Chương 172: Rời đi, ca tới đón tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 172: Rời đi, ca tới đón tôi.

Không có Diêm La Vương khu giam A lại dáng vẻ ồn ào như ban đầu, Nam Tầm thành công nhân chức tân ngục bá, nhưng giống Diêm La Vương cô cũng làm một ngục bá thảnh thơi, mặc kệ mọi việc.
Nam Tầm tuy rằng mặc kệ mọi việc nhưng cô vẫn tuyển ra một tân phó lãnh đạo cho khu A, đó chính là Thiết ca ở cùng phòng 242 với cô, toàn bộ đoàn thể phòng 242 đều lập tức bay lên một tầm cao mới.
Bên trong có Thiết ca quản lý những phạm nhân không an phận, bên ngoài lại có Nhị ca Quý Hà chống lưng cho cô, tháng ngày của Nam Tầm phải nói là quá an nhàn, nhưng cô thực sự cô đơn nha.
Phạm nhân ở nhà tù này phần lớn đều là ở  nhà xưởng lao động cải tạo, trước kia thời điểm khi cô còn có Diêm La bên cạnh, hai người bọn họ làm đều là làm công việc trí lực, ví dụ như hàn mạch điện hay là lắp ráp đồ linh kiện linh tinh, nhưng Nhị ca cô Quý Hà thực sự là một hán tử, chỉ có thể làm công việc nặng chủ chốt như mài cá cục hay lắp ráp linh kiện, hai người lại còn không ở cùng khu giam, Nam Tầm cũng không có người cùng cô tâm sự chuyện trên trời dưới đất, trừ bỏ thời gian chạy buổi sáng hai người mới gặp mặt, hoặc là buổi tối trước khi đi ngủ thỉnh thoảng rủ nhau đi dạo thì cơ bản hai người không hề có thời gian gặp nhau.
Hơn nữa Nam Tầm nghĩ Nhị ca Quý Hà sinh hoạt cá nhân khả năng tương đối " phong phú" cho nên buổi tối cũng tránh đi tìm hắn.
Hôm nay đã là ngày thứ 28 kể từ lúc Diêm La rời đi, rất mau sẽ tròn một tháng, Nam Tầm càng ngày càng nhớ hắn. Cô hiện tại đã thay đổi kết cục Tô Mặc Bạch bị luân X ba năm sau, chiếu theo thân phận hay địa vị của cô bây giờ thì hẳn là không chọc vào, mặc dù vẫn có người âm thầm trộm gọi cô là ngục hoa khu A , bảo cô không xứng là ngục bá.
Thời gian đi dạo, Nam Tầm đặt mông ngồi xuống mặt cỏ xanh tốt, dáng ngồi rất nam tính, Quý Hà ngồi đối diện cô.
" Nhị ca, em thực nhớ đại ca." Nam Tầm híp mắt nhìn lên ánh nắng có chút chói chang trên đầu, mắt bị loé đến nỗi chảy cả nước mắt.
Nhưng Quý Hà không biết, còn tưởng cô thật sự khóc thật, làm lão đại như hắn có chút luống cuống chân tay, chỉ có thể vỗ vai an ủi cô:" Tiểu Bạch đừng khóc, Diêm La nhất định sẽ cứu chúng ta ra ngoài."
Nam Tầm nghe thấy ngữ khí thập phần chắc chắn của người đối diện , không khỏi kinh ngạc nói:" Nhi ca, sao anh biết? Đại ca mặc dù lợi hại nhưng tay cũng không thể duỗi đến ngục giam Hoàn Mỹ này được!"
Quý Hà:" Đúng là tay hắn không thể duỗi tới nơi này nhưng mà vẫn có biện pháp khác, ví dụ như kháng án vụ của cậu, tội cố ý giết người biến thành giết người phòng vệ chính đáng, hơn nữa trong tù cậu biểu hiện tốt đẹp, lại nộp phong bì bảo lãnh phong phú một chút, chuyện ra tù bất quá chỉ là chuyện sớm muộn."
Ánh mắt Nam Tầm hơi đổi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Quý Hà :" Nhị ca, anh có vẻ hiểu rất rõ con người Đại ca a."
Quý Hà nhìn ra ánh mắt cô, hơi hơi mỉm cười:" Tiểu Bạch, Diêm La nói cậu trong sáng đơn thuần, nhưng anh không cho rằng như vậy, cậu chẳng qua biết Diêm La bảo hộ nên mới lười để tâm đến sự việc xung quanh, Diêm La vừa đi, cậu liền theo bản năng lại tự dựa vào chính mình, ở trong mắt cậu, người khác đều không đáng tin, bao gồm cả anh."
Vẻ mặt của hắn lúc này phá lệ trở nên đặc biệt nghiêm túc, đôi mắt luôn cất chứa rất nhiều cảm xúc yên lặng nhìn Nam Tầm,:" Tiểu Bạch, cậu cùng Diêm La trước kia thực sự chưa hề quen biết? Nhưng cậu cho anh cảm giác hai người giống như biết nhau rất lâu rồi."
Nam Tầm đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó liền cười to:" Nhị ca, anh đang nói mê sảng cái gì vậy, em trước kia làm sao có thể quen biết Đại ca trước được? Anh ấy là hoạt động trên đường*, em bất quá chỉ là học sinh, còn có, anh cho rằng mình là giáo viên tâm lý học sao, hiểu biết người khác như vậy?"
