Chương 24 : Lệnh Điều Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Vài ngày kế tiếp, trong lòng Song Lâm cứ băn khoăn về chuyện hôm ấy nên đặc biệt chú ý tới động tĩnh bên Đông cung, y như rằng ít lâu sau lập tức có chuyện xảy ra.

Nhũ mẫu của tiểu công chúa quả nhiên nhiễm độc mãn tính, trong lúc tra xét thì phát hiện trong phòng có đặt một hòn non bộ cây cảnh không sạch sẽ, hoàng cung lập tức lần nữa nghiêm tra, xung quanh náo động không ngớt.

Ngự trà phòng dù sao cũng là nơi thường qua lại với các cung, nên tin tức rất nhanh nhẹn, là địa điểm thích hợp lén lút truyền bá mọi lời đồn đãi.

Ngày đó Khôn Hoà cung ban hành ý chỉ ra lệnh điều động, thuyên chuyển Song Lâm sang bộ phận phụ trách hầu hạ bên cạnh Thái tử, y trở thành người có phẩm cấp, dẫu cũng chỉ là một cửu phẩm nho nhỏ chỉ có thể đi lại trong Đông cung.

Cách ý chỉ này đến rất kỳ quái, nhưng không thể vi phạm. Người tới truyền lệnh là Tổng quản Nhân Hỉ, Đắc Hỉ đặc biệt ra mặt nhận ý chỉ, biểu tình hiển nhiên có hơi bất mãn, cười như không cười nói :"Ta đây vất vả lắm mới dạy dỗ được một tiểu nhân nhi (*một dạng biệt danh, thường được dùng cho tình nhân =]]), mắt thấy sắp được rãnh rỗi lại bị ngạnh sinh sinh (*bướng bỉnh cứng rắn) điều đi mất, khiến ta nhất thời không biết đi đâu tìm người thay thế. Lão ca, ngươi cũng là người hầu lâu năm, sao lại không thông cảm giúp đỡ cho huynh đệ này đôi điều."

Nhân Hỉ vẻ mặt bình tĩnh :"Cũng là do chủ tử sai phái mà thôi, tên Song Lâm này vốn là thiếp thân hầu hạ bên cạnh Tam Hoàng tử, luôn luôn tinh tế. Năm đó Tam Hoàng tử gặp chuyện không may, những người khác đều bị xử trí, chỉ mỗi y tuổi tác còn nhỏ lại một lòng trung thành nhảy xuống nước cứu Hoàng tử là được đặc xá, về sau do sợ chủ tử gặp cố nhân đau lòng chuyện cũ nên mới phải trở về Nội Vụ ty.

Hôm bữa Hoàng hậu nương nương cảm thấy bên cạnh Thái tử thiếu người ổn trọng tinh tế, ngài chợt nhớ tới đứa nhỏ hầu hạ thoả đáng thành thục năm nào bèn muốn tìm kiếm y, chúng ta bỏ sức tra xét một chút mới biết thì ra y đã đến đây hầu hạ. Ý muốn của chủ tử đã như thế, chúng ta nào dám can ngăn, xin Đắc Hỉ lão đệ thông cảm cho ta." Lời nói chặt chẽ trôi chảy như được chuẩn bị từ trước.

Đắc Hỉ ngoài cười trong giận hừ một tiếng, cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ nhấc mí mắt đánh giá Song Lâm. Song Lâm im lặng cúi đầu, Đắc Hỉ lập tức không để tâm tới Nhân Hỉ nữa, bước vào trong trước, Nhân Hỉ làm lơ như không thấy, bảo Song Lâm nhớ đến Đông cung báo danh sau đó rời khỏi Ngự trà phòng.

Tâm tình Song Lâm hết sức phức tạp, một khi đến Đông cung đồng nghĩa với việc triệt để bước lên thuyền của Thái tử. Hiện giờ tiền đồ mờ mịt, ý chỉ này theo một cách nào đó tới thật là kỳ quặn.

Y vừa trở về phòng sắp xếp hành lý vừa suy ngẫm sự tình, Anh Thuận từ bên ngoài bước vào, dựa kế cửa nhìn y hồi lâu rồi cười lạnh :"Vậy là thăng quan tiến chức rồi đó hả? Đáng tiếc, ta khuyên ngươi vẫn nên đừng đi mới tốt."

