Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

diamooonddd đã gửi một tin nhắn.

Hai tay vẫn cầm cứng điện thoại, đôi mắt không rời khỏi được dòng chữ "diamooonddd đã gửi một tin nhắn" nổi trên màn hình điện thoại, nơi lòng ngực trái đột ngột đập nhanh hơn bình thường nhưng lý do chắc chắn không phải vì chạy mất hơi mà là một lý do nào đó mà Tiểu Đường cũng chưa rõ được.

Trong đầu Tiểu Đường bắt đầu xuất hiện lên hàng tá câu hỏi. Tại sao Đới Manh lại chủ động nhắn tin trước? Chị ấy không phải người hay chủ động như thế. Có phải mình đắc tội gì hay không? Hay chị ấy bị hack nick? Hay là tin nhắn được gửi nhầm? Và vân vân câu hỏi khác được nhảy lên trong đầu Tiểu Đường.

Đứng một hồi thẫn thờ giữa dòng người qua lại trên đường. Tiểu Đường lắc đầu vài cái lấy tỉnh táo, cất điện thoại vào túi sau đó nhanh chân về nhà.

-Nhà Tiểu Đường-

"Thưa mẹ con mới về!"

"Ăn sáng chưa đó?" Bà Lý Thủy nhìn thấy Tiểu Đường về, vẫn còn mặc bộ đồ hôm qua ra khỏi nhà mà bây giờ chỉ mới 7h30 sáng nên ân cần hỏi thăm con.

"Dạ con ăn rồi. Mà em đâu rồi mẹ?"

"Nó trong phòng đó, sao nay kiếm nó vậy. Bình thường không phải như chó với mèo sao?"

"Mẹ này, như chó với mèo nên mới yêu thương nhau đóoo."

Mama Triệu nhìn theo bóng lưng Tiểu Đường chạy vào phòng của Úc Phong mà nở nụ cười tươi. Trên tay Tiểu Đường là một chiếc bánh gato vị socola mà Úc Phong rất thích. Nhìn chị em thương nhau như thế bà rất hạnh phúc.

"Úc Phongggg, cho em bánh nè!" Mở cửa phòng của cậu nhóc ra, Tiểu Đường đưa chiếc bánh cho Úc Phong kèm nụ cười tươi đến híp đôi mắt lại.

"Óoo, cảm ơn chị Hai." Nghe tiếng chị Hai của mình, Úc Phong đang làm nốt bài tập trên bàn liền phi thẳng xuống nhận lấy món quà.

"Ừa, ăn đi. Chị về phòng đây." Nhìn thấy đứa em cười hì hà nhận lấy món quà một cách vui vẻ lòng Tiểu Đường cũng vui vẻ theo. Xoa đầu Úc Phong một cái rồi về phòng.

Vào phòng Tiểu Đường nhanh chóng tắm rửa lại rồi thay bộ đồ thoải mái ra. Hôm nay là Chủ Nhật nên cũng không có gì làm nhiều.

Một tay vẫn đang cầm khăn lau, một tay cầm lấy điện thoại lại tiếp tục nhìn ngắm dòng tin nhắn được gửi đến. Chưa dám xem cũng chưa dám trả lời. Tiểu Đường cũng không hiểu sao bản thân lại như thế.

Ngồi trên chiếc giường vò lấy mái tóc cũng gần khô luôn rồi nhưng vẫn chưa trả lời tin nhắn. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng can đảm nhấp ngón tay vào tin nhắn của Đới Manh gửi cho em.

-Direct-

diamooonddd
Cuốn vở hôm trước em để
quên, ngày mai gặp tôi
ở sân bóng rổ sau giờ học.

zhaoxiaotangss
Vâng, cảm ơn chị.

diamooonddd
đã xem.

Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là trả đồ lại cho Tiểu Đường thôi. Vậy mà dòng tin nhắn đó đã khiến Tiểu Đường do dự mãi mới trả lời. Thở dài một cái, nhìn món quà vốn dĩ sẽ tặng cho Đới Manh để trên bàn tâm tình có chút chùn xuống nhưng Tiểu Đường vẫn không bỏ đi ý định ban đầu. Vừa hay ngày mai có thể gặp chị ấy, một công đôi chuyện vậy.

"Tiểu Đường! Xuống giúp mẹ một tay nào." Tiếng mama Triệu từ nhà bếp vọng vào.

"Dạaa, con xuống đây." Bỏ điện thoại lên bàn rồi nhanh bước chạy vào nhà bếp phụ mẹ.

Trong phòng bếp bắt đầu trở nên rộn ràng hơn, có tiếng cười, có tiếng nói chuyện đôi khi là tiếng mắng nhỏ của mama Triệu vì sự vụng về của con gái.

"Ai nha, làm sao về làm dâu nhà người khác hả?" Bà Lý Thủy buông câu trêu Tiểu Đường.

"Ple, con không lấy chồng đâu." Tiểu Đường không kém, đùa lại.

"Cái đứa này!"

"Hahaha."

-Tống gia-

Sau khi tiễn mọi người về, Hân Nhiễm trở vào nhà. Ngồi lên chiếc bàn học xinh xắn, nàng lấy sách mà ba mua cho để đọc cùng học hỏi. Vì tương lai nàng chính là chủ tịch kế nhiệm của công ty Gold. Không phụ lòng của ba, nàng ngày đêm chuyên tâm học hành và chăm chỉ. Nhưng vẫn không quên dành thời gian cho hội bạn của mình. Ví dụ như đêm đi chơi hôm qua vậy.

