Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Giai Kỳ cảm thấy không gian như ngưng đọng, tiếng nhạc xung quanh như ngừng lại, đôi mắt thu hẹp chỉ hướng về thân ảnh phía trước, dù cho có vạn vạn người người lướt qua ánh nhìn của cô nhưng Khổng Tuyết Nhi vẫn sáng rực nhất, rõ ràng nhất trong mắt Giai Kỳ.

Đôi chân không kìm được nữa, Giai Kỳ đứng thẳng dậy tiến về phía trước trong tay không thể thiếu đi ly rượu đang uống cùng với nụ cười đặc trưng đầy quyến rũ.

Nhưng đột nhiên đôi chân tự tin tiến về phía trước bỗng đông cứng lại, đôi môi đã tắt hẳn nụ cười. Phía trước chính là Lưu Vũ Hân bước đến cạnh Tuyết Nhi cùng Khổng Tuyết Nhi cười cười nói nói. Trái tim Giai Kỳ tự nhiên lại nhói một cái. Vì sao thế? Hứa Giai Kỳ chắc chắn biết rõ cảm xúc của bản thân.

"Ể, sao vừa đi lại quay đầu về đây?" Tôn Nhuế là người còn tỉnh táo nhất trong bốn người.

"Không gì đâu." Hứa Giai Kỳ chính là không còn tâm trạng nói nữa, ngồi xuống bắt đầu nốc rượu.

Tôn Nhuế không nói, nhìn về phía lúc nãy Giai Kỳ chăm chú nhìn. Ra là vì người đẹp trong lòng đang vui vẻ cùng người khác nên đâm ra buồn chán đây. Tình yêu thật khổ sở.

"Được rồi, cậu buồn cái gì? Bọn họ có phải là người yêu đâu, ít ra Hứa Giai Kỳ cậu vẫn còn cơ hội a."

"Thật vậy sao?"

"Không thử sao biết chứ." Dù chỉ là người có đúng một mối tình vắt vai, mất mấy năm để quên đi mối tình đó rồi cũng chỉ thích được một người nhưng cũng không thành đôi nhưng nhiêu đó thôi đã khiến Tôn Nhuế rất tâm lý về chuyện tình cảm kiểu này.

"Đới...hức...Yến...hức...Ni...hức...chết tiệt!" Tống Hân Nhiễm đã say bí tỉ, miệng lẩm bẩm tên con người đáng ghét kia.

"Đới Manh...hức...Đới Manh..." Tiểu Đường nào khá khẩm hơn, đôi môi chỉ thốt lấy tên người đã làm em sầu não cả ngày nay.

Tôn Nhuế đưa mắt nhìn ba kẻ thảm hại kia, tặc lưỡi một cái rồi kêu Giai Kỳ kẻ say tình hơn say rượu kia đỡ hai con sâu này ra xe đi về vì cũng không còn sớm nữa.

Trước khi bước ra cửa về Hứa Giai Kỳ vẫn không nhịn được quay đầu nhìn người thương một cái rồi mới xoay người đỡ lấy "công chúa say xỉn" ra xe.

Khổng Tuyết Nhi hôm nay có hẹn với vị học tỷ cùng mình luyện tập đi uống vài ly ở club SnowK. Chẳng qua chùng hợp là club này là của nàng, ba nàng giao lại cho nàng quản lý vì ông Khổng không còn thời gian vì bận lo cho công ty nhưng cũng không nỡ bỏ đi club này nên mới giao lại cho con gái. Ông Khổng rất tin tưởng nàng. Bởi lẽ nàng sinh ra vốn tài giỏi, xuất sắc hơn người.

Chuyện này cũng chỉ có người trong nhà biết, không ai biết nàng-Khổng Tuyết Nhi lại là cô chủ của club SnowK này.

Đang nói chuyện với Vũ Hân vui vẻ thì cảm thấy có ai nhìn mình nhưng quay lưng lại thì chẳng thấy ai cả.

