Chương 290 > 299

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN
290: Lai lịch quỷ đồng

Dịch giả: Tang Diệp

Thừa dịp khi Trang Vũ Ninh đi tới hướng cửa xoay, Diệp Thiếu Dương rất nhanh lao ra. Tay hắn nắm đấu mực, một tay nắm lấy đầu dây chu sa rồi dùng sức bắn ra, đấu mực bay ra.

Trang Vũ Ninh cảm thấy nguy hiểm, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương với ánh mắt hung dữ. Nhưng cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị đấu mực đánh trúng vai phải, Diệp Thiếu Dương thuận thế kéo một cái, đấu mực đã cuốn một vòng trên cổ Trang Vũ Ninh.

Trang Vũ Ninh hú lên quái dị, lập tức thò tay bắt lấy dây chu sa. Diệp Thiếu Dương từ phía sau rất nhanh nhào tới, hai tay túm lấy hai đầu dây, sau vài giây đã bện được một cái pháp kết (1).

Dùng sức kéo thêm một lần nữa, dây chu sa mảnh như vậy nhưng lại khiến thân thể Trang Vũ Ninh bị kéo ngã về phía sau. Đúng lúc này, Tiểu Mã phi thân tới, miệng hô to: "Vũ Vũ, đắc tội!"

Tiểu Mã đá một cước vào bụng Trang Vũ Ninh, Trang Vũ Ninh kêu thảm một tiếng, thân thể bay theo hướng ngược lại, ngã xuống đất không dậy nổi.

Trong dây chu sa vẫn còn có một bóng người: Là một đứa bé nam toàn thân trắng bệch, hai tay đang nắm lấy dây chu sa. Nó lăn mình trên mặt đất quay cuồng giãy dụa, thỉnh thoảng còn đứng lên, nhếch môi, định tới thổi hơi vào mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương bóp chặt cổ họng của nó, tay kia nhanh chóng dán một lá bùa trống lên miệng nó. Hắn dùng móng tay bắn ra chu sa, nhanh chóng vẽ lên phù vài nét. Một hơi quỷ khí từ miệng quỷ đồng thổi ra, khiến linh phù nổi lên một cái <mụn> nhưng một chút quỷ khí cũng không thoát ra được, tất cả quỷ khí lại bị bức vào trong người quỷ đồng.

Đúng lúc này, chuyện kinh khủng đã xảy ra: Trên mặt quỷ đồng đột nhiên xuất hiện vài đường chỉ may đen, tổng cộng bảy tám cái, đối lập hoàn toàn với màu da trắng bệch của nó.

"PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC..."

Một sợi chỉ nổ bung, trên khuôn mặt trơn bóng của quỷ đồng nhiều thêm một vết thương, làn da bên ngoài thay đổi, máu cùng da thịt cũng dần chảy ra. Nhìn thấy mà giật mình.

"Kinh vãi." Tiểu Mã thì thào tự nói.

Diệp Thiếu Dương tay trái vẫn túm cổ quỷ đồng, ngón cái tay phải ấn lên ấn đường của quỷ đồng, miệng đọc chú ngữ. Ngón cái nâng lên, kéo ra một hư ảnh, chỉ vài giây đã tiêu tán trong không khí.

Lại không kéo ra được mệnh hồn?

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, lấy Đinh Diệt Linh từ trong thắt lưng ra, dùng sức đâm xuống mặt quỷ đồng.

"Aaa" Quỷ Đồng lớn tiếng kêu rên, tay chân cố sức giãy dụa, lại bị một tay Diệp Thiếu Dương giữ chặt. Đinh Diệt Linh đâm mạnh một cái, máu đen không ngừng chảy ra, thân thể quỷ đồng dần quắt lại, cuối cùng hoàn toàn hóa thành một vũng máu.

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, vẽ một lá phù ném vào trong vũng máu, linh phù vừa gặp phải máu, lập tức bốc lên một ngọn lửa xanh. Chỉ trong chốc lát tất cả máu đã hoàn toàn bị thiêu hết, sàn nhà lại sạch bong như lúc ban đầu, không để lại chút dấu vết nào.