Đang chăm chú đọc sách thì tiếng ting của tin nhắn điện thoại vang lên.

-Direct-

-tiểu công chúa và ba đại ka-

hellokiki77
Báo cáo, thần về nhà
an toàn!

ssssssssssr_
Tớ cũng vậy nhó.

zhaoxiaotangss
Dạ em cũng về nhà an toàn.

sssxrr__
Gud jub!

Hân Nhiễm nhìn tin nhắn mà mỉm cười. Dễ hiểu thôi vì Hân Nhiễm muốn biết rằng ba người bạn của nàng đều trở về nhà an toàn tuy là con đường từ nhà nàng về nhà không xa lắm. Vì nàng là một người có tính cẩn trọng và biết quan tâm bạn bè của mình.

-Nhà Tôn Nhuế-

Cẩn thận dọn bát đũa trên bàn ăn, sau đó tự tay mình rửa sạch. Tôn Nhuế sau khi rửa xong thuận tay gọt đĩa trái cây đem lên phòng khách cho ba mẹ. Sẵn tiện đặt cái mông vào giữa hai ông bà cùng xem tivi.

"Úi chà, con gái tui nay lớn rồi tèng." Mama Tôn nhìn thấy Tôn Nhuế đem trái cây lên không khỏi trêu chọc.

"Bà này, đừng có trêu con nó."

"Ông cứ bênh con!"

"Con tui thì tui bênh chứ sao!"

Thấy hổng ổn tí nào Tôn Nhuế phải bay dô can thiệp thôi.

"Ây nha, hai người mau ăn trái cây đi. Con là con gái của cả hai mà, con gọt là ngon lắm nha." Vừa nói hai tay Tôn Nhuế lấy một miếng hoa quả đưa vào miệng của hai phụ huynh.

Cả nhà cùng nhau ngồi trên chiếc sofa lớn cùng coi tivi, tiếng cười lại rộn rã cả căn nhà.

00h31

Trong căn phòng đã tắt tối đèn, vẫn có một con cú mèo cầm điện thoại lướt lên lướt xuống. Không biết có gì hay ho không mà xem đến tận nữa đêm thế này.

Tôn Nhuế trở mình, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Biết rằng mai phải đi học sớm những mà lúc tối có uống cốc cà phê với ba nên đã thức đến tận bây giờ.

Ngón tay trơn chu đang lướt trên màn hình bỗng Tôn Nhuế dừng lại không lướt nữa, đôi mắt chuyển qua chăm chú nhìn đọc dòng chữ trên màn hình. Đọc một hồi, Tôn Nhuế tắt điện thoại rồi đặt tay lên trán, mắt hướng về trần nhà có chút sáng nhờ ánh trắng bên ngoài rọi vào. Thở dài một cái, cứ đêm về những kỉ niệm lúc trước tức khắc được trình chiếu như một bộ phim không hồi kết trong đầu Tôn Nhuế. Những khoảnh khắc bên cạnh người từng thương, bên cạnh những người bạn cũ từ từ hiện về rất rõ nét. Thì ra dòng chữ tâm trạng lúc nãy trên màn hình điện thoại đã làm khơi dậy những kí ức ương bướng này. Nhưng không sao, ai mà chẳng có những lúc như thế. Tôn Nhuế nhanh chóng thôi không nghĩ nữa, chìm vào giấc ngủ để những kí ức kia cũng dần ngủ chìm đi. Chỉ là những quá khứ không muốn nhớ lại nhưng cũng không thể quên đi.

-Direct-

floradai_yn
Còn thức sao?

sssxrr__
Rồi liên quan gì chị?

floradai_yn
Làm gì gắt thế?

sssxrr__
Tôi vậy đó!

floradai_yn
Mà em ở lớp C mấy đấy?

sssxrr__
Học lớp nào kệ tôi.
Liên quan gì chị.

floradai_yn
Chị lập danh sách thành viên
của câu lạc bộ. Thế liên quan
chưa?

sssxr__
C3.

floradai_yn
Được, em mau chóng ngủ.
Mai còn đi học đấy.

sssxrr__
Kệ tôiiii.

floradai_yn
Em đúng là đứa trẻ con khó chiều!
Ngủ đi. Chị ngủ đây, good night!

sssxrr__
đã xem.

Đới Yến Ni đêm nay phải lo mấy việc bên công ty phụ ba thêm phần ở bên câu lạc bộ nên đến khuya như vậy cô vẫn chưa đi ngủ được.

Cầm điện thoại giải trí, vô tính thấy tích xanh của Tống Hân Nhiễm sáng. Sẵn tiện hỏi lớp của nàng ấy để điền vào danh sách thành viên câu lạc bộ.

"Aiz, xem ra em thật khó chiều đó baobei." Nhìn Hân Nhiễm đã xem dòng tin nhắn, Yến Ni như tin nhắn đã gửi đi, mau chóng lên giường chợp mắt sau ngày dài mệt mỏi với công việc.

Hân Nhiễm bên đây cũng không khá hơn, nữa đêm lại bị tên đáng ghét nhắn tin, lại còn đột ngột xưng chị-em khiến nàng bị dọa sợ chết khiếp. Còn hơn là gặp ma nữa a. Lại còn bị một vố khá quê. Sau một hồi khó hiểu Hân Nhiễm cắm nguồn sạc điện thoại rồi đánh giấc thật ngon để tiếp sức cho tuần mới.

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.

Chú thích từ Chú Đĩ (-ω-ゞ :
Đăng giờ này thì ngủ hơi sớm nhở?:v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net