Chương 300 > 309

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN
300: Quỷ cá (2)
 

Dịch giả: Tang Diệp

Trang Vũ Ninh chậm rãi gật đầu: "Thế nhưng, lúc ấy anh cũng chưa nhìn thấy con quỷ kia, sao vẫn biết là mình có thể thắng?"

"Cái này còn phải hỏi?"

Tiểu Mã không nhịn được, chen ngang vào: "Trên đời này có con quỷ nào là đối thủ của Tiểu Diệp Tử?"

"Đừng có nâng bi tôi, Quỷ Vực rất lớn, không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được đâu. Cho dù trong nhân gian cũng có rất nhiều quỷ yêu có tu vi cao thâm. Ví dụ như Phùng Tâm Vũ, Thất Bà Bà chẳng hạn, những quỷ yêu đó có kẻ nào dễ đối phó? Bất quá, dựa vào dây dưa một cô nương đến tu luyện quỷ, cường thịnh trở lại cũng cường không đi nơi nào."

Tới khi lái xe trở về biệt thự, rồi nghỉ một lúc ở phòng khách, Diệp Thiếu Dương liền cùng Tiểu Mã mỗi người cầm theo một cái xẻng xúc đất, đi tới hoa viên trong cái sân nhỏ, bắt đầu đào xung quanh ngũ hành kỳ trận.

Bởi vì tối hôm trước có một trận mưa to nên đất rất xốp, chỉ mất công một chút mà hai người đã đào được một cái hố to khoảng 2~3m. Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương cùng Tiểu Mã đi tiếp, dựa theo kim trên la bàn chỉ mà hắn tìm ra bảy nơi âm khí nặng nhất. Sau đó dùng xẻng xúc nhẹ đất lên, dùng chổi phủi sạch đất cát, bảy cái bình được bịt kín bằng vải đỏ hiện ra dưới đáy hố.

Tiểu Mã nói đùa với Trang Vũ Ninh: "Vũ Vũ, cái này không phải là bình cô dùng để làm trứng muối chứ?"

"Cái gì đấy? Tôi không biết, mấy thứ này đâu phải do tôi chôn." Trang Vũ Ninh nhíu mày.

"Cái này đương nhiên không phải cô chôn." Diệp Thiếu Dương đứng thẳng lên, chỉ tay vào bảy cái bình nói: "Nhìn kỹ lại xem, hai người nhìn chúng giống cái gì?"

Hai người Tiểu Mã sửng sốt một chút, quan sát kỹ lại thì thấy: bảy cái cái bình, trong đó ba cái xếp xiên, bốn cái còn lại xếp thẳng hàng giao nhau.

"Là một mũi tên!" Trang Vũ Ninh đáp.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Đây là Âm Tiễn Song Ngữ Trận. Phong thuỷ của hoa viên này là một âm trạch, Âm Tiễn lại chỉ thẳng về phòng của cô, cho nên tất cả âm khí được trận pháp hấp thu đều tụ lại trong phòng của cô. Nếu như tôi đoán không lầm, quỷ đồng cô nuôi trước kia đều dùng những âm khí này mà tu luyện, cho nên nó mới mạnh như vậy."

Trang Vũ Ninh nghe mấy thuật ngữ này rất khó hiểu, nàng nghĩ một lúc rồi hỏi: "Trước đó không phải chính anh nói rằng nó là dựa vào thịt sống và máu tu luyện thành? Giờ sao lại..."

"Cái loại tu luyện này chính là muốn tạo thành lệ khí, cũng là muốn nó luyện hóa chuyển thành quỷ lực. Cả hai chuyện tương hỗ lẫn nhau, hơn nữa cũng có sự nhúng tay của người khác, nên khó có thể nói rõ."

Tiểu Mã hỏi: "Cậu vừa nói tên trận là gì ý nhỉ? Âm Tiễn Song Ngư Trận, Âm Tiễn chính là mấy cái bình này, còn Song Ngư đâu?"