Diệp Thiếu Dương đi tới bên người Trang Vũ Ninh, thấy nàng vẫn còn hôn mê, liền để cho Tiểu Mã cõng nàng. Vừa ra khỏi tòa nhà thì bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, hai chiếc xe cảnh sát đã đậu ở phía trước tòa cao ốc.

Tạ Vũ Tình xuống xe đầu tiên, dẫn theo mấy người cảnh sát, đi lại hướng Diệp Thiếu Dương. Thấy cảnh tượng thê thảm tại cửa xoay, cả đám ngây ngẩn cả người, một nhân viên cảnh sát kêu lên: "Làm sao có thể? Cửa xoay kẹp chết người, hơn nữa kẹp tới mức độ này?"

Tạ Vũ Tình biết là quỷ quái quấy phá, nên cũng không trách cứ bọn họ. Sau khi an bài mấy người đi lấy vật chứng, tự mình đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nhìn thoáng qua Trang Vũ Ninh đang hôn mê, nói với Diệp Thiếu Dương: "Có người chết tại đây, bất kể như thế nào cũng phía cảnh sát cũng phải lấy khẩu cung của mấy người. Hiện tại có được hay không?"

Diệp Thiếu Dương đáp: "Không có việc gì nữa rồi, đi thôi."

Tạ Vũ Tình vì vậy chọn một xe cảnh sát để cho bọn hắn lên, gọi một nhân viên cảnh sát tới, bảo hắn phụ trách giám sát hiện trường, lấy vật chứng cùng ghi chép. Còn nàng tự mình lái xe đưa mấy người Diệp Thiếu Dương tới đội cảnh sát hình sự của thành phố.

Tới nơi, Tạ Vũ Tình tìm hai nữ cảnh sát đưa Trang Vũ Ninh đến phòng nghỉ, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã tới phòng bên cạnh, trên danh nghĩa là ghi khẩu cung nhưng Diệp Thiếu Dương lại bảo Tiểu Mã kể lại chuyện đã trải qua, còn hắn ngồi trầm tư dựa lưng trên ghế.

Đợi Tiểu Mã kể lại hết thảy sự tình, Tạ Vũ Tình khó tin hít một hơi, buông bút, cười khổ nói: "Bản tường thuật thì không thể lưu lại, đợi tôi nói chuyện với lãnh đạo một chút, tiện thể gọi thêm chút đồ, giải quyết nốt truyện này."

Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Tuy chết một người nên việc xử lý có chút phiền toái, nhưng cũng tốt là ngươi cũng đã diệt được nó rồi, sự tình cũng đã chấm dứt."

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng một cái, đáp: "Ai nói quỷ đã bị diệt? Tôi diệt chỉ là một phần hồn phách của nó, không phải chân thân." Hắn vừa nói xong, Tạ Vũ Tình cùng Tiểu Mã giật mình.

Tạ Vũ Tình nói: "Vậy chân thân nó ở đâu?"

"Tôi làm sao biết, chuyện này phức tạp vô cùng, không đơn giản như mấy người thấy đâu. Đợi Trang tiểu thư tỉnh lại, tôi muốn hỏi cô ấy một số chuyện."

Tạ Vũ Tình nói: "Các ngươi đi thay quần áo đi, nhìn xem, ướt như chuột lột vậy."

Được nàng nhắc nhở như vậy Diệp Thiếu Dương mới phát hiện toàn thân mình đều đẫm nước, dưới chỗ ngồi đã có một bãi nước lớn, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Dầm mưa cũng dầm cả đêm rồi. Trước hết như vậy đi, cứ trở về rồi nói sau, còn Trang tiểu thư cũng không thể để cô ấy như vậy, hay cô tìm cho cô ấy một bộ quần áo đi?"

