94.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Sano Shinichirou đến thăm em trai của mình sau khi cậu rời khỏi nhà chính. Nhìn căn nhà nhỏ thô sơ, ít phòng và ít tiện nghi, trong lòng của anh cũng nổi lên ít tình cảm khó tả, Draken nhìn người đàn ông mặc âu phục sang trọng trước mắt cùng với khí chất bất phàm trên người anh mà chợt chột dạ. Với những gì mà người đàn ông này có, đừng nói là ngồi ở đây nói chuyện, đến cả việc bước chân vào đây thôi thì cũng đã hạ thấp thể diện lắm rồi.

Nhưng Shinichirou cũng không để tâm đến Draken, anh nhẹ nhàng cởi giày ra, để lên kệ rồi tự nhiên bước vào trong như thể nơi đây chính là nhà của mình. Mà Manjirou, em trai của anh thì lại sớm ở trong phòng trà, ngồi chờ anh đến rồi. Shinichirou kéo cửa qua, nhìn Manjirou đang ngồi bên trong, cậu nhìn anh rồi cười nhẹ.

"Lâu rồi không gặp, anh trai."

Shinichirou bước vào và kéo cửa phía sau lại, anh cởi áo bên ngoài của mình ra, vắt nó lên tay, trên người hoàn toàn không có chỗ nào cộm lên như thể đang nói với cậu là hoàn toàn không có vũ khí. Manjirou bình tĩnh rót trà vào chén, cậu đặt xuống đĩa của nó rồi đẩy đến phía của anh.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau một cách riêng tư. Cả em và anh đều có rất nhiều thứ muốn nói, chỉ tiếc là thời gian lại không đủ để chúng ta trò chuyện với nhau."

Manjirou nói chuyện rất nhẹ nhàng, động tác trên người cũng không hề thừa thãi hay tùy ý, khiến người nhìn vào sẽ cảm thấy câu nệ lẫn mất tự nhiên. Shinichirou nhìn xuống chén trà nghi ngút khói, không hề chạm vào ngay mà chỉ nhìn cậu chằm chặp.

"Manjirou, nói anh biết, bên trong có độc không?"

Manjirou nghiêng đầu, cười nhạt.

"Giết anh, người cuối cùng của nhà Sano thì có ích gì chứ, ngược lại, người có lợi cũng chỉ có người khác mà thôi."

Shinichirou không nói, Manjirou đưa tay nâng chén trà lên, thổi cho nguội bớt rồi uống.

"Có nói gì cũng rất khó để tin tưởng. Nhưng với tình hình bây giờ, anh muốn biết cái gì, nếu em biết, em sẽ nói cho anh."

Shinichirou đã từng nghĩ đến việc khi bản thân gặp được cậu sẽ nói những gì, cũng sẽ làm những gì rất nhiều lần rồi, nhưng khi thấy cậu ngồi trước mắt, anh mới nhận ra bản thân mình đã sớm không còn gì muốn nói với cậu. Tất cả đều quá bế tắc, quá nặng nề, hoàn toàn không có chút tình cảm hay sự tin tưởng vững chãi nào khiến cho anh cảm thấy rất khổ sở và mệt mỏi.

Nhưng anh thật sự không hiểu, em trai của anh sao lại có thể vì một đứa nghiệt chủng, tàn dư của nhà kẻ thù mà biến thành bộ dáng này chứ. Rõ ràng em của anh có thể trở về hoặc rời khỏi đây để tự do, nhưng sao cậu lại không làm, không phản kháng chứ? Anh thật sự không hiểu được và cũng vô cùng tức giận, cho nên mấy tháng qua anh không ngó ngàng đến, cũng không cho người đến đây để bào mòn sự chịu đựng chỉ còn lại một chút của cậu. Nhưng Manjirou rất cứng đầu, cậu không hạ thấp mặt mũi của mình và cũng càng không có ý định muốn thỏa hiệp với anh, đến cả lần xâm nhập vào nhà nghỉ này cũng không chịu báo cho anh một tiếng nào cả, anh rất tức giận nhưng sau cùng vẫn không thể tiếp tục làm ngơ lẫn giằng co với cậu, vậy nên anh mới đến đây để gặp mặt lẫn ép cậu đưa ra quyết định cuối cùng. Shinichirou nghĩ xong tất cả liền thở hắt ra, bình tĩnh hỏi.

"Em vì sao không rời khỏi nơi này. Nếu như em lo lắng cho Momoha, anh nhất định sẽ tìm cách đưa con bé ra ngoài."

"Rồi sau đó sẽ làm gì tiếp, cùng con bé sống chui sống nhủi sao?"

Manjirou cũng khẽ đáp lại, cậu nhìn ra bên ngoài, trời đã sớm tối rồi, gió thổi vào những chậu hoa được Manjirou trồng, mùi hoa cùng cỏ xanh thoang thoảng bay vào bên trong.

