Chương 32 : Bắt Bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Tâm trạng Thái tử không tốt, trên dưới Đông Cung nằm trong vị diện áp suất thấp. Những tiểu nội thị hơi lớn tuổi như Vụ Tùng, Băng Nguyên và Tuyết Thạch bèn phải chỉnh đốn các tiểu nội thị khác, không cho phép xảy ra sai lầm, tránh gai mắt chủ tử.

Song Lâm thấy Vương Tảo giáo dục các tiểu nội thị, trong lòng hơi động, nhớ tới Bùi Bách Niên lộ tiếng gió bề trên sắp kiểm bắt đánh bài, bèn nói cho Vương Tảo và Băng Nguyên :"Điện hạ tâm trạng không tốt, chi bằng nhân cơ hội này khuyên bảo trên dưới Đông Cung một phen, đánh tỉnh các tiểu nội thị, ta lặng lẽ nhìn thấy vài tiểu nội thị khi không có nhiệm vụ thường thích chui vào Tấu Sự phòng xem đánh bài lắm, phải thừa dịp chặn lấp lỗ hổng này ngay."

Y nói thế Băng Nguyên cũng nghĩ tới, giương mi nói :"Còn không phải sao! Nghe nói chơi tới trời tốt mờ tối mịt mới miễn cưỡng trở về, sáng ra hễ rảnh tí là lại chạy đi chơi bài, quả thực chẳng ra thể thống gì cả! Ta gặp một lần mắng một lần, vẫn cứ không nghe! Phải sàng lọc lại thật kĩ càng!"

Vụ Tùng hơi do dự nói :"Đông Cung chúng ta đương nhiên không thể có vụ 'đánh bài lá, gieo xúc xắc, tung tiền đầu' (*một câu nói miêu tả chuyện cờ bạc) được, bên Tấu Sự phòng đánh bài ta có biết, lão công công đứng đầu phòng đó làm nhà cái, nghe nói ông ta âm thầm hiếu kính không ít thái giám chưởng ấn khác. Tuy trong cung nói rõ cấm đánh bài, nhưng nơi nào mà chẳng có vui chơi, trực đêm đùa giỡn bài bạc xúc xắc tí cho tỉnh ngủ, ngay cả các thị vệ cũng có, chỉ cần đừng xao nhãng công việc là được, lừa trên chứ chẳng gạt dưới.

Bên chúng ta thì không sao, nhưng nếu có đắc tội đám lão công công quản sự bên kia, cản trở tài lộ bọn họ, chỉ sợ sẽ bảo chúng ta không biết nể mặt. Vả lại, tiểu nội thị chúng ta thế nào ta tự ắt biết, mấy tên tạp dịch mà thôi, cược chẳng được bao nhiêu tiền, xem náo nhiệt là chính, dẫu có thực sự bị bắt tội thì cùng lắm bị cung khác chê cười, nói chúng ta ấu trĩ mà thôi, không bị đổ lỗi đâu mà lo."

Song Lâm chậm rãi nói :"Tiền bạc là chuyện nhỏ, chỉ sợ người đứng xem cũng nóng máu, tránh không được việc xây xát này nọ, mượn tiền thiếu nợ, trộm cắp vặt các thứ. Hiện giờ người ngoài nhìn gắt gao Đông Cung hòng vạch lá tìm sâu, nhỡ tên tiểu nội thị nào đó thua tiền bị người khác bắt lấy nhược điểm uy hiếp thì toi, đến lúc đó muốn lấp lỗ hổng cũng chẳng kịp, trước mắt cứ tạm cấm trước rồi tính sau.

Theo ta thấy, không cần cấm cản chi sớm, làm hài lòng chủ tử quan trọng hơn bắt chẹt mấy tên hạ nhân có máu mặt nhiều, dặn các nội thị không trực ban không được rời Đông Cung, không có nhiệm vụ không được phép tùy ý ra khỏi Đông Cung, chờ qua đợt này, bên kia cũng thành quen với chuyện chúng ta không đánh bạc, dần về sau từ từ cấm gắt thì tốt hơn.

Băng Nguyên cười cười bóp cằm Song Lâm :"Ngươi còn nhỏ mà sao có tâm nhãn thế? Thường ngày không nói tiếng nào, trong lòng lại mang thất khiếu linh lung, suy nghĩ vô cùng chu đáo chặt chẽ." Đoạn quay đầu nói với Vương Tảo :"Chúng ta đuợc nương nương tin nặng, không đưa Đại công công chưởng ấn tới, giao mọi sự vụ cho chúng ta quản lí, đáng lẽ chúng ta phải càng thêm cẩn thận, thắt chặt cổng ra vào, nghiêm tra xuất nhập mới đúng."

Vương Tảo gật đầu nói :"Cũng được, lát nữa ta sẽ nói cho Tuyết Thạch biết." Hiện tại trong Đông Cung, ba người Vương Tảo, Băng Nguyên và Tuyết Thạch đều là nội thị thất phẩm.

Băng Nguyên cười lạnh :"Hắn một lòng quan tâm điện hạ, đâu thèm để ý tới mấy chuyện vặt vãnh này. Ngươi cứ tìm mấy nội thị đứng đầu nhắc nhở một phen, rồi đi gõ gõ đánh động mấy tên cờ bạc riết ngứa lòng ấy, bảo bọn họ kìm nén lại mới phải."

Vương Tảo gật đầu, sau đó triệu tập các quản sự khắp Đông Cung tới, nhắc nhở một trận, rồi vẻ mặt tàn khốc ngoan độc nói :"Hôm nay trong lòng chủ tử không thoải mái, nếu lỡ ngài ấy muốn thứ gì, định sai chuyện nào đó mà dám không có mặt, kẻo bị đuổi đi mất cũng đừng trách chúng ta không báo trước, trong cái hoàng cung này, bị Đông Cung trả về thì còn nơi nào dám sử dụng các ngươi? Có nhớ trận đòn roi Bệ hạ đặc biệt phái người đến răn dạy hồi đầu năm không? Tháng này chủ tử bận rộn, không rảnh tính toán với các ngươi, nhưng các ngươi không được quên! Không được buông thả bản thân! Tự trông kĩ chính mình, trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn công tác, nếu có sơ suất, tất thảy không tha!"

Tiếp đó tập trung các bảo vệ cổng vào lại nhấn mạnh và kiểm tra cung quy.

Sau khi chỉnh đốn một trận, trên dưới Đông Cung quả nhiên nghiêm nghị hẳn lại, người nào kẻ nấy nín hơi làm việc, cẩn thận lưu tâm. Hai ngày sau, trong cung xảy ra chuyện. Phúc Vương tự mình dắt thị vệ đi bắt kẻ đánh bài, chỉnh đốn sự vụ trong cung, một hơi bắt hết một đám nội thị bài bạc, lần này không phân chia khác biệt, ngay cả nội thị đứng xem cũng bắt luôn, ước chừng gần mấy chục người. Việc này báo lên ngự tiền, Nguyên Thú Đế nổi cơn lôi đình, phân phó xử trí nghiêm trị, chiếu theo cung quy, phàm là kẻ tham gia cờ bạc, gia hào (*) ba tháng, phạt nặng bốn mươi hèo, người cầm đầu, trừ gia hào, còn phải canh Hoàng Lăng (*lăng mộ hoàng gia) một năm, nếu có tái phạm, xử trảm chém đầu.

Gia hào : phạt đeo gông như hình, tội càng nặng miếng gỗ sẽ nặng theo, nghiêm trọng nhất có thể vì đeo nặng mà gãy xương dẫn đến tử vong.

Vụ bắt cờ bạc lần này liên lụy rất rộng, ngay cả thái giám ngự tiền trong Càn Thanh Cung cũng bị bắt vài tên. Kể từ lúc Tam Công chúa gặp chuyện không may, Vương Hoàng hậu đóng kín Khôn Hoà Cung, căn bản không màng tới cung vụ, quản thúc Khôn Hoà Cung cực kì chặt chẽ, do đó lần này Khôn Hoà Cung và Đông Cung không hề bị liên lụy. Sau khi biết được chuyện này, Vương Hoàng hậu đặc biệt phái Nhân Hỉ tới phát thưởng cho nội thị cung nhân có phẩm cấp bên cạnh Sở Chiêu.

Vụ Tùng hô lên may mắn, cầm tiền thưởng nói với Băng Nguyên và Song Lâm :"May mà có Song Lâm nhắc nhở, không thì lần này mất hết cả thể diện."

Băng Nguyên lặng lẽ nói :"Có vui thì giữ trong lòng thôi, đừng lộ ra mặt. Theo ta thấy, điện hạ biết Phúc Vương dẫn người bắt bài bạc, tâm tình càng thêm không tốt, hôm nay khi rèn chữ, vo giục hết mười mấy tờ."

Vụ Tùng than thở :"Phúc Vương đứng ra bắt bài, hành xử phóng khoáng, tạo được tiếng vang lớn. Còn chuyện sửa vườn điện hạ mấy ngày nay chẳng có tiến triển gì cả, trong lòng đương nhiên khổ sở."

Băng Nguyên cười nhạt :"Vụ bắt bài này rất dễ dàng, người bị bắt toàn là mấy kẻ không gốc không rễ như chúng ta, chẳng đắc tội được ai. Nếu hắn thế chỗ điện hạ, chỉ sợ càng thêm thúc thủ vô sách (*bó tay). Nguồn gốc của vụ này, ta nghe nói bên Từ An Cung phái người bẩm với Bệ hạ rằng mấy ngày nay trong cung lỏng lẻo, có người cờ bạc, sau đó Phúc Vương xin đi bắt bài, Bệ hạ tuy không qua lại với Thái hậu nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là thân mẫu, có thêm Phúc Vương là con cháu Thái hậu, bà ta đã mở miệng, lại chẳng phải chuyện lớn gì, bèn đáp ứng.

Ngay khi màn đêm vừa buông, Phúc Vương lập tức sấm rền gió cuốn càn quét, bắt nhốt người cờ bạc... Vụ này vốn phải để Hoàng hậu nương nương thống lĩnh hậu cung xử lí mới đúng, thế nhưng hiện giờ nương nương không có tâm tình lo mấy chuyện này..."

Vụ Tùng thở dài nói :"Không biết nương nương tới chừng nào mới trở lại như cũ đây, đợt rà soát này coi như bỏ, thế còn tương lai thì sao? Nương nương dẫu đang nắm phượng ấn trong tay, Bệ hạ cũng thiên vị nương nương, nhưng không thể thế này mãi được a..."

Song Lâm đứng bên nghe, trong lòng cũng thầm nghi ngờ, vụ bắt bài này xảy ra rất đột ngột, Bùi Bách Niên chỉ là một thị vệ bình thường, sao có thể biết được tin này?

Không thể không nói chiêu này của Lạc Thái hậu quả nhiên tuyệt diệu, kẻ cờ bạc, người bị liên lụy đều đã được lựa chọn tỉ mỉ, giới hạn rõ ràng. Trong số dòng dõi của Thiên Hòa Đế, Thái hậu đã chọn Phúc Vương để gây tiếng vang chứ không phải thị vệ, Phúc Vương tuy địa vị có hơi nhạy cảm, nhưng ngoài mặt vẫn không liên can tới trữ vị, lại có danh tiếng phong lưu, người ở vị trí cao quý nhưng trong tay không có thực quyền, phái đi bắt bài sẽ không kích thích thần kinh quyền lực yếu ớt của đế vương.

Có thể nói, dẫu Lạc Thái hậu bất hòa với con thứ, nhưng không uổng công bà ta sống trong cung nhiều năm, biết rõ mùi vị thực sự của quyền lực, Vương Hoàng hậu chiến tranh lạnh với Nguyên Thú Đế, nhất định sẽ không để tâm tới cung vụ, hành động này của Lạc Thái hậu một là để phô bày cho bên ngoài thấy quyền lực và địa vị của Hoàng Thái hậu, thứ hai là lặng lẽ chặn ngang quyền quản lí nội cung của Vương Hoàng hậu về mặt danh nghĩa. Trong cung tụ tập cờ bạc, Vương Hoàng hậu cũng có trách nhiệm, dù là việc nhỏ nhưng Vụ Tùng nói đúng, cứ tích hủy tiêu kim (*sự phá hủy tiền bạc được tích góp lâu ngày) thế này, con đê dài nghìn dặm cũng có thể bị hủy bởi một ổ kiến.

Song Lâm không khỏi hơi lo lắng cho Sở Chiêu, dù sao y hiện tại cũng đang đứng trên chiếc thuyền của Sở Chiêu, không thể không lo lắng.

Tối nay tới phiên Song Lâm trực đêm, Sở