Tạ Vũ Tình cười cười: "Ngươi còn biết thương hoa tiếc ngọc cơ đấy."

"Cái gì đây? Cô ấy vốn đã bất tỉnh rồi, nếu mà phát bệnh thì phiền lắm, tôi còn có rất nhiều sự tình muốn hỏi cô ta."

"Yên tâm đi, chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta đã sớm sắp xếp xong xuôi."

Tiểu Mã thúc vào cánh tay Diệp Thiếu Dương, ngập ngừng nói: "Cô ấy bất tỉnh không phải do một cước kia của tôi chứ?"

"Cậu cho rằng cậu một cước của cậu lợi hại như vậy? Cô ấy bị phụ thể, âm hồn bất ổn, hôn mê một thời gian ngắn là bình thường."

Đúng lúc này nữ cảnh sát được Tạ Vũ Tình phái đi tới báo cáo, Trang Vũ Ninh đã tỉnh.

Tạ Vũ Tình nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

"Đi tìm cô ấy thôi." Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nói.

Trang Vũ Ninh đã mặc một cái áo ngủ sạch sẽ, ngẩn người ngồi trên chiếc giường trong phòng nghỉ, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tới, ánh mắt nàng lập sáng lên, hỏi: "Diệp tiên sinh, anh đã giết quỷ đồng kia?"

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng lắc đầu, ngữ khí lạnh lùng hỏi lại: "Trang tiểu thư, lại lịch thật sự của quỷ đồng kia là gì?"

Trang Vũ Ninh nghe xong lập tức sửng sốt. Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình cũng ngây ngẩn. Đến Diệp Thiếu Dương là Thiên Sư cũng không biết, Trang Vũ Ninh làm sao biết được?

Nhưng ngược lại, Trang Vũ Ninh cúi đầu, ngập ngừng nói: "Tôi..."

"Tôi có thể hỏi cô như vậy, chắc chắn đã nắm đầy đủ manh mối, cô tốt nhất nói thật. Bằng không chuyện này tôi không quản nữa, tiền cô đưa tôi sẽ trả đủ. Về sau nó còn tới tìm cô, phiền cô mời người khác cao minh hơn tôi." Dù Diệp Thiếu Dương khích tướng nhưng lại hoàn toàn là sự thật.

"Không, không. "

Trang Vũ Ninh liên tục khoát tay, đáp: "Diệp tiên sinh, tôi sẽ nói. Anh nhất định phải giúp tôi, thêm tiền cũng được!"

(1)Pháp kết: Nút thắt dây có cách thắt riêng biệt, giống như mỗi pháp ấn là một thủ thế do các ngón tay và bàn tay tạo thành. Mỗi pháp kết và pháp ấn đều có tác dụng riêng biệt.

....

MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN
291: Nuôi tiểu quỷ (1)

Dịch giả: Tang Diệp

Diệp Thiếu Dương giang tay ra, nhìn Trang Vũ Ninh, chờ nàng nói ra chân tướng.

Trang Vũ Ninh nhìn hai người Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình có chút khó xử, khẩn cầu: "Diệp tiên sinh, có thể hay không..."

Diệp Thiếu Dương nói: "Yên tâm đi, đây đều là bạn tốt của tôi, cũng là người giúp đỡ tôi, cô chỉ cần nói ra tất cả là được."

Tạ Vũ Tình trừng mắt, nói: "Nói cho cô biết, tôi cũng không phải là fan hâm mộ của cô, không rảnh quan tâm chuyện của cô đâu."

Trang Vũ Ninh hít sâu một hơi, cúi đầu, nhẹ nhàng nói ra một câu. Chỉ một câu đơn giản này lại khiến mọi người khiếp sợ: "Quỷ đồng kia là tiểu quỷ tôi nuôi..." Sau đó, nàng lắc đầu, nở nụ cười khổ: "Tôi nếu sớm biết như thế này thì tôi không cần nổi danh, cũng không nuôi thứ quỷ quái ấy. Diệp tiên sinh, anh có lẽ đã nghe nói qua việc nuôi dưỡng tiểu quỷ rồi chứ?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Kuman Thong sao?"

