Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là Bạch Mã à?" Đới Manh khi nghe Tiểu Đường nói Bạch Mã, chị liền liên tưởng đây là chiếc xe màu trắng mui trần xịn xò để đi hóng biển như ẻm nói nhưng khi tận mắt thấy thì chị mới thấy nó trắng tinh thật cũng mui trần ấy nhưng hai bánh=).

"Dạ, nó đó." Tiểu Đường ngây thơ trả lời cách chân thành mà không hiểu nghĩa ẩn dụ trong câu hỏi của Đới Manh.

Nơi Đới Manh và Tiểu Đường đang đứng chính là chỗ vắng nhất ở biển, chỉ khu vực này mới có thể yên tĩnh, bỏ mặc sự ồn ào nhộn nhịp của phố biển ngoài kia mà thưởng thức cảnh biển thật sự.

"Á, quên mất xe đạp làm sao mà đi được chứ. Đới Manh tỷ, ở đây đợi em một tí. Phía trước có chỗ cho thuê xe, em sẽ về nhanh thôi!" Nói xong cứ thế đạp xe đi với tốc độ ánh sáng để Đới Manh đứng đó chờ. Không bắt Đới Manh đợi quá lâu, 5 phút sau Tiểu Đường trở lại với con xe motor đầy sự xịn xò hơn chiếc Bạch Mã kia.

"Học tỷ! Đi thôi nào." Mở kính của mũ bảo hiểm ra, trao cho Đới Manh nụ cười cùng lấy tay đưa cho Đới Manh cái mũ còn lại.

Không phải đi xe đạp mà người ta không biết chạy xe motor nhé. Tiểu Đường đã có bằng lái rồi và còn có cả bằng lái xe ô tô đấy. Ngốc nghếch vậy chứ cũng giỏi lắm đó nha.

"Yên tâm nha, em vững lái lắm." Nói rồi phóng xe một cái làm Đới Manh giật mình mà vội lấy tay ôm người phía trước. Nếu có thể thì Đới Manh đã đánh con người này rồi, người ta chưa chuẩn bị mà đã lên ga xe. Vì đang lái xe nên sẽ tha cho tên tiểu tử ngốc này.

"Học tỷ thấy sao? Có phải thích hơn ngồi một mình ở biển không?" Cố gắng nói thật to vì tiếng gió đã lấn át đi một phần giọng nói của Tiểu Đường.

Đới Manh chỉ im lặng nhưng không phải vì không thích mà chị đang thật sự tận hưởng những giây phút thoải mái này. Phải! Cảm giác này thích hơn ngồi một mình cô đơn ở biển.

Cuối cùng thì Tiểu Đường cũng dừng xe, em đưa chị đến một trung tâm thương mại ở phố biển.

"Nào, vào khu giải trí ở đây đi, em từng vào rồi. Rất thú vị nha."

Đới Manh trước nay không quen những chỗ ồn ào nhưng không hiểu sao hôm nay lại thuận theo ý của người kia mặc người kia nắm tay chị kéo vào trong trung tâm thương mại.

Tiểu Đường đưa Đới Manh tới khu giải trí trong trung tâm thương mại rồi bắt đầu kéo chị chơi tất cả trò chơi trong đó. Từ trò chơi của thiếu niên như bắn súng, đua xe, máy game bóng rổ rồi đến mấy trò chơi của trẻ 3 tuổi.

"Haha, Đới Manh tỷ, nhìn vậy mà tỷ bắn chết nhiều zombie hơn em kìa! Giỏi quá nha."

"Đới Manh tỷ trông chị ném bóng rổ buồn cười quá hahaha."

"Ấy đợi em." Mới chọc có câu mà giận rồi. ( dừa lắm =)) )

"Đới Manh tỷ, đua xe trong game mà tỷ cũng ngầu như vậy a!"

"Đới Manh tỷ,..."

"Đới Manh tỷ,.."

Cứ thế Triệu Tiểu Đường luôn miệng gọi Đới Manh ở nơi công cộng như chính nhà riêng của hai người. Nếu Đới Manh không nhắc nhở chắc gọi đến lúc mặt trời lặn luôn vẫn không ngừng lại.

"Này, em đừng bảo tôi chơi cái trò 3 tuổi này nha?" Đới Manh đứng đó nhìn đứa ngốc đang ngồi trên thú nhún dành cho trẻ 3 tuổi mà cười híp mắt. Ai nha, không chịu nổi đứa trẻ này mà!

"Tỷ tỷ, vào phòng karaoke được không?" Sau một hồi vận động tay chân mệt mỏi thì Tiểu Đường lại tiếp tục muốn vận động đôi môi hay hát này. Và khi cầu xin cái gì đó Triệu Tiểu Đường lại lấy cái đôi mắt cún con lấp lánh đó ra nài nỉ.

"Không." À điều đó có thể thành công với người khác nhưng Đới Manh thì không nhé=).

"Hiu~. Vậy chơi trò cuối rồi về nhé? Em sẽ gắp thú bông tặng tỷ!" Dù bị từ chối nhưng Tiểu Đường không buồn, mặt khác muốn tặng quà cho Đới Manh.

"Ây nha, tỷ tin em đi. Em chơi trò này hoài. Sở trường của em nha!" Tự tin quẹt ngang mũi một cái ra vẻ khí chất người chuyên nghiệp.