Diệp Thiếu Dương nhảy ra khỏi vũng bùn, đi tới bên cạnh hồ cá, thò một tay vào tóm lấy một cá dài khoảng một ngón tay, đưa ra trước mặt hai người, nói: "Xem có chuyện gì không?"

Hai người mở to mắt nhìn, con cá nhỏ này lưng đen bụng trắng, mấy cái vây nhỏ trên thân thỉnh thoáng ánh lên ánh sáng lục. Con cá bị Diệp Thiếu Dương nắm trong tay không phải cá sống đang giãy dụa, mà không nhúc nhích giống hệt cá chết.

Tiểu Mã nhìn một hồi, nói: "Con cá này nhìn qua có vẻ giống cá trích."

"Đây gọi là cá Tiểu Quỷ, là một loại cá hoang, khắp nơi đều có thể nhìn thấy. Nhưng lại chẳng ai biết chúng sinh sản thế nào, kỳ thật chúng là âm khí trong nước biến thành, âm khí càng mạnh, cái đầu của cá càng to. Cực hạn cũng chỉ to bằng đầu ngón tay thôi."

Trang Vũ Ninh giật mình nói: "Tại sao có thể như vậy, hồ cá trong nhà tôi cũng chỉ nuôi mấy con cá chép, lúc nào xuất hiện loại này cá tôi cũng không biết, bình thường tôi cũng không có nhìn qua hồ cá..."

"Bên trong hồ cá chỉ có hai con, bình thường lại không nổi lên mặt nước, cô đương nhiên không biết."

Diệp Thiếu Dương lại lần nữa thò tay vào hồ cá, sờ soạng một lúc, sau đó lại vớt ra thêm một con cá, hỏi: "Nhìn lại xem còn có vấn đề gì?"

Lần này Trang Vũ Ninh nói luôn: "Cả hai con cá đều không có mắt, chuyện gì xảy ra thế?"

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu:"Tất cả thuỷ vực(1) đều có âm khí, cho nên có quỷ cá là bình thường, nhưng ở trong âm trạch lại có quỷ cá. Phong thuỷ học có câu. Chính là để nói phong thuỷ có vấn đề, âm khí được giữ lại quá nhiều, dương khí không thông, chắc chắn sẽ trở thành Sát Thi. Mà tình huống nơi này vừa vặn trái lại, quỷ cá tồn tại hoàn toàn là vì hấp thu âm khí cho trận pháp, được dùng để nuôi dưỡng tiểu quỷ."

Nói xong, Diệp Thiếu Dương đem ném hai con cá trên nền xi măng, hai con cá bị ném phịch một cái, không hề động đậy.

"Xử lý như vậy không có vấn đề gì nữa à?" Tiểu Mã không yên tâm hỏi.

"Nó dù sao cũng là cá, không phải là yêu, phơi nắng đến trưa là chết rồi."

Diệp Thiếu Dương tìm trong hoa viên một tảng đá, nhảy xuống hô, trực tiếp đập vỡ một cái cái bình. Một luồng khói đen nồng đậm tán đi, từ trong mảnh vụn chui ra một con bọ cánh cứng, ý định chạy trốn.

Diệp Thiếu Dương đã sớm có chuẩn bị, đem một lá linh phù dán lên đầu con bọ cánh cứng, nó lập tức không nhúc nhích. Diệp Thiếu Dương dùng chân đá con bọ lăn qua, nói: "Nhìn kỹ xem."