Trang Vũ Ninh nói: "Tôi không biết, tôi đối với thứ này thật sự không hiểu, tôi cũng chỉ nhờ bằng hữu mời nó đến. Tôi nuôi nó hơn hai năm, mục đích là cầu danh lợi... Về tiểu quỷ kia, tôi biết thật sự không nhiều, không biết nên nói từ đâu." Nàng nói xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò.

Diệp Thiếu Dương hơi nhíu mày, thuật nuôi quỷ này hắn chưa từng tiếp xúc qua, nhưng cũng hiểu rõ: Đây xem như là một loại phép thuật lưu truyền trong dân gian, rất thịnh hành tại Thái Lan.

Các cao tăng sẽ thu quỷ hồn của các hài nhi bị chết yểu, phong ấn bên trong một con rối gỗ hình người, sau đó trải qua một khoảng thời gian niệm kinh để trừ sát khí của linh hồn đứa nhỏ. Rồi đưa cho giáo đồ nhận nuôi, gọi là Kuman Thong, cũng gọi là vận tài đồng tử. Nếu người nuôi thành tâm nuôi dưỡng thời gian dài thì sẽ hiển linh, có thể trợ giúp đối với số mệnh của người nuôi hay thực hiện một số nguyện vọng.

Bởi vì linh nghiệm nên người cầu Kuman Thong ngày càng nhiều, tạo thành một ngành sản xuất. Một số người còn dựa trên nhu cầu của mình mà đặt hàng Kuman Thong đặc thù, chẳng qua nếu là Kuman Thong thật thì sát khí đã được niệm kinh để trừ đi, bất kể thế nào cũng không biến thành lệ quỷ được.

Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: "Trang tiểu thư, tôi muốn biết tiểu quỷ cô nuôi là được người nào thỉnh giúp, là người Việt Nam hay là người Thái Lan?"

"Vâng... Một người Việt Nam."

"Cô dùng thứ gì để nuôi nó?"

"Thịt heo sống, còn có... máu heo. Như vậy có vấn đề gì sao?"

Diệp Thiếu Dương thở dài: "Vấn đề lớn là khác, có hai loại nuôi tiểu quỷ đó là sinh dưỡng cùng huyết dưỡng. Sinh dưỡng chính là con nó như người sống, nuôi nó bằng đồ vật người thường dùng như sữa bò hay bánh ngọt gì đó, sớm tối đều phải một phần."

Tiểu Mã nghe đến đó, nhịn không được xen vào một câu: "Tiểu quỷ còn tham ăn sữa bò với bánh ngọt?"

"Không ăn nhưng sẽ hấp thu tinh khí từ đồ ăn dùng để tu luyện."

Với ba người hoàn toàn chẳng biết gì, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình phải giải thích: "Loại tiểu quỷ này kỳ thật là thiện tu, tu vi tăng trưởng chậm, sự tình có thể làm cũng rất có hạn. Chỉ đơn giản là giúp người nuôi dưỡng nó cải biến một chút số mệnh mà thôi, còn như Trang tiểu thư đây dùng thịt sống và máu tươi nuôi dưỡng chính là tà tu rồi. Tu vi của tiểu quỷ được nuôi như vậy tăng lên vô cùng nhanh, vì được nuôi dưỡng như vậy nên có thể giúp người nuôi dưỡng làm không ít chuyện. Nhưng mà…loại nuôi dưỡng như vậy một khi đã làm thì người nuôi nó dù bỏ cũng không dứt. Cho nên Trang tiểu thư, có phải cô đã ném tiểu quỷ kia đi phải không, nên giờ nó lại quay lại tìm cô?"

