Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ò ó o o.
Tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới tràn đầy sức sống đang bắt đầu. Mặt trời thức dậy nhô lên với màu áo mới cùng tiếng chim líu lo thi nhau hát ca chào mừng ngày mới đầy mát mẻ.

"TRIỆU TIỂU ĐƯỜNGGGGGGGGG." Tiếng hét thất thanh đó được phát ra từ một ngôi nhà nhỏ xinh xắn ở Bắc Kinh và tiếng hét đến từ người phụ nữ mà Tiểu Đường yêu thương nhất trên đời.

"Mau thức dậy coi, cái con bé này biết mấy giờ rồi không? Hả?" Vừa nói mama Triệu vừa lấy tay vỗ bôm bốp vào cái mông của con sâu nướng đang nằm trên giường.

"Mẹee, 5 phút nữa con sẽ dậy mà." Chất giọng mè nheo, nhõng nhẽo được vọng ra từ cái chăn được con người lười biếng kia đắp kín đầu.

*vụt vụt vụt* các bạn thắc mắc là tiếng gì đúng không? Đúng rồi, là tiếng chiếc roi thân thương được mama Triệu đánh lên bàn để cảnh báo một sự việc "tốt lành" khởi đầu một ngày của Triệu Tiểu Đường.

"Mẹ mẹ mẹ, khoan khoan đã, con dậy rồi đừng đánhhhhhhh." Khi vừa nghe được tiếng *vụt* đầy thân thương ấy thì Tiểu Đường mới chịu bật dậy hối hả chạy vào nhà vệ sinh chuẩn bị cho ngày mới.

"Thiệt tình, con với chả cái. Đã 20 tuổi rồi mà còn phải dùng roi, nhanh cái chân lên còn chuẩn bị đi học đấy cô nương!" Bỏ chiếc roi về chổ cũ mama Triệu đi ra phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

"Mời ba ăn cơm, mời mẹ ăn cơmmm."

"Nè còn em nữa chị Hai ơi!"

"Em á! Mơ đi nhóc con."

"Đáng ghét!" Đứa em trai duy nhất của Tiểu Đường-Triệu Úc Phong nói một câu hờn dỗi rồi tiếp tục ăn sáng.

"Hai cái đứa này, mau ăn còn đi học." Ông Triệu phải lắc đầu trước sự trẻ trâu của hai đứa nhỏ nhà này.

Triệu Tiểu Đường chính là năm nay 20 tuổi rồi, đã là một cô gái trưởng thành nhưng Triệu Tiểu Đường cứ như một tiểu hài tử vừa lên 3 vậy=))). ( tranh chức ai trẻ trâu nhất nhà với em trai quá=)) )

Sau khi ăn sáng cùng baba và mama Triệu, Tiểu Đường kiểm tra lại sách vở trong balo nhỏ, sửa trang lại hành tư cùng bộ đồ thể thao hôm nay mà em chọn để đến trường. Trường mà em theo học hiện tại là Trường Đại Học TX2. Ngôi trường nổi tiếng ở Bắc Kinh với nhiều thành tích đã đạt được, giáo viên hạng giỏi, thân thiện, các phòng học được trang bị đầy đủ, có đầy đủ các sân chơi của các môn thể thao, vườn hoa với phong cảnh tuyệt đẹp, căn tin với đầy ắp những món ăn ngon,... và còn nhiều điều hơn nữa. Đích thị là ngôi trường mơ ước của mọi bạn trẻ!

"Chào ba mẹ, con đi học đây."

"Tiểu Đường, tiền vặt của con đây!" Triệu Vương, ba của em. Người ba tận tình mà em yêu thương hôm nay lại yêu thương em bằng cách em thương ba nhất.=)))

"Úi, cảm ơn ba nha!" *chụt* nói rồi hun lên má ba một cái cảm ơn.

"Ôi trời! Đứa nhỏ này!" Ông Triệu cười toét cả miệng rồi.

Vào gara xe của gia đình Tiểu Đường ngẫm xem hôm nay nên đi chiếc nào, à quên em có 1 chiếc xe thôi suy nghĩ làm gì. Trước khi đi em phải xem nó có hư hỏng không đã. Sạch, bóng, bánh xe cứng, duyệt! Dắt chiếc Bạch Mã ra khỏi gara rồi em bắt đầu đạp chiếc xe đạp mà ba tặng năm lên lớp 12 tới trường vì chiếc xe trắng tinh nên tên của nó là Bạch Mã. Trường không quá xa nên Tiểu Đường thường đi học bằng xe đạp vừa tiện lợi vừa thân thiện với môi trường.

À chắc các bạn đang tự hỏi tại sao Tiểu Đường mặc một set thể thao đi học đúng không? Tại vì trường không yêu cầu đồng phục. Thế thôi!=)

Vừa đặt con Bạch Mã ngay ngắn vào nhà xe của trường thì vừa hay lại được nghe được tiếng xì xào ồn ào của đám người ngoài cổng trường.

"Hey, Tiểu Đường!"

"Ây nha, Xù Chá Chì à nhầm Hứa Giai Kỳ đừng có kẹp cổ mình nữa coiii."