Tiểu Mã cùng Trang Vũ Ninh nhìn xuống phần bụng con bọ, lập tức hít một hơi lạnh:  Bên ngoài con bọ đen kịt, nhưng bụng lại đỏ như máu, có mấy điểm trắng đối xứng nhau. Tập trung cùng một chỗ vừa vặn tạo thành một cái mặt người: Hai con mắt trùng xuống, miệng nhăn lại… nhìn như mặt một người đang than thở

Hai người Tiểu Mã hai vốn tưởng rằng nó chỉ là trùng hợp, tới gần hơn để xem xét, lập tức suýt chút nữa bị dọa ngã vào vũng bùn: Khuôn mặt này vẫn còn, con mắt thỉnh thoảng nháy một cái. Lúc mở ra, trong mắt còn có một con ngươi màu đỏ đang nhìn chằm chằm. Hai người lại cảm thấy như khuôn mặt ngày càng to ra, cái miệng cũng dần nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Hai người Tiểu Mã dần hoảng hốt, không tự chủ được vươn tay, muốn đụng vào khuôn mặt. Đột nhiên một thân ảnh chắn trước mặt bọn họ, giật mình một cái tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn thì hóa ra là Diệp Thiếu Dương đã chắn trước mặt bọn họ.

"Vừa rồi... Chuyện gì đẫ xảy ra?" Trang Vũ Ninh vừa cả kinh vừa nói.

"Nhiếp hồn thuật (2), một mánh khóe nhỏ mà thôi."

Diệp Thiếu Dương xoay người cầm con côn trùng kia lên ném trên mặt đất, quay người hỏi Trang Vũ Ninh: "Nhà có rượu đế (3) chứ?"

Trang Vũ Ninh hơi sửng sốt, đáp: "Rượu rum được không?"

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Đó là cái gì?"

"Một loại rượu tây, trong nhà của tôi chỉ có rượu này, hàm lượng cồn cũng rất cao đấy. Cũng không kém rượu đế là bao đâu, anh muốn uống à?"

"Không phải tôi uống " Diệp Thiếu Dương gãi đầu bảo: "Lấy ra thử xem."

Trang Vũ Ninh quay người, trở lại biệt thự, không bao lâu liền cầm một chai rượu màu hổ phách tới. Diệp Thiếu Dương để nàng mở nắp bình, ngửi một chút, hương vị có chút kỳ quái.

"Không thể dùng à? Nếu không thì để tôi đi mua rượu đế."

"Khỏi phiền hà, thử xem đã." Diệp Thiếu Dương cầm lấy bình rượu, vẩy một chút lên trên bụng con bọ. Mặt người nọ lập tức vặn vẹo, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cũng không lâu sau, cả khuôn mặt liền nhạt đi, dần biến mất theo xác con bọ.

(1)Thủy vực: từ chuyên ngành, học rồi nhưng quên mất -_-

(2)Nhiếp hồn thuật: Thuật làm cho người ta bị mê hoặc, thần trí không còn tỉnh táo. Thôi miên cũng được tính là một loại nhiếp hồn thuật

(3) Rượu đế: Rượu trắng của TQ được nấu bằng cao lương, có nồng độ cồn rất cao

...

MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN
301: Quái tai trong truyền thuyết

Diệp Thiếu Dương càng đổ thêm nhiều rượu lên người con bọ, không tới nửa phút sau con bọ liền tan ra, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi rượu, màu sắc cũng không thay đổi chút nào. Con bọ cứ như chưa từng xuất hiện vậy.

Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh nhìn thấy mà giật mình.

"Tiểu Diệp Tử, đây rốt cuộc là loại côn trùng gì? Vì sao gặp rượu là biến mất?" Tiểu Mã ngạc nhiên hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: "Khi còn đi học chúng ta đều đã được học qua một chuyện viết trong sách, trong đó nói Hán Vũ Đe đã gặp một loại côn trùng mọc ra mặt người, ngài hỏi Đông Phương Sóc là gì. Đồng Phương Sóc nói gọi nó là "Quái tai". Quái tai là do oán khí ngưng tụ mà thành, dùng rượu tưới là có thể hóa giải..."

"Đúng đúng, tôi nhớ được chuyện này trong sách!"