* trên đường: xã hội đen
Quý Hà muốn duỗi tay xoa đầu Nam Tầm, nhưng lại bị cô tránh đi, vì thế nhún nhún vai nói:" Đó, thấy chưa, đây chính là sự khác biệt, cậu để cho Diêm La xoa đầu, nhưng anh lại không được, cậu trong lòng chỉ nhận định mỗi hắn."
Nam Tầm không chút lưu tình tiếp tục nói lời tổn thương Quý Hà:" Không phải muốn nói nhưng Nhị ca à, đại ca so với anh lại càng  thương em hơn, hơn nữa em đối với anh là có bóng ma tâm lý, lần trước anh cùng ngục bá kia làm cái ư ư a a ở trong bụi cỏ kia, bị em bắt gặp, em vẵn là vô pháp nhìn thẳng anh a."
Quý Hà sửng sốt, ha hả cười thành tiếng:" Tên ngốc, cậu sẽ không thực sự nghĩ anh thích đàn ông đấy chứ? Cái kia bất quá chỉ là chuyện phát tiết bình thường của nam nhân thôi."
Nói, hẳn lại thản nhiên nói tiếp:" đây chính là chuyện anh tình tôi nguyện, hắn giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý, anh che chở hắn, chuyện đơn giản chỉ như vậy."
Nam Tầm không hoàn toàn tin lời hắn, Quý Hà luôn cho cô một cảm giác rất kỳ quái, vừa chính vừa tà, đáy mắt luôn luôn cất giấu những chuyện khác, làm người khác không thể biết hắn đang nghĩ gì.
Tay phải hắn có rất nhiểu vết sẹo, đã sớm nhìn không ra hoa tay nữa rồi, trên người bị thương cũng không ít, nhìn ra được đã trải qua không ít đánh nhau. Hắn biết nhìn mặt đoán người rất chuẩn, Nam Tầm hoài nghi hắn trước kia có học qua Tâm lý học.
" Nhị ca, anh nói lời này, làm em không khỏi hoài nghi, anh là cố ý tiếp cận đại ca, vì muốn sớm ngày rời đi."
Quý Hà biểu tình vẫn không thay đổi:" Cậu cho rằng hắn không biết sao?". Không ngờ lại gián tiếp thừa nhận.
Nam Tầm giật mình, nghe hắn tiếp tục nói:" Hắn là lão đại trên đường, mà ta bất quá chỉ là tay đấm của một bang phái bậc hai, ta so với hắn mà nói căn bản không đáng nhắc tới, ngày đó dù ta không tính ra tay tương trợ, hắn vẫn có biện pháp tự bảo vệ mình, cho nên hắn căn bản không cần nợ ân tình của ta."
Hơi ngừng, ánh mắt hắn nhìn về phía Nam Tầm càng thêm âm trầm:" Hắn bất quá là vì cậu tìm chỗ dựa thay thế, thay thế hắn bảo vệ cậu trong khoảng thời gian hắn rời đi. Thời gian trước ở chung, hắn chính là muốn bồi dưỡng tình hữu nghị giữa chúng ta, cũng là muốn âm thầm đánh giá độ tin cậy của ta."
Nói đến đây, Quý Hà liền không tiếp tục nữa, bởi vì xa xa đã vang lên tiếng còi chả cảnh ngục.
Nam Tầm đi phía sau hắn, thần sắc có chút hoảng hốt.
Nếu tất cả những gì Quý Hà nói là đúng, vậy Diêm La hắn....... sớm vì cô mà suy nghĩ nhiều như vậy?
Nam Tầm nhìn gáy Quý Hà, đột nhiên hướng hắn nói:" Nhị ca, cứ coi như anh vì muốn ra tù nên mới tiếp cận Đại ca, nhưng em và Đại ca vẫn nhận người huynh đệ như anh."
Bước chân Quý Hà dừng một chút, quay đầu lại nhìn Nam Tầm, thần sắc ôn hoà khó có được, chỉ là lẫn trong vẻ ôn hoà đó có một tia phức tạp mà Nam Tầm nhìn không hiểu.
Một tháng sau, khi cảnh ngục nói với cô cô có thể ra tù, cô có chút ngoài ý muốn, quả nhiên đúng như những gì Quý Hà nói, Diêm La đúng là đã nghĩ cách đem cô ra khỏi tù, chỉ là cô không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Trước khi đi, Nam Tầm không khỏi nhìn về phía những người trong phòng 242, Thiết ca Đỗ Phan bọn họ trên mặt đều hiện lên một tia lưu luyến, nhưng vẫn là ngưỡng mộ nhiều hơn.
Nam Tầm hướng bọn họ đấm một cái nhẹ vào ngực, cười nói:" Các anh phải cố gắng cải tạo a, tôi ở bên ngoài đợi mọi người."
Thiết ca cùng Đỗ Phan gật đầu, Lão Tam đã sớm khóc lóc om sòm, cũng không biết là do lưu luyến Nam Tầm hay là đang nghĩ đến nửa đời sau của mình.
Nam Tầm ra tù.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp hàng rào sắt điện, cô liếc mắt một cái liền thấy được cách cổng trăm mét có đỗ một chiếc xe hơi nhỏ màu đen.
Cửa kính xe hơi hạ, Nam Tầm thấy được khuôn mặt soái khí quen thuộc, không khỏi kinh hô( kinh ngạc+ hô to) một tiếng, nhanh chóng chạy qua.
Diêm La đã sớm từ trên xe bước xuống, ôm chặt Nam Tầm, mạnh mẽ đem cô xoay mấy vòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net