Trang Vũ Ninh sắc mặt trắng bệch nhìn hắn, gật đầu nhẹ, khóe mắt ươn ướt bắt đầu nức nở nói: "Tôi thật sự không biết sẽ thành như thế này, Tiểu Oánh cũng không nói cho tôi biết nhiều như vậy, cô ấy chỉ nói với tôi là nuôi một tiểu quỷ, sáng tối đều dâng đồ cho nó. Một khi nó hiển linh có thể trợ giúp tôi đạt được nguyện vọng, nguyện vọng của tôi lúc đó là trở thành một ngôi sao ca nhạc. Tôi tự thấy là tôi hát rất tốt, lại đa tài đa nghệ, nhưng vận khí lại rất kém, mãi không thể phất lên.

Tiểu Oánh - Chu Trung Oánh là bạn cùng phòng với tôi trước kia, nhà cũng có rất nhiều tiền. Cô ấy chỉ bí mật kể cho tôi biết là cô ấy có một người bạn cũng nuôi tiểu quỷ mà phát tài, lại có quan hệ không tệ với một danh sư dưỡng quỷ. Cô ấy khuyên tôi xin một đứa về nuôi, mỗi ngày sớm tối đều nuôi nó bằng sữa bò, từ đó về sau sự nghiệp của tôi thật thực có rất tiến triển rất lớn, năm trước tôi trở thành quán quân của cuộc thi ca nhạc, xem như cũng có chút danh tiếng để lăn lộn."

Nói đến đây, Trang Vũ Ninh lắc đầu, lau đi nước còn đọng lại bên khóe mắt, trầm mặc một lát lại nói tiếp: "Sau một năm rưỡi tôi nuôi nó, tiểu quỷ kia bắt đầu hiển linh, từ đầu có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng đi lại trong phòng, tôi lúc ấy rất sợ hãi. Một lần muốn thôi không nuôi nữa, nhưng nó không gây hại tới tôi, cũng không có quấy rầy cuộc sống của tôi. Về sau linh tính của nó càng ngày càng mạnh, thỉnh thoảng lúc tôi soi gương thì thấy nó, nó giống hệt một đứa trẻ đứng sau lưng tôi, mút ngón tay, ngẩng đầu nhìn tôi, hết sức đáng yêu..."

Tiểu Mã nhớ tới bề ngoài đáng sợ của tiểu quỷ lúc trước, lắc đầu nói: "Tôi chả nhìn thấy nó đáng yêu chút nào."

Trang Vũ Ninh nói: "Nó lúc đó có con mắt màu xanh da trời, hết sức ngoan ngoãn, cũng có miệng, da cũng trắng hồng, không phải trắng như giấy giống bây giờ..." Nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

"Đoạn thời gian kia thật đẹp, mỗi khi tôi ngủ, nó sẽ đến đắp chăn cho tôi, nếu cửa sổ không đóng kỹ, nó có thể giúp tôi đóng cửa sổ. Trong nhà tôi trước đó rất nhiều chuột nhưng từ khi nó hiển linh về sau, mỗi sáng sớm tôi rời giường, sở hữu tất cả chuột đều được gom lại trong một cái rổ nhỏ, thật sự... là tri kỷ tốt. Trong nhà tôi khi đó có người giúp việc, tôi vì không muốn người ta phát hiện bí mật nên đã sa thải..."

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, nhớ tới lúc mình hỏi nàng sao chỉ ở một mình mà không thuê người giúp việc, nét mặt của nàng hơi mất tự nhiên, hóa ra nguyên nhân là vậy.

Trang Vũ Ninh nói tiếp: "Vốn cứ tiếp tục như vậy thì...rất tốt, đáng tiếc khi đó tôi tham gia một cuộc thi có sức ảnh hưởng rất lớn. Vì cần đạt được thứ hạng cao nên tôi nhớ tới lời Tiểu Oánh đã nói, nếu như muốn nhanh chóng thực hiện nguyện vọng có thể nuôi nó bằng máu tươi cùng thịt sống. Tiểu Oánh cũng đã nói với tôi nếu nuôi quỷ như vậy thì nó cả đời cũng không rời bỏ.