Tiểu Mã chen ngang, kích động nói: "Hóa ra nó chính là quái tai trong truyền thuyết. Còn nữa không, tôi muốn nhìn kỹ một chút, chụp ảnh tung lên mạng nhất định hot lắm."

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: "Tà linh không có pháp nhãn sao nhìn thấy, cậu đập cũng không ra."

"Thiếu Dương ca, loài côn trùng này... sao lại ở trong bình?" Trang Vũ Ninh quan tâm nhất những thứ này.

"Đương nhiên là được người ta nuôi trong bình rồi, cũng vì do trận pháp cả, nguyên lý thì tôi không cần nói, dù sao hai người cũng nghe không hiểu."

Hắn nói xong lại nhảy xuống hố. Lúc này hắn không đập bình mà trực tiếp dùng Đinh Diệt Linh đâm vỡ nắp bình, đổ vào một chút rượu rum. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó chẳng còn động tĩnh gì nữa.

Diệp Thiếu Dương một hơi giết chết "Quái tai" trong 7 cái bình, sau đó gọi Tiểu Mã cùng chuyến mấy cái bình ra chỗ khác đập nát, lấp đất đầy cái hố lại.

Hoàn thành mọi việc xong, ba người trở lại phòng khách nghỉ ngơi. Trang Vũ Ninh rót một bình trà Kim Cúc Mai tốt nhất cho hai người thưởng thức.

Ba người vừa uống trà vừa thảo luận về Âm Tiễn Song Ngư Trận, việc phát hiện trận pháp này cũng chứng tỏ suy luận trước kia của Diệp Thiếu Dương là đúng, đây là một âm mưu nhằm vào Trang Vũ Ninh...

"Hiện giờ chỉ có hai khả năng...”

Diệp Thiếu Dương bưng chén trà lên, trầm ngâm nói: "Thứ nhất, lúc xây hoa viên, Âm Tiễn Song Ngư Trận đã được bố trí rồi. Khi xây hoa viên là do cô xây hay là ủy thác cho người khác xây?"

Trang Vũ Ninh lắc đầu: "Không phải, căn biệt thự này là do cha tôi mua từ người khác, lúc ấy... hoa viên đã như thế này rồi. Tôi lại thích phong cách đơn giản của nó cho nên cũng không sửa chữa gì."

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Cha của cô đương nhiên không có khả năng hại cô, cho nên chỉ có khả năng thứ hai là có người thừa dịp lúc cô không ở nhà, bày ra trận pháp trong hoa viên. Có điều hắn phải mất ít nhất cả đêm mới có thể phân kim định huyệt, đo lường tính toán phương vị mà chôn bình xuống. Cô có đêm nào không ở nhà không?"

Trang Vũ Ninh nói: "Nếu như chỉ ở Thạch Thành thì mỗi đêm tôi đều về nhà ngủ rất trễ, chỉ có có đôi khi có tham gia cuộc thi hoặc một buổi lưu diễn nào đó thì hai ba ngày tôi cũng không về."

"Vậy thì chính xác rồi!"

Diệp Thiếu Dương thở dài: "Chuyện này khó tìm manh mối rồi đây!"

Tiểu Mã nói: "Vũ Vũ, trong sân nhà cô không có camera an ninh à?"

"Có, nhưng tôi đã thiết lập cứ hai tháng sẽ xóa dữ liệu một lần, hiện tại chỉ có thể tra được hai tháng gần đây thôi."

"Quên điDiệp Thiếu Dương nói: "Trận pháp này đã tồn tại phải hơn một năm rồi, cô có thể hỏi cha cô lúc mua biệt thự này có biết gì về việc xây dựng hay không. Trận pháp cũng có khả năng đã được bố trí từ trước đó, tuy khả năng không lớn,nhưng tốt nhất vẫn nên điều tra lại xem."

Trang Vũ Ninh gật đầu, hỏi: "Vậy chúng ta sẽ phải đi tìm Hồ tiên sinh?"