Song Lâm nghe ra trong lời nói của hắn dường như đang cố ý ám chỉ gì đó thì không khỏi ngó lại nhìn, Anh Thuận bĩu môi :"Ta bữa trước hầu hạ trước ngự tiền, cũng biết được một hai chuyện. Hoàng hậu nương nương vì chuyện công công trúng độc, không biết thế nào lại chọc giận Bệ hạ, cư nhiên ngay trước mặt cung nhân đạp đổ thể diện của Bệ hạ, nghe nói đã mấy ngày không gặp Bệ hạ rồi... Hiện giờ Bệ hạ áy náy, nể tình tiểu công chúa ắt hẳn cũng chẳng nói gì, nhưng lâu ngày, Bệ hạ là chân long thiên tử, nói một không hai, há có thể nhịn được?

Không biết Hoàng hậu nương nương bị làm sao nữa, trước kia Tam Hoàng tử chết yểu, nương nương không nhịn là phải, bây giờ công chúa chỉ bị nhiễm xíu độc thôi, cũng chẳng nguy hại đến tánh mạng, cùng lắm là thương thân nhược thể, hoàng gia muốn thuốc tốt gì mà chẳng có, ráng điều dưỡng cho tốt là được. Nếu nhỡ có chuyện xấu gì, dẫu sao cũng là con gái của Hoàng đế, đâu lo ế chồng, sợ cái gì chẳng biết...

Hoàng hậu nương nương không biết lo cho Thái tử gì cả, Lạc gia là nhà đứng đầu võ huân (*huân chương võ, ý nói lạc gia nắm giữ bên quan võ, có nhiều công lao hạng võ nhất), có đan thư thiết khoán (* bằng chứng cho đặc quyền mà đế vương ban cho công thần, trọng thần, tựa như kim bài miễn tử nhưng không cao bằng), lại thêm lão Thái Uý năm xưa có công cứu mạng tiên đế, gốc rễ thâm hậu. Tuy nói hiện tại Lạc gia sóng yên gió lặng, nhưng dù là biên phòng hay bộ phận phòng thủ kinh thành đều thầm lấy Lạc gia làm đầu, đâu có chỗ trống cho văn thần xen vào.

Vị trí của Bệ hạ tới giờ vẫn chưa ổn định được hoàn toàn, vì thế dẫu có bất hoà, ầm ĩ với Thái hậu cỡ nào, trong tay không có chứng cứ xác thực Bệ hạ sẽ không dám lộn xộn động chạm đến Lạc gia.

Ngươi nói Hoàng thượng có khó xử không cơ chứ? Nhũ mẫu không nói rõ được trong phòng mình có chậu cây cảnh kia từ lúc nào, mơ mơ hồ hồ, kết quả cuối cùng Tư Thiết giám phụ trách thu mua nội thị chịu trách nhiệm, phán xét đây là chuyện ngoài ý muốn. Hoàng hậu nương nương nghe thế lập tức quăng chén ngay tại chỗ... Nghe nói.... Còn động tay động chân nữa.... Tuy không thấy được tận mắt, nhưng Bệ hạ đã phải đội mũ che mặt rồi, đã thế còn che dấu giùm nương nương nữa, bảo là bản thân không cẩn thận đánh đổ chén..."

Song Lâm dừng tay lại, tại sao Vương Hoàng hậu lại kích động như vậy? Y rũ mắt, có chút lý giải tâm tình của Hoàng hậu. Thân là đôi phu phụ đỉnh phong đế quốc, là người có quyền thế nhất nhì nhưng lại không thể bảo vệ con gái mình an toàn, quả thật là một nỗi nhục nhã lớn lao, huống chi còn chẳng phải là lần đầu tiên. Vương Hoàng hậu tựa như con lạc đà cõng cả núi đồ leo dốc cao, một cọng rơm rạ như sự việc tiểu công chúa nguy hiểm đã khiến Hoàng hậu gục ngã, dứt khoát bùng nổ.

Nhưng dưới ánh mắt những người khác trong cung, vì một tiểu công chúa hoàn toàn không có khả năng kế thừa ngôi vị mà làm khó dễ Hoàng thượng là một hành động vô cùng ngu xuẩn. Dù sao ngoại công (*ông ngoại) Vương Hoàng hậu thanh quý nên không hề có thực quyền, quang vinh cưng chìu của Vương Hoàng hậu toàn bộ đều đến từ sự nỗ lực giúp đỡ của Hoàng thượng, hành vi chống đối Hoàng thượng của nàng không khác gì tự sát.