"Em sao thế?" Vũ Hân thấy Tuyết Nhi nhìn đi chổ khác liền hỏi.

"À không có gì đâu Vũ Hân tỷ." Tuyết Nhi suy nghĩ gì đó rồi cũng nhanh chóng gạt đi.

Bóng người lúc nãy trông có chút quen đi...

-Tống gia-

"Vâng vâng con sẽ chăm sóc tốt cho Giai Kỳ. Dạ dạ."

"Bác yên tâm Tiểu Đường không sao đâu ạ. Dạ..dạ."

Tôn Nhuế sau khi cùng Giai Kỳ vác xác hai tên kia lên phòng rồi ngồi xuống điện thoại báo cáo cho các bậc phụ huynh ở nhà đỡ lo lắng cũng không quên bấm máy gọi cho mẹ mình.

Bốn người họ quá thân thiết nên chỉ cần phụ huynh nghe tiếng báo cáo từ một trong bốn thì có vẻ đã yên tâm, không cần lo lắng nữa vì bọn trẻ cũng đã lớn hết rồi.

Giúp Hân Nhiễm lau lại người và thay đồ, sau đó đắp chăn lên ngang người của nàng thì Tôn Nhuế mới bước ra khỏi phòng đóng nhẹ cửa lại tránh cô gái kia tỉnh giấc.

Quay lại phòng của Tiểu Đường và Giai Kỳ rồi cũng giúp Giai Kỳ phụ thay đồ cho Tiểu Đường. Không biết kiếp trước có mắc nợ gì chúng nó không mà Tôn Nhuế đây khổ quá. Trời ơi!

Bản thân cũng tắm rửa sạch sẽ sau đó leo lên chiếc giường rộng kia ôm lấy tên bạn kia đi ngủ.

"Này, không ngủ à?" Tôn Nhuế đã lên giường nhưng không thấy Giai Kỳ liền thắc mắc.

"Hai cậu ngủ trước đi, tớ ngủ sau." Nói rồi Giai Kỳ bước ra ngoài ban công.

"Haiz, hỡi thế gian tình là chi tình là gì. Như mình thì tốt biết mấy." Than vãn vài câu rồi cũng với tay tắt đi đèn ngủ rồi nằm xuống chuẩn bị một giấc thật ngon. Say chả bao nhiêu mà khiêng bọn họ về thì mất hết cả sức. Ây nha, ai bảo Tôn Nhuế tốt quá làm chi.

Gió đêm ngoài ban công càng thêm lạnh hơn nhưng Giai Kỳ chẳng cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì trái tim từ lúc nhìn thấy hình ảnh Tuyết Nhi cùng người khác cười đùa vui vẻ đã chính thức đông cứng lại rồi.

Nhắm mắt lại hưởng thụ lấy hơi gió đêm mát lạnh, có chút thoải mái đi.

Không cần nghĩ đến sẽ không buồn rầu nhưng cô không hiểu sao càng không muốn nghĩ thì đầu óc toàn hiện ra khung cảnh đó. Thật chán ghét!

Đứng một hồi lâu Giai Kỳ cũng bước vào phòng. Thay lấy bộ đồ ngủ mặc vào vì lúc nãy còn mặc áo choàng tắm.

Bước đến giường nhìn hai cô bạn thân ôm nhau ngủ. Cười phì vì dáng ngủ khó ưa thế kia, cũng may giường này là đích thân Hân Nhiễm chọn cho ba người. Rộng rãi đến mức có thể nằm năm người a nên Giai Kỳ cũng không sợ rớt đất nữa đêm.

Cuối cùng lật chăn lên, chui vào giữa Tôn Nhuế và Tiểu Đường tìm kiếm hơi ấm vì con tim này cần được sưởi ấm.

"Vẫn may còn các cậu!"

"Hmmm, còn Tôn Nhuế mà."

"Ừ còn Tiểu Đường mà."