"Đương nhiên. Tối nay tới khu vui chơi xem sao." Diệp Thiếu Đương đáp.

Trang Vũ Ninh thở dài, thì thào nói: "Rốt cuộc là người nào, tại sao lại muốn đối phó với tôi chứ?"

Đáp án của vấn đề này Diệp Thiếu Dương cũng rất muốn biết, thế nhưng lại không có ai có thể trả lời, chỉ có thể từng bước điều tra mà thôi.

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, vốn tưởng rằng chỉ là một lần khai quang bắt quỷ đơn giản, không ngờ hắn lại vô tình lại bị cuốn vào một chuyện linh dị phiền phức như thế...

Giữa trưa, Trang Vũ Ninh muốn mời hai người Diệp Thiếu Dương đi ăn mấy món ngon. Thế nhưng Tạ Vũ Tình lại gọi điện thoại tới, nói rằng người thân của lão bảo vệ đã tới, đang an bài hậu sự cho lão.

Trang Vũ Ninh lập tức tới phòng cảnh sát thực hiện lời hứa của mình.

Tiểu Mã có hẹn đi ăn cơm với Vương Bình, vội vã rời đi. Chỉ còn Diệp Thiếu Dương một mình tới phố ăn vặt bên đường, ăn hết một bát mì xào trứng, hai cái bánh nướng. Hắn hạnh phúc trở lại biệt thự, lăn quay ra giường ngủ một giấc.

Chạng vạng tối, Trang Vũ Ninh cùng Tiểu Mã đều lục tục trở về, Trang Vũ Ninh nhìn qua có vẻ hơi mệt, thế nhưng thần sắc lại thoải mái như trút được một việc gì đó trong lòng.

Tôi giúp nhà ông ây liên hệ với nhà tang le và mai táng, lại cho nhà của bọn họ hai mươi vạn. Mặc dù tiền bây giờ cũng không còn ý nghĩa nhưng cũng là tâm ý của tôi.".Trang Vũ Ninh chủ động nói.

"Hai mươi vạn..." Tiểu Mã thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cô, hỏi: "Hai mươi vạn rất nhiều?"

"Không phải, mấu chốt là theo pháp luật cũng nói rõ Vũ Vũ không phải chịu trách nhiêm, hơn nữa nhân viên an ninh kia tư nguyện làm như vậy..."

Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy thì sao? Cho dù đến âm ty, Vũ Vũ cũng không cần chịu trách nhiệm, nhưng người ta cũng vì cứu cô ấy nên mới chết. Việc này đối với cô mà nói là một khoản nợ, dùng hai mươi vạn đi trả nợ đã là có lợi rồi. Nếu không thì kiếp sau phải trả một cái giá lớn hơn rất nhiều."

Trang Vũ Ninh nghe thấy thế cũng rất tò mò, hỏi: "Kiếp sau trả thế nào?"

"Nói không chừng là cô phải gả cho ông ta."

"Cái này..."

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Nói không chừng kiếp sau người ta đầu thai thành Cao Phú Soái (1) ấy chứ."

Trang Vũ Ninh nhún vai: "Thôi đi, liều mạng quá!"

"Cho nên nói đơn giản thì thiếu nợ phải trả, tôi nói không riêng gì tiền. Một khi thiếu nợ, đừng để kiếp này ảnh hưởng tới kiếp sau."

Trang Vũ Ninh nghe xong âm thầm cảm thấy may mắn mình đã lựa chọn chính xác.

Buổi tối, ba người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm tới hơn chín giờ. Diệp Thiếu Dương thấy thời gian cũng đã gần tới nến liền bảo hai người xuất phát. Trang Vũ Ninh lái xe đưa hai người Diệp Thiếu Dương tới khu vui chơi.

