trừ tai hoạ ngầm này, cho nên hắn nghĩ cách lừa Đao Sẹo đến, rồi nhanh chóng giải quyết, chỉ là hắn thông minh cả một đời nhưng không nghĩ đến quá trình xử lý Đao Sẹo của mình thế nhưng lại bị đàn em của hắn ta ở chỗ tối trông thấy.
Tên đàn em kia há mồm định kêu to, muốn đem cảnh ngục cùng mọi người dẫn tới đây, đem Diêm La Vương bắt ngay tại trận.
Đúng lúc này, nửa đường đột nhiên nhảy ra một tên Quý Hà, hắn nhanh tay che lại miệng tên này, sau đó đùng dao đem người giải quyết nốt.
Lần trước khi hai người này đánh nhau đã sinh ra một tia thưởng thức đối với đối phương, sự tình lần này trực tiếp làm hai người vứt bỏ hiềm khích.
Một người trông rất hiền lành nhưng chiêu thức của hắn lại không thể gạt người, Diêm La nhìn ra được, đây là một người đáng để kết giao.
" ...... Tiểu Bạch, Quý Hà là người có thể tin được."
Nam Tầm có chút cảnh giác nhìn về phía Quý Hà :" Chỉ là ca, hắn, hắn...."
Ánh mắt Quý Hà rất chính trực, không lẫn một chút tạp chất:" Cậu yên tâm, Quý Hà tôi nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ đánh chủ ý lên người anh em mình, về sau cậu chính là huynh đệ của tôi, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt cậu."
Nam Tầm lúc này mới yên lòng, cao hứng nói:" Ca, cảm ơn anh cùng Quý lão đại đã vì em mà diệt trừ tai hoạ ngầm, Quý lão đại, cảm ơn anh đã hợp sức cùng ca tôi, nếu anh không xuất hiện, hậu quả thật không dám tưởng tượng, về sau anh cũng chính là huynh đệ của tôi."
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Nam Tầm vội vàng nói một tiếng:" Ca, các anh đợi em một lát, em đi tý rồi quay lại."
Thực mau, Nam Tầm quay lại với ba gốc liễu trên tay, phát cho mỗi người một gốc, hưng phấn nói:" Ca, Nhị ca, chúng ta hôm nay liền ở chỗ này kết bái anh em đi !"
Diêm La sủng nịnh cười gật đầu:" Được."
Thẳng đến rất lâu sau này, Nam Tầm nhớ lại buổi sáng ngày hôm đấy, khi thời gian đến, bọn họ dưới ánh sáng mặt trời, kết nghĩa kim lan*
* kết nghĩa kim lan: kết nghĩa anh em.
Chỉ là đến cuối cùng, tất cả đều thay đổi, mọi thứ đều vỡ tan, hết thảy đều không thể trở lại như cũ.
Từ hôm đấy trở đi, trong ngục giam liền xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ quái.
Mọi người thường xuyên có thể thấy trong ngục giam Hoàn Mỹ xuất hiện một tam giác, ngục bá khu A cùng ngục bá khu B đi cùng một chỗ, kẹp ở giữa chính là ngục hoa nổi danh được người người công nhận, quan hệ khăng khít không gì phá nổi.
Tất cả tận lực trốn tránh, hoàn toàn không dám tới gần ba người này trong phạm vi năm bước.
Thật mẹ nó quá doạ người, một mình Diêm La Vương là quá đủ rồi, hiện tại lại tới một tên Quý lão đại, khí tràng chồng lên khí tràng, thật sự thật doạ người được chứ!
Cứ như vậy thấm thoát qua hơn hai tháng, chúng tù nhân rốt cuộc cũng chờ được đến ngày Diêm La Vương ra tù.
Bởi vì ở trong tù biểu hiện tốt đẹp nên Diêm La Vương được ra tù trước một tháng.
Ngày ra tù kia, thời tiết rất đẹp, Nam Tầm thậm chí còn nhìn thấy mấy con chim hỉ tước dừng ở trên đầu cành cây.
Tất cả nhóm phạm nhân đều vui vẻ đi tiễn, cao hứng đến bật khóc, bọn họ rốt cuộc cũng đem được vị này tiễn đi, từ ngày Diêm La Vương bước đến phòng giam đến nay là vừa đúng một năm, bọn họ sống biết bao nhiêu nghẹn khuất, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ thật sự có khả năng sẽ nghẹn ra bệnh cũng không chừng.
Cảnh ngục cũng tới tiễn hắn, trên mặt Diêm La cũng không lộ ra bất cứ tia vui mừng nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nhóc con của mình, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, lại nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nam Tầm hướng hắn hơi hơi mỉm cười, hoạt nhìn rất trấn định:" Ca, đi ra ngoài rồi tốt nhất đừng bao giờ quay lại nơi này, còn có, em ở nơi này rất tốt, anh không quá cần lo lắng."
Quý Hà bên cạnh cũng gật đầu:" Anh yên tâm, tôi ở trong ngục giam nhất định sẽ chiếu cố tốt Tiểu Bạch."
Diêm La vươn nay chạm nắm đấm với hắn, sau đó liền nhanh chóng bước lên phía trước, hung hăng ôm chầm lấy Nam Tầm thật lâu.
Lúc sau, hắn bị cảnh ngục mang đi, hắn đi rất tiêu sái, một đoạn đường kia rất dài nhưng hắn cũng không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net