Giai Kỳ cười nhẹ một cái, hai cái tên này bình thường đáng ghét muốn chết nhưng hôm nay ngủ mớ lại đáng yêu như thế này.

Không nói nữa, cả ba ôm lấy nhau. Hơi ấm lan tỏa tạo nên giấc ngủ ngon lành.

Bên kia Hân Nhiễm cũng chìm vào giấc ngủ với sự săn sóc bởi chăn gối mà Tôn Nhuế đắp cho mình.

Mọi muộn phiền đều tan biết cả rồi vì những người bạn của ta luôn ở đây mà.

Đêm dài trôi qua, ngày mới khởi đầu với những điều tốt đẹp hơn.

"Này ba tên kia, các cậu có mau dậy hay không?"

Nếu không phải tiếng hét của mẹ đánh thức gọi dậy thì đây là tiếng hét của ai? Cả 3 người vẫn mơ mơ màng màng ôm nhau ngủ trên chiếc giường thật ấm.

"MỘT, HAI, B..." Hân Nhiễm mất kiên nhẫn gằn giọng lên từng chữ.

Chưa đến lượt đếm số ba thì cả ba người đều bật dậy nhanh chóng. Chọc gì thì chọc chớ đừng chọc Hân Nhiễm công chúa nổi giận.

Sau đó nhanh chóng vệ sinh cá nhân và có mặt ở phòng ăn.

Hân Nhiễm tuy được sống trong xa hoa nhung lụa nhưng không có những thói hư tật xấu của mấy cô nàng bệnh công chúa. Nàng sống rất khoa học, giờ giấc rất đúng đắn. Bởi lẽ nước da của nàng mới trắng trẻo lại còn mềm mại như da em bé. Chẳng trách có nhiều người lại nhầm nàng với học sinh cấp 2.

"Ái chà, bàn ăn này là Hân Nhiễm nấu à."

"Chứ cậu nghĩ ma nấu cho cậu à?"

Mới sáng sớm mà Hân Nhiễm cùng Giai Kỳ đã đấu khẩu với nhau rồi.

"Nè thôi, mau ăn sáng còn về nhà kẻo ba mẹ các cậu lại lo."

"Rõooo." Cả 3 người đồng thanh đáp lại Tôn Nhuế.

Tôn Nhuế cười nhẹ một cái, ba đứa trẻ này coi bộ rất ngoan ngoãn a.

"Ngon quá nha, bữa nào qua nhà cậu ăn trực mới được." Tiểu Đường trong chớp mắt đã ăn xong phần ăn sáng của mình, miệng tấm tắc khen đồ ăn mà Hân Nhiễm nấu.

"Phải đó, tớ cũng sẽ qua ăn trực." Giai Kỳ cũng không khác gì Tiểu Đường.

"Ngại quá ahihi."

Sau khi dùng bữa, mọi người tạm biệt nhau ra về. Hẹn gặp lại trên trường học.

Tiểu Đường không bắt xe về, mà từ từ thả mình đi trên con phố nhộn nhịp vào buổi sáng, tiếng xe inh ỏi hòa vào dòng người qua lại. Không khí vào buổi sáng cũng rất tốt lành.

*ting*

Tiếng báo tin nhắn từ điện thoại của Tiểu Đường. Là mẹ sao? Nếu là mẹ thì em chết chắc rồi. Lập tức tăng tốc đôi bàn chân để trở về nhà một cách nhanh nhất vì giờ bắt xe cũng sẽ không kịp.

Vừa chạy vừa đưa tay vào túi lấy điện thoại ra. Nhưng vừa nhìn thấy dòng tin của người gửi đến Tiểu Đường tức khắc đứng lại. Cứ một mực nhìn chăm chăm vào điện thoại.

Là ai? Dòng tin của ai mà khiến Tiểu Đường căng thẳng đến như thế?

Chú thích từ Chú Đĩ (-ω-ゞ :

Mình đã cập nhật lại chương 14 đây. Hôm qua hơi lú sorry các bạn:(.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net