Tiểu Mã tay cầm bản đồ, hỏi với vẻ khó hiểu: "Tiểu quỷ sau khi bị cô ấy ném đi, vì sao không tới địa phủ mà vẫn còn muốn lưu lại nhân gian?"

"Nếu bị quỷ sai bắt được nhất định là nó sẽ bị mang đi, nhưng nó không giống với mấy con quỷ bình thường. Nó có linh thân, chính là cái xác của Kuman Thong, thứ này chính là chỗ tránh nạn của nó, chỉ cần nó trốn ở bên trong, quỷ khí bị phong tỏa, sẽ rất khó để bị quỷ sai phát hiện. Hơn nữa nó cũng đã bị thi pháp loại trừ đi sát khí, lại cũng không làm ác, cho nên bình thường nó cũng sẽ không bị pháp sư hay quỷ sai chú ý."

Dừng lại một chút, Diệp Thiếu Dương nói tiếp: "Linh thân không thể di chuyển, cho nên tiểu quỷ này chỉ cần còn ở nhân gian thì nhất định sẽ hoạt động xung quanh cái xác KumanThong, không chạy ra quá xa. Chúng ta sẽ đi kiếm vận may ở đây."

Đêm khuya, khu vui chơi tĩnh lặng, chẳng có bóng người, đèn cũng đều tắt hết. May mắn đêm nay trăng cũng sáng, có thế miễn cưỡng nhìn thấy rõ hết thảy xung quanh.

Ba người Diệp Thiếu Dương đi qua vòng đu quay, bánh xe gió, vòng quay ngựa gỗ các loại. Đi tới một cái chỗ có nóc xung quanh trống không mà người già hay ngồi, vị trí ở đây tương đối tốt, có thể nhìn bao quát toàn bộ sân chơi....

(1) Cao Phủ Soái: Đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi.

...

MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN
302: Khu vui chơi của tiểu quỷ (1)

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống tại một đình nghỉ chân, nói rằng: "Ở đây chờ tôi một chút!"

Tiểu Mã cả kinh nói: "Chờ cái gì, chẳng lẽ cậu không dùng móng tay quỷ làm phép gì gì đó để tìm cho ra tiểu quỷ sao?"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Suy nghĩ nhiều quá đó, móng tay quỷ đúng là có thể lưu lại khí tức của quỷ thế nhưng lại không thể dùng để làm phép câu hồn, mà khí tức của quỷ thì lại không giống nhau, cho nên tôi tới đây để tìm một con quỷ khác hỏi xem có gặp nó ở gần đây hay không."

Tiểu Mã lẳng lặng nhìn hắn: "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Chỉ đơn giản như vậy!". Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Bất quá có thể tìm được hay không thì phải dựa vào may mắn của bản thân."

Tiểu Mã nhìn qua nhìn lại, nói rằng: "Ở đây yên tĩnh quá, chúng ta tìm đâu ra quỷ?"

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ Thất Tinh Thảo đưa cho Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh phun vào mắt, dặn bọn họ có quỷ thì gọi mình, sau đó nằm tựa lưng vào một chỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã khó hiểu nhìn nhau, không biết Diệp Thiếu Dương định làm gì. Cơ mà hắn là lão đại, nếu hắn bảo phải ở đây chờ, tức là cả bọn phải ở đây chờ.

Khoảng hai mươi phút sau, vào đúng lúc Tiểu Mã sắp không nhịn được thì từ chỗ lối vào khu vui chơi trẻ em đột nhiên xuất hiện một đám tiểu hài tử khoảng bảy, tám tuổi, nam nữ đủ cả. Đứa bé nhất trông khoảng ba, bốn tuổi, đứa lớn nhất thì khoảng bảy, tám tuổi. Cả đám chạy ùa vào trong khu vui chơi, sau đó tự động tản ra, chạy về phía những trò chơi khác nhau.

"Quái, đêm hôm khuya khoắt, ở đâu ra một đám con nít lít nhít như vậy?" Tiểu Mã gãi đầu tự hỏi.