Tôi lúc ấy lại muốn tiểu quỷ vĩnh viễn như vậy, dù cả đời ở cùng tôi cũng không sao, hơn nữa tôi thật sự không biết phải dùng máu và thịt tươi nuôi dưỡng thì có chuyện ra sao, cho nên làm theo...

Kết quả sau hai tháng, tôi đoạt được giải cao trong cuộc thi kia, cũng từ đó tiểu quỷ thay đổi so với lúc trước, màu da của nó càng ngày càng trắng, con mắt cũng càng ngày càng đỏ hơn, trở nên hết sức đáng sợ. Nó cũng không bao giờ làm mấy việc nội trợ giúp tôi nữa, tuy nhiên sự nghiệp của tôi lại phát triển không ngừng.

Nhưng mỗi khi đêm tới tôi đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy nó uống máu tôi.

Tôi thử ngừng nuôi nó bằng máu tươi và thịt sống nhưng chỉ không đến hai ngày thì nó uy hiếp tôi trong mơ. Về sau tôi nghe Tiểu Oánh nói sau khi dùng phương pháp này nuôi dưỡng, một khi đã bắt đầu thì không có cách nào ngừng lại, hơn nữa nó sẽ càng ngày càng hung ác, cuối cùng sẽ uống máu tôi..."

...

MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN
292: Nuôi tiểu quỷ (2)

Dịch giả: Tang Diệp

Nói đến đây, Trang Vũ Ninh khóc rống lên, nước mắt đầm đìa: "Nếu tôi sớm biết thành ra như bây giờ, lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy... Về sau tôi rất sợ hãi, nghĩ rằng nó vẫn chưa hoàn toàn xuất hồn nên định vứt bỏ nó đi.

Vì vậy thừa dịp tôi đi du lịch bèn ném nó đi, nó là một con rối được chạm bằng ngọc. Tôi để nó ở một nơi rất xa, tôi cho rằng nó sẽ không tìm được tôi, không nghĩ tới hồn phách của nó vẫn trở về. Nó gia hạn cho tôi trong thời gian một tháng phải tìm nó mang trở lại, tôi cũng không thể nhớ nổi đã để nó ở đâu. Cho dù tìm đến được, tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc sống với nó như vậy, cho nên..."

Nàng nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt khẩn cầu: "Tôi không cố ý làm như vậy đâu, giờ tôi rất hối hận. Diệp Thiên Sư, mong anh cứu tôi với."

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hiện tại sự tình đã rõ ràng hơn một nửa. Hành vi của Trang Vũ Ninh dù ngu xuẩn, nhưng nàng cũng đã sớm nhận ra sự ngu xuẩn này, đem linh thân của tiểu quỷ vứt bỏ, chỉ là đã chậm. Tất cả mọi chuyện phát sinh sau đó lại hoàn toàn không nằm trong sự không chế chủa nàng.

Tiểu Mã nhìn thần tượng của mình rơi lệ, hắn không đành lòng, an ủi Trang Vũ Ninh: "Cô yên tâm đi, Tiểu Diệp Tử thần thông quảng đại, đối phó một tiểu quỷ chỉ là chuyện nhỏ, hắn nhất định sẽ giúp cô giải quyết thôi."

Diệp Thiếu Dương liếc xéo hắn, cười nhạt: "Cậu cho rằng nó là tiểu quỷ bình thường?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tiểu Mã ngạc nhiên hỏi.

Diệp Thiếu Dương không trả lời ngay, ngược lại hỏi tiếp: "Cậu còn nhớ bộ dạng của tiểu quỷ lúc bị tôi tóm được chứ,nó nhìn thế nào?"

Trong mắt Tiểu Mã hiện lên chút sợ hãi, vừa nhớ lại vừa thì thào đáp: "Trên mặt của nó có rất nhiều vết khâu, tới lúc mấy vết đó vỡ ra thì mặt nó trở thành thịt nát. Vậy là sao?"