*cạch...cạch...cạch...* *phịt*

"Ủa? Nháp thôi hjhj. Lần này thiệc nè!"

Và cứ thế đã 10 lần nháp của Triệu Tiểu Đường đã trôi qua. Cũng thật khâm phục Đới Manh kiên trì khi nhìn người kia nãy giờ chơi.

"Về thôi!"

"Không được! Nhất định phải gắp được để làm quà tặng chị." Nói rồi em nhất quyết bỏ thêm đồng xu nữa vào máy gắp thú.

Gương mặt của Tiểu Đường trở nên nghiêm túc và tập trung hơn. Đới Manh nhìn em, mồ hôi đã đổ đầy áo nhưng vẫn kiên trì lấy quà cho Đới Manh. Đứa ngốc này, làm thế chi chứ? Chúng ta chỉ mới quen thôi mà.

"Aaaaaaa, được rồi nè!" Sau những lần kiên trì, ông trời cuối cùng cũng không phụ lòng Tiểu Đường.

"Đây! Tặng tỷ gấu bông hình cục kẹo nè. Em là Tiểu Đường mà Tiểu Đường là kẹo ngọt á nha. Nhìn thấy nó tỷ sẽ nhớ đến em!" Cầm gấu bông kẹo trên tay đưa cho Đới Manh rồi lại dùng nụ cười ngốc đặc trưng để cười với chị.

"Xàm." Nghe Tiểu Đường luyên thuyên hồi lâu rồi đưa tay với lấy kẹo bông, rồi lại quăng cho Tiểu Đường một từ đầy sự phũ phàng chất chứa trong ấy.

"Gì chứ, quá đáng nha!" Cuối đầu xuống rồi bĩu môi ra, tỏ vẻ hờn dỗi với người đằng trước.

"Được rồi, về thôi tiểu tử ngốc." Đới Manh nhìn dáng vẻ đó mà phì cười nhẹ một cái nhưng Tiểu Đường không thấy được vì đang cuối đầu. Sau đó dùng chất giọng nhẹ nhàng kêu em ra về cùng mình.

"Vâng ạaaaaa."

-Tiệm thuê xe-

"Tiền thừa đây."

"Vâng, con cảm ơn ạ!" Cảm ơn người chủ thuê xe rồi đếm lại số tiền được đưa lại.

"Lần sau nhớ ghé chú nữa nhá Tiểu Đường!"

"Vâng!" Thì ra là em và chủ quán đã quen biết, không phải vì nghỉ học nhiều và thuê xe nhiều để đi chơi đâu nha. Tại vì mỗi lúc rảnh rỗi Tiểu Đường đều ra biển và thuê xe của chú ấy đi hóng gió.

"Đới Manh tỷ, không phiền ngồi trên Bạch Mã của em chứ?" Trước khi trả xe đã hỏi qua ý kiến Đới Manh xem chị có chịu ngồi trên Bạch Mã không mới trả xe rồi dùng Bạch Mã chở Đới Manh.

"Đới Manh tỷ, nhìn kìa! Là hoàng hôn a." Một tay giữ tay lái, một tay hướng ra phía biển chỉ lên mặt trời đang dần lặn xuống biển.

Hai người chơi đùa mà quên mất cả thời gian, trời đã bắt đầu ngã màu hoàng hôn. Mà chính là hoàng hôn trên biển nên khung cảnh càng trở nên tuyệt mỹ hơn bao giờ hết. Đẹp quá!

"Ừ." Ngồi trên chiếc yên xe được lót chiếc đệm êm của em rồi nhìn ngắm khung cảnh phía trước thật tuyệt làm sao! Đới Manh bỗng nhiên muốn khoảnh khắc này, thời gian này, không gian nay ngưng đọng lại. Thoải mái quá! Không muốn dừng lại một chút nào. Suốt chuyến đi chơi này mặc dù không nói nhiều nhưng Đới Manh cảm thấy rất vui, rất thoải mái và hơn thế là chị đã cười. Nụ cười chỉ nở trên môi Đới Manh khi chị thật sự hạnh phúc!

Và người làm chị hạnh phúc là Triệu Tiểu Đường, người mà chị chỉ vừa mới quen biết thôi.

"Đới Manh, bác kiếm con mãi." Lúc nhìn thấy Đới Manh từ xe Tiểu Đường bước xuống thì bác Dương mừng như vớ phải vàng. Cứ ngỡ Đới Manh xảy ra chuyện gì.

"Con xin lỗi, mình về thôi!" Cuối người xin lỗi một cái vì quên gọi cho bác ấy.

"Ơ mà đây là ai thế?" Bác Dương nhìn Tiểu Đường rồi hỏi Đới Manh, vì trước đây bác chưa từng thấy Đới Manh thân thiết với một bạn học nào.

"Dạ con là Triệu Tiểu Đường! Bạn của Đới Manh tỷ." Cười hì hì rồi tự giới thiệu bản thân với bác Dương.

"Được rồi, về thôi bác. Tạm biệt!"

"Chào cô!"

"Chào bác! Tạm biệt tỷ tỷ!"

Rồi Tiểu Đường cứ đứng đó nhìn chiếc xe của Đới Manh khuất xa dần.

"Ôi trời, 17h35 rồi. Mẹ giết mình mấttttt." Giật mình nhìn đồng hồ một cái rồi dùng hết công lực đạp Bạch Mã trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net