"Nếu em lựa chọn theo anh, khi anh trở thành Gia chủ và thiết lập lại nhà chính thì em cùng Momoha sẽ trở thành tàn dư của nhà chính. Năm đó, gia chủ Kisaki đầu tiên cũng đã giết hết tàn dư của nhà Sano, xóa bỏ dấu vết có liên quan đến họ ra khỏi nội bộ khiến nhà Sano không thể ngóc mặt lên mà còn bị nghi kỵ rất lâu. Anh muốn một lần nữa biến nhà Sano thành nhà chính, tức là cũng phải xóa sổ tàn dư, mà em lại là người đầu tiên anh cần phải xử lý nhất."

"Anh em chúng ta xa cách nhau bao lâu không phải là để giết nhau."

Gió thổi mạnh, lá cây bên ngoài cũng bị thổi vào phòng một chút, phiến lá nhỏ nhắn và non nớt đáp vào chén trà của Manjirou, khẽ lay động một chút rồi đứng lại trên mặt nước nóng hổi.

"Shinichirou, em sẽ không lựa chọn, bởi lẽ từ lúc bắt đầu, người lựa chọn cũng chẳng phải là em. Ông ngoại giận mẹ không nghe lời, dù rằng đã từng yêu mẹ, thương mẹ nhưng khi viết lại di chúc cũng đâu có muốn tha cho nhà chúng ta? Em được đưa vào Hậu viện, cũng là nhờ vào ơn của di chúc. Em sống trong lồng quá lâu rồi, dù cho có bản lĩnh cắn người thì sau khi ra khỏi lồng rồi cũng không dám cắn ai cả."

Manjirou chớp mắt, tiếp tục nói.

"Với lại, dù cho anh không muốn giết em thì đã làm sao chứ? Takeomi chính là một ví dụ, anh ta đâm mạnh vào suy nghĩ và mong muốn của anh được, những người theo anh ta có suy nghĩ đó cũng thúc đẩy được, một, mười, một trăm người đều thúc đẩy, anh sẽ không động tâm sao? Nếu em phải sống giữa những suy nghĩ như vậy thì sống cũng như chết thôi, em đã có mười năm chống chọi dưới lưỡi dao của hàng trăm người, của mấy chục gia tộc rồi thì chẳng lẽ, mấy chục năm sau của em lại tiếp tục sống dưới lưỡi dao của anh sao?"

Shinichirou im lặng, không phải là vì anh bị cứng họng, bị lời lẽ của Manjirou đâm dính điểm khó xử của mình, mà quả thật là anh đã từng tính toán đến tình huống như vậy. Bảo vệ một mình Manjirou thôi đã quá khó rồi, nếu thêm Momoha nữa thì sẽ rất khó, anh không thể làm được. Nhưng anh cũng không muốn phải nhìn thấy Manjirou chết dần chết mòn trong nhà chính mà bản thân muốn giúp cậu cũng giúp không được.

"Manjirou, sau tất cả, trên thế giới này, chỉ còn anh và em là còn chảy cùng một dòng máu, đừng rời khỏi tầm mắt và cả vòng tay của anh."

Nhưng suy cho cùng, rào cản giữa cả hai cũng là sự tin tưởng lẫn nhau. Shinichirou lăn lộn bên ngoài quá lâu mà Manjirou bị nhốt trong Hậu viện cũng lâu không kém, khoảng cách mười năm này không chỉ khiến tình cảm xa cách mà dáng vẻ cũng đã không còn là thứ mà đôi bên cùng biết rồi, Manjirou không vội nói gì, cậu nhìn đến Shinichirou rồi đột ngột hỏi.

"Shinichirou, sau khi Nhật phu nhân vào Hậu viện, Gia chủ có còn yêu thương nàng ta như lúc trước không?"

Shinichirou lắc đầu.

"Đã dần nảy sinh chán ghét rồi. Nhà Kurokawa vừa dâng lên một nam thiếp, kẻ đó có dáng vẻ giống em nhưng hiền lành và nghe lời hơn, Gia chủ rất thích."

Manjirou không quan tâm đến lời phía sau, cậu chỉ để ý đến lời nói phía trước của anh, nhẹ nhàng mỉa mai.

"Đã dần nảy sinh chán ghét rồi sao? Quả nhiên là người rất lạnh lùng, Nhật phu nhân tuy rằng không được gả cho Gia chủ lúc đầu nhưng lại là tình đầu mà Gia chủ từng khao khát và nhớ nhung nhất, kết quả có được trong tay thì lại chán ghét và xua đuổi nàng ta. Giữa người yêu lâu năm còn có thể biến thành như thế, thì em và anh, xa cách mười năm đằng đẵng sẽ nảy sinh xa cách với nhau không?"

"..."

"Em biết anh đã có câu trả lời của mình, em cũng đã có câu trả lời của em. Em nguyện ý nhớ đến dáng vẻ của anh khi anh còn là thiếu niên, cũng nguyện ý nhớ dáng vẻ của anh lúc bảo vệ em vào ngày hôm đó, nhưng em sẽ không lựa chọn thứ gì cả. Vì tất cả mọi thứ, ngay từ đầu đều không phải là thứ em chọn và muốn có rồi."