Trang Vũ Ninh suy đoán: "Có thể là một nhà trẻ nào đó chăng? Vừa tan học, cả bọn rủ nhau đi chơi?"

"Có nhà trẻ nhà cô mới tan học giờ này!". Tiểu Mã nói: "Có lẽ là học bổ túc chăng?"

Trang Vũ Ninh gật đầu biểu thị đồng ý, ánh mắt khẽ đảo qua đám trẻ con, nói: "Tất cả đều là tiểu hài tử, một người lớn cũng không có, thế này cũng quá nguy hiểm đi, không có người lớn đi kèm thật sự không yên tâm."

Vòng đu quay, bánh xe gió đồng loạt khởi động. Một đám tiểu hài tử leo lên chơi, một đám khác cưỡi lên vòng quay ngựa gỗ, cười hi hi ha ha vang dội.

Một bé gái chừng bốn, năm tuổi nhút nhát rụt rè đi tới trong đình, nghiêng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, nói rằng: "Tỷ tỷ, có thể chơi bập bênh với em không, em chỉ có một mình thôi, không chơi được a!"

"Được nè!". Trang Vũ Ninh thấy cô bé này có vẻ khả ái, mỉm cười đứng lên, mới vừa bước chân ra khỏi đình, Diệp Thiếu Dương đã từ phía sau kéo cô lại, nói rằng: "Đi đâu đấy?"

Trang Vũ Ninh buồn bực nói: "Sao vậy, nãy giờ chẳng phải toàn là ngồi không thôi sao, tôi chỉ dẫn cô bé này đi chơi một chút rồi về mà!"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nói cho hai người biết, bọn chúng đã tới đây từ lâu rồi, hai người có thấy điểm gì kỳ lạ không?"

Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.

"Rất bình thường mà, có chỗ nào kỳ lạ đâu?". Tiểu Mã sờ gáy nói.

Cô bé kia thấy Diệp Thiếu Dương không thả cho Trang Vũ Ninh đi liền vội vã chạy tới, tức giận lườm hắn, nói: "Nếu không thì anh chơi với em đi!"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Được, muốn chơi cái gì nào?"

"Cái gì cũng được, đi!". Cô bé bắt đầu nắm lấy tay hắn, cố sức kéo hắn ra ngoài, kết quả, hắn chẳng xê dịch một bước nào. Diệp Thiếu Dương chỉ lẳng lặng nhìn cô bé, nhàn nhạt cười.

Cô bé đột nhiên cả kinh, vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi, không quay đầu lại mà trực tiếp chạy ra khỏi đình.

Diệp Thiếu Dương quay lại, nói rằng: “Hai người vẫn không nhìn ra vấn đề ư?"

Hai người vẫn lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút liền hiểu ra, những gì quá rõ ràng trước mắt lại dễ dàng bị người ta quên lãng, lập tức kéo hai người lại, nói rằng: "Hai người lẽ nào không chú ý tới, những trò chơi mà đám trẻ kia đang chơi, không có người mở mà tự động khởi động?"

Những lời này tựa như một tia sét đánh thẳng vào đầu hai người Tiểu Mã, hai người lập tức hóa đá tại chỗ, một lát sau, cả hai quay đầu nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra vòng đu quay, bánh xe gió… căn bản không có người khởi động mà nó vẫn tự mình vận hành!

Cô bé bị Diệp Thiếu Dương dọa chạy đi lúc nãy bởi vì không tìm được người chơi bập bênh nên đã leo lên vòng xoay ngựa gỗ. Nó vừa ngồi lên, vòng xoay ngựa gỗ lập tức khởi động, xoay tròn, xoay tròn...

Diệp Thiếu Dương nói: "Giờ đã rõ chưa?"

Tiểu Mã hít sâu một hơi, căng thẳng nói rằng:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net