"Đó là chân thân của nó, lúc tôi dùng Đinh Diệt Linh đâm qua hồn phách của nó, tôi cảm nhận được mấy cái quỷ thân khác. Tôi hoài nghi tiểu quỷ này là được người ta dùng quỷ thuật vá mười lệ quỷ lại thành một, dựa theo tam hồn thất phách của con người mà chắp vá thành một quỷ hồn mới. Tôi tiêu diệt chỉ là một đám hồn phách của nó thôi, còn quỷ thân thật sự của nó không bị ảnh hưởng."

"Mười quỷ hồn ghép lại thành một, trên đời còn có kỳ thuật này?"

Tiểu Mã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thần trí của tiểu quỷ này có được thế nào vậy?"

"Cậu không cần nghĩ phức tạp như vậy, người có ba hồn bảy vía nên có thần trí, tất cả vẫn là một chỉnh thể." Diệp Thiếu Dương lại lắc đầu: "Những điều này đều là suy đoán, tất cả cứ tìm được linh thân của nó rồi kết luận."

Hắn nói xong, quay đầu nhìn Trang Vũ Ninh: "Sự tình đã như vậy, cô nếu vẫn muốn tôi giúp thì tôi hi vọng cô về sau đừng lừa gạt tôi nữa."

Trang Vũ Ninh nức nở nói: "Trước kia là tôi không đúng, tôi lo việc nuôi tiểu quỷ bị truyền đi, sự nghiệp của tôi sẽ chẳng còn gì. Nên... Thật xin lỗi anh."

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng hiểu được rằng nếu đổi thành bất cứ người nào khác, chỉ sợ đều làm như vậy. Hơn nữa nàng còn là một thiếu nữ nhu nhược không tới 20 tuổi.

"Đúng rồi" Trang Vũ Ninh đột nhiên nghĩ ra, run giọng hỏi: "Đại thúc bảo vệ kia giờ sao rồi?"

Tạ Vũ Tình nhún vai: "Thân thể bị cửa kẹp thành hai nửa, còn cứu sao được."

Trang Vũ Ninh nghẹn ngào khóc: "Tại tôi, là tôi hại ông ấy..."

Tiểu Mã lập tức đưa khăn tay cho nàng, an ủi một chút.

Diệp Thiếu Dương đợi tâm tình của nàng tốt hơn, hỏi lại tất cả sự việc nàng đã trải qua. Trang Vũ Ninh nói lại một lần, thỉnh thoảng đứt quãng. Diệp Thiếu Dương nghe xong, thở dài nói: "Nếu ông ấy tự nguyện cứu cô, cô cũng đừng tự trách mình nữa. Ông ấy đã làm việc thiện, kiếp sau sẽ có phúc báo, còn hậu sự của ông ấy mong cô lưu tâm là được."

Trang Vũ Ninh nghe hắn nói vậy, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, gật đầu nói: "Tôi nhất định sẽ an bài thật tốt. Chỉ là... Diệp Thiên Sư, lúc xảy ra chuyện sao anh lại không có ở trong nhà?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Vì trước đó cô không nói cho tôi biết rõ chân tướng, nên tôi chỉ nghĩ sự tình đơn giản. Sau đó tôi bị một nữ thi ăn mặc rất giống cô dụ đi nơi khác, đuổi mất mấy dặm đường, tới thẳng chỗ bị sông ngăn lại, mới phát hiện nó không phải cô."

Tạ Vũ Tình nghe thấy thế buồn bực nói: "Cho dù cách ăn mặc giống hệt, ngươi cũng chẳng thể đuổi mấy dặm đường mới phát hiện ra?"

"Ăn mặc chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là trên người nữ thi kia có khí tức của cô ấy."

Dừng lại một chút, Diệp Thiếu Dương nhấn giọng nói: "Quỷ có thể giết người, có thể nhập thân làm giảm bớt sinh hồn của người sống. Nhưng tu vi cao thâm cũng tuyệt đối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net