Thế thì, là ai đã làm việc này? Ám toán một vị công công không hề có uy hiếp với ngôi vị Hoàng đế, chỉ để cho hả giận và thoả nỗi ghen tỵ? Hay là ... Có người nắm rất chuẩn diễn biến tâm lý của Hoàng hậu, cố ý khiến ngài ấy trở nên như vậy? Năm năm trước cái chết của Tam Hoàng tử chôn xuống cõi lòng Hoàng hậu một cây gai, rạch một vết sẹo ngầm giữa đế hậu, năm năm sau tiểu công chúa trúng độc, thôi thúc gai độc nảy mầm, khiến vết sẹo giữa đế hậu rốt cuộc nứt rách, đồng thời bại lộ trước tầm mắt của mọi người, còn Thái tử kẹp giữa đế hậu lại lần nữa đứng trên đầu ngọn gió.

Khi Song Lâm xách hành lý đến Đông cung báo danh thì Vụ Tùng đi ra tiếp đón y, vẻ mặt tươi cười nói :"Điện hạ đi thỉnh an Khôn Hoà cung rồi, chờ ngài ấy trở về ngươi hẳn đi dập đầu ra mắt sau, giờ đi sắp xếp chỗ ở ổn thoả trước đã."

Song Lâm nhìn Vụ Tùng vẻ mặt tươi cười nhưng giữa đôi lông mày lại ẩn hiện u buồn, bèn thử dò xét :"Hiện giờ chỉ sợ bên phía Hoàng hậu nương nương rất khó chịu..."

Vụ Tùng thả lỏng mặt, thở dài thấp giọng nói :"Còn không phải là do chuyện hôm kia sao. May mà ngươi nhắc nhở Kha Ngạn, để hắn đến tìm ta, ta cảm thấy sự tình quan trọng mới lặng lẽ nói điện hạ biết. Ngài ấy lập tức suốt đêm dẫn người đi bắt nhũ mẫu, liên tục tìm mười tên đại phu khắp trong ngoài cung đến bắt mạch cho nhũ mẫu... quả nhiên phát hiện ra vấn đề.

Trời vừa mờ sáng điện hạ đã bẩm báo cho Bệ hạ và nương nương biết, sau đó lệnh người bắt mạch cho tiểu công chúa, khám được rất ít độc có trong sữa, nhưng mà đại khái thời gian dùng sữa dài, ít nhiều gì vẫn có ảnh hưởng tới. Tiểu công chúa vốn sinh non, sức khoẻ yếu ớt, cho nên vẫn chưa dứt sữa, không ngờ việc này lại thành ra có hại với công chúa! Tiểu công chúa hiện giờ nói năng chậm chạp, chỉ sợ tương lai... có thể sẽ suy nghĩ trì độn hơn người bình thường đôi chút.

Nương nương nghe thế ngất xỉu tại chỗ, ngươi không biết đấy thôi lúc đó hiện trường nhốn nháo hoảng loạn, Bệ hạ dặn điện hạ chớ nói trực tiếp cho Hoàng hậu nương nương biết, để từ từ Bệ hạ tiết lộ với Hoàng hậu nương nương sau, vãn hồi chỗ trống giữa quan hệ phu thê.

Hoàng hậu nương nương bây giờ giằng co căng thẳng với Bệ hạ, Thái tử bị kẹp ở giữa, mấy ngày nay không nở được một nụ cười, ăn uống cũng cực kỳ ít. Trước nay Hoàng hậu nương nương mỗi khi biết thế đều quan tâm chăm sóc Thái tử điện hạ có thêm, hiện giờ chẳng thèm đoái hoài tới, chỉ biết lo cho tiểu công chúa sinh muộn trong cung, mỗi ngày tập trung ôm ấp tiểu công chúa, chẳng màng tới thứ gì khác nữa."

Song Lâm cúi đầu thở dài :"Vậy tại sao lại thuyên chuyển ta tới đây?"