Đây là Hứa Giai Kỳ bạn thân của Triệu Tiểu Đường từ lúc mới nhú, cả hai gia đình có quen biết nên thành ra hai người như thanh mai trúc mã nhưng thật chất chính là loại tình cảm "như chó với mèo".

"Nhìn kìa, là chị em nhà họ Đới đó! hai người họ nổi tiếng vì sự xinh đẹp lại giàu có đấy, vài lần còn xuất hiện ở vài trang tạp chí nữa đó. Oa! xinh đẹp quá đi!" vừa nói Hứa Giai Kỳ vừa lấy tay xoa cầm xuýt xoa vẻ đẹp ấy vừa hướng mắt về phía cổng trường.

"Cái đồ mê gái nhà cậu, mau vào lớp thôi." Nói một câu ngắn ngọn cũng chẳng để ý nhiều đến sự ồn ào ngoài cổng kia vì đám đông dường như che mất tầm nhìn của em rồi, cứ thế một mạch đi vào lớp. Giai Kỳ nãy giờ dựa vai Tiểu Đường để nhón chân lên nhìn cho rõ nên khi em đột ngột đi như vậy khiến cho Giai Kỳ suýt nữa té dập mặt xuống đất.

"Yah, từ từ. Đợi tớ vớiiii."

Bước chân xuống khỏi chiếc xe Mercedes màu đen kia là hai nữ nhân nhà họ Đới danh giá. Nữ nhân mang mái tóc đen dài thướt tha chính là Đới Yến Ni còn nữ nhân kia với mái tóc được tạo kiểu tomboy chính là Đới Manh. Một người nhẹ nhàng uyển chuyển còn một người toát ra toàn khí chất lạnh lùng cao lãnh.

Đới Khanh-người sở hữu công ty Diamond,đứng đầu Bắc Kinh. Gia tộc Đới là gia tộc cao quý hơn các gia tộc khác, danh tiếng cả dòng tộc nổi tiếng cả Bắc Kinh lẫn nước ngoài. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã hiểu được gia thế của Đới Yến Ni và Đới Manh hùng mạnh như thế nào.

"Wow nhìn đi, Đới Manh chính là chồng tao."

"Thôi im mồm, là của tao."

"Đới Yến Ni em nhất định sẽ là của tôi."

"Cả hai là chồng tôi hết aaaaa."

"Gì? nghĩ vậy là ngầu à? Ghét mấy bọn nhà giàu ghê."

Vân vân và mây mây lời bàn tán về hai người họ nhưng cả hai dường như đã quen với điều đó rồi nên cũng làm ngơ mà đi vào trường.

"Đới Yến Ni xem cô vênh váo được bao lâu, làm như một mình nhà cô giàu có, một mình cô xinh đẹp vậy. Tôi chưa chết!"

"Này, Tống Hân Nhiễm nhà cậu có thôi lảm nhảm không? Tớ chính là thấy Đới Yến Ni tỷ chưa đụng chạm gì vào cậu nha." Giai Kỳ đang nằm dài trên bàn vì đêm qua thức quá giờ, đang tính chợp mắt trước khi vào lớp thì bị sự ồn ào của Hân Nhiễm náo loạn.

"Cậu không biết là hai gia tộc nhà tớ và cô gái đáng ghét kia là kẻ thù truyền kiếp trên thị trường sao?"

"Aizzz, không biết không biết. Tớ chỉ cần cậu im lặng một chút thôi a."

"Xùy, đúng là Hứa Giai Kỳ đáng ghét!" nói xong Hân Nhiễm liền quay đi không thèm để ý đến con người thiếu ngủ như sắp chết kia.

Đang quạo quọ vì tên Hứa Giai Kỳ thì có một bàn tay vỗ vai Hân Nhiễm.

"Tớ có thắc mắc chút nè Hân Nhiễm. Trong hai người hồi sáng ai là Đới Yến Ni thế?"

"Chị ta là người có bộ tóc dài óng ả đấy, còn người có tóc tomboy là Đới Manh chị của chị ta. Mà cậu hỏi chi vậy? Nghe là bực mình à." Trả lời xong câu hỏi lại tiếp tục quạo quọ với con người đang thắc mắc kia là Tiểu Đường.

"À hi. Cảm ơn nhé. Làm phiền cậu rồi." Không muốn phải bị ăn đấm vì câu hỏi đó nên Tiểu Đường liền thôi quay trở về bàn của mình. Vốn chỉ thắc mắc xem ai là Đới Yến Ni mà khiến cô bạn bực mình thế nhưng rồi xém tí lại ăn đấm vì câu hỏi.

"Người có kiểu tóc tomboy là Đới Manh sao? Hmmm là Đới Manh. Nhìn ngầu quá a!"

Đới Yến Ni thì em không có ấn tượng nhiều nhưng con người mang kiểu tóc tomboy kia để lại cho em nhiều ấn tượng hơn hết. Nghĩ thầm trong bụng vài câu rồi Tiểu Đường lại quay về đọc tiếp cuốn truyện tranh nãy giờ đọc giở.

Chú thích từ Chú Đĩ (-ω-ゞ :
Dòng in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật.
Dấu sao có thể là chú thích tiếng động từ người và vật hoặc biểu cảm người nói, miêu tả biểu cảm nhân vật.
Dấu ngoặc đơn là lời của mình é=))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net