Shinichirou bất giác cảm thấy ngột ngạt và khó thở, anh thật sự rất muốn rời khỏi đây, thật nhanh, để những lời nhẹ nhàng mà đau đớn, để biểu tình lãnh đạm nhưng giả dối của Manjirou không còn quẩn quanh lấy mình. Nhưng anh lại không nỡ rời khỏi đây, bỏ lỡ cơ hội để được nói chuyện và gần gũi với cậu. Nghĩ xong, Shinichirou đưa tay lên để cắt ngang những lời cậu đang nói.

"Được rồi, đừng nhắc đến đó nữa, anh không muốn chúng ta vừa gặp nhau là đã cãi vã một cách căng thẳng với nhau. Anh thật sự không muốn em mang những suy nghĩ hỗn loạn đó mà sống đến cuối đời."

Manjirou cũng dừng lại, không nói tiếp nữa, Shinichirou lúc này lại nhắc đến Ume.

"Cô ấy luôn muốn về chỗ em nhưng lại sợ em không nhận, ở đây cũng rất bất tiện, hay là để anh thay đổi rồi đưa cô ấy đến cho em nhé?"

Manjirou gật đầu, không từ chối, cũng chẳng nói thêm lời nào. Cùng lúc đó, Draken đưa bữa tối lên, Manjirou giãn khuôn mặt đã cứng đờ vì căng thẳng của mình ra, nhẹ nhàng mời anh mình ở lại dùng cơm. Trong suốt bữa ăn, cả hai anh em nói với nhau rất nhiều chuyện, Manjirou nói khá ít, cậu chỉ tập trung gắp cho anh đồ ăn ngon, đôi khi phản ứng lại một chút rồi giữ im lặng. Shinichirou nhìn Manjirou không hề có ý định đào sâu về tin tức của mình thì cũng chủ động nói.

"Anh sẽ lật đổ nhà chính, chúng ta sẽ sớm đoàn tụ thôi."

"...."

Manjirou mỉm cười bảo.

"Đang ăn cơm, nhắc công việc chính làm gì?"

"Không, chuyện này có liên quan đến chuyện trong nhà, anh không dám chắc là anh sẽ đưa được Momoha ra ngoài."

Manjirou hơi khựng lại rồi nhàn nhạt cười.

"Không sao cả, dù sao với em thì mọi thứ cũng đều như nhau, có cũng được, không có thì tập quen dần cũng không sao."

Shinichirou lo lắng nhìn Manjirou, cậu thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh một cách rất bất thường, Manjirou rũ mắt, tiếp tục ăn cho xong bữa rồi lại cùng Shinichirou đi ra ngoài tản bộ.

"Ở đây cũng khá tốt, rất bình yên và giản dị, rất thích hợp với mong muốn của em."

Manjirou nhìn đồng ruộng cách đó không xa, lại nhìn đến ruộng rau nhỏ mà Draken chăm sóc, gật đầu.

"Anh nói đúng, không ở trong Hậu viện ngột ngạt, lại có không khí trong lành ở đây khiến em cảm thấy rất dễ chịu."

Shinichirou nhìn Manjirou đi bên cạnh mình, hơi do dự một chút, kết quả lại run rẩy đặt tay lên đầu cậu để xoa xoa.

"Em là em trai của anh, mặc kệ là ai hay chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ luôn bảo vệ và bao bọc em."

Manjirou im lặng, cậu nhìn Shinichirou một cái rồi gật đầu, anh cũng thu tay về, đưa cậu trở về nhà rồi chuẩn bị rời đi. Manjirou đưa anh ra khỏi cửa, nhìn anh rời đi rồi đi vào trong nhà, đôi mắt dịu dàng trong một một thoáng liền biến thành cứng rắn.

"Nếu đó là em, em không có quyền lựa chọn. Nhưng là một người cha, em nhất định sẽ cứu con của mình."

Ume nhìn Shinichirou đã đi vào trong xe thì mừng rỡ, muốn nói gì đó với anh thì lại chợt nghe anh lạnh lùng ra lệnh.

"Phong tỏa khu vực này, gọi bác sĩ đến đây ngay."

Ume kinh ngạc nhìn Shinichirou, anh siết chặt tay của mình lại, nhìn sang cô rồi quát.

"Đi vào trong đó, xác nhận tình huống của Manjirou đi."

Ume lảo đảo đi ra khỏi xe rồi chạy băng băng về phía nhà của bọn họ, tim của cô đập liên hồi, chân cũng chạy thật nhanh như thể không còn ngày mai nữa.

".... Aaaaaaaaa!"

Tiếng thét của Ume xuyên qua bộ đàm, Shinichirou chửi thề một tiếng rồi cũng chạy ngược về nhà của Manjirou.

Khốn nạn, anh biết ngay là một người cứng đầu cứng cổ như Manjirou sẽ không bao giờ chịu dựa vào người khác mà!
~•~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net