Vụ Tùng nói :"Đây là ý chỉ Hoàng hậu nương nương chính miệng ban xuống, ngài ấy cẩn thận hỏi kĩ Kha Ngạn, Kha Ngạn cũng chẳng dám giấu diếm, bảo là được ngươi nhắc nhớ, Hoàng hậu nương nương lúc đó mới nhớ tới ngươi, biết ngươi hoá ra là hầu cận bên cạnh Tam Hoàng tử.

Nghe Thái tử điện hạ nói, nương nương bảo rằng may mà ngươi năm đó thận trọng, chuyện năm ấy cũng là ăn thiệt ngươi, thưởng phạt vốn nên phân minh, dẫu sao cũng nên thưởng cho ngươi, nhưng là rốt cuộc trong lòng vẫn khổ sở, không muốn thấy mặt ngươi nên chuyển ngươi sang bên cạnh Thái tử, một là thưởng cho ngươi, hai là thấy ngươi cẩn thận tỉ mỉ, tương lai ắt có thể giúp đỡ Thái tử điện hạ! Cho nên ngươi khỏi cần sang dập đầu với nương nương."

Song Lâm đã sớm biết Hoàng hậu nhất định không muốn gặp mình, bèn dạ vâng nghe Vụ Tùng nói :"Như thế cũng tốt, mấy anh em chúng ta rốt cuộc đã có thể đoàn tụ với nhau rồi. Ngươi cứ an tâm, nơi khác ta không nói tới, ở Đông cung này chắc chắn ta và Băng Nguyên sẽ bảo kê ngươi, không để ngươi chịu thiệt đâu. À mà ngươi nhớ chú ý chút, Thái tử điện hạ ..." Vụ Tùng nói đến đây thì vặn nhỏ giọng, gần như là thì thầm bên tai y :"Bên cạnh Thái tử điện hạ còn có Tuyết Thạch hầu hạ nữa, ngươi cũng biết, tên đó rất được điện hạ sủng hạnh, ngươi thường ngày nhớ để ý hắn. Ta biết ngươi xưa nay cẩn thận, nhưng vẫn nên dặn dò vài câu, ngươi nhớ cho kĩ đó."

Song Lâm đáp ứng, Vụ Tùng dẫn y đi sắp xếp phòng ở cẩn thận xong bèn lui ra trở về tẩm điện Thái tử và nói :"Bên cạnh Thái tử trước giờ không dùng cung nữ, chỉ có mỗi hai tỷ tỷ cung nữ quản sự thôi, một người tên Thường Hoan, người còn lại tên Thường Hỉ, cả hai đều là người mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng xuống.

Thường Hoan chưởng quản quần áo, đồ dùng và may mặc, trang sức các loại, Thường Hi cai quản ẩm thực hằng ngày, huân hương và dụng cụ gia dụng của Thái tử điện hạ, còn các nữ quan khác, chẳng hạn như nhũ mẫu của Thái tử, chúng ta hay gọi bà ấy là An cô cô, bà ấy không hay lo việc vặt, chỉ chú tâm quản lí các vị cung nữ mà thôi. Chúng ta chủ yếu hầu hạ việc đi lại và thư phòng, sinh hoạt hằng ngày của Thái tử sẽ do chúng ta phụ trách, hiện giờ các thiếp thân nội thị cộng thêm ngươi là bốn người, mỗi đêm sẽ thay phiên nhau trực ban.

Thái tử chủ yếu hầu hạ trong thư phòng Thái tử, Băng Nguyên theo chân Thái tử đi lại khắp cung, ta thì nắm chi phí tiêu dùng ngoài cung của Thái tử, thay Thái tử truyền lời và tiếp đón các vị quan khách, Thái tử dặn làm chuyện gì ta sẽ làm chuyện đó, không có việc cụ thể cố định, chỉ cần là đang trong thời gian làm nhiệm vụ, Thái tử phân phó chuyện gì đều phải cẩn thận hoàn thành, không được từ chối -- chỉ là..." Vụ Tùng nhỏ giọng nói :"Bên phía thư phòng, tên Tuyết Thạch kia tánh tình quái dị, không thích người ta làm lơ hắn, mồm miệng hắn rất lợi hại, ngươi nhớ kĩ đừng chạm mặt hắn, né được chừng nào hay chừng nấy."

Trong lòng Song Lâm hình thành ấn tượng đầu, y gật gù, bỗng nhiên Vụ Tùng nói tiếp :"Vài ngày trước Vũ Đồng vốn hầu hạ Thái tử tắm rửa bị bệnh nên đã chuyển đi mất, do thiếu người nên chuyện đó được Băng Nguyên đảm nhiệm, nhưng vì điện hạ thích yên tĩnh, trong lúc tắm rửa không thích có người ồn ào ầm ĩ, vì thế chỉ sợ ngươi sẽ bị sai đi gánh chuyện này.

Ngươi đừng ngại bẩn, mấy chuyện dọn rửa Dục điện (*dục : tắm táp), đổ nước, giặt áo, tự sẽ có tiểu nội thị bên Hỗn Đường ty làm, ngươi chỉ cần chỉ huy bọn họ, vào lúc Thái tử điện hạ tắm rửa hoặc đi xí thì đứng một bên đợi hầu là được -- Đắc Hỉ xưa nay khoan dung, luôn không so đo với hạ nhân, chỉ khi nào vượt quá giới hạn mới phản ứng xử lí thôi.

Ngươi tính tình trầm ổn, nhất định sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu, ngươi chớ chê công việc này khó nghe, kỳ thật người được phái đi làm chuyện này, không phải cẩn thận tỉ mỉ, ổn trọng thì là người được Hoàng hậu nương nương hoặc Thái tử điện hạ tin nặng, không phải ai muốn làm là làm được ngay đâu."

Song Lâm nhìn hắn không sợ phiền giải thích tất thảy, trong bụng biết hắn sợ mình bất mãn vội cười nói :"Mấy việc này còn đơn giản hơn chuyện là cần làm trong Ngự trà phòng."

Vụ Tùng nội tâm thả lỏng, cười nhẹ nói :"Đương nhiên, kẻ hầu hạ bên cạnh điện hạ có rất nhiều. Trong cung mỗi ty cục đều đang gia tăng nhân thủ hầu hạ, ngay cả chúng ta cũng có thêm vài tiểu nội thị để sai sử. Thử ngó mấy cung khác xem, đâu có nơi nào giống chúng ta còn trẻ mà đã có người để sai phái? Tuy phẩm cấp thấp, nhưng không thiếu thốn gì lắm, thậm chí còn xém nữa ngang hàng với thái giám Tổng quản các cung khác...

Vốn theo lệ thường, Đông cung phải có một Tổng quản tên có chữ Hỉ quản lí, thế nhưng Bệ hạ thảo luận với nương nương hồi lâu, lật ngược tình huống, bảo rằng tất cả đều phải dùng nội thị mới, toàn bộ mọi chuyện để đám người trẻ măng chúng ta lo liệu, chẳng biết đang tính toán chuyện gì nữa.

Ngươi và ta đều là người Hoàng hậu nương nương ban xuống, trong lòng điện hạ cảm thấy chúng ta không bình thường, ngươi mới đến không biết thôi chứ về sau ắt hẳn chỗ tốt sẽ hiện ra.

Song Lâm cười, lòng tự biết người hầu trên dưới Đông cung này chỉ sợ đã sớm bị điện hạ 'chải chuốt' qua mấy lần, cung nữ thì khỏi nói, cứ vài năm lại đổi một đợt người mới, tất cả đều là gái nhà lành, nguồn gốc dễ tra.

Nội thị nếu là những người sống lâu sống dài trong cung đến khi già cả bệnh tật không thể làm gì được nữa mới phải tống xuất cung, hay nội thị hơi có chút lý lịch, nhất định thế lực sau lưng sẽ rắc rối phức tạp, nên Đông cung chọn người toàn bộ đều là nội thị trẻ tuổi vừa được tuyển vào, hiển nhiên đã sắp đặt sự bảo vệ khép kín cho Thái tử còn niên ấu (*nhỏ tuổi), cũng giúp Thái tử dễ dàng tạo được quyền uy.

Dù sao hoạn quan hầu hạ thiếp thân, mặc dù không quan trọng bằng môn khách của Thái tử, thường bị người khác khinh bỉ, nhưng cũng là người am hiểu đường lối cung đình sâu sắc đến bất ngờ, hành động của nội thị bên cạnh Thái tử sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng của Thái tử. Hoàng đế và Hoàng hậu quả nhiên rất nặng lòng đối với Thái tử.

Vụ Tùng bỗng nhớ đến việc gì đó bèn nói :"À còn chuyện này nữa, chỉ sợ ngươi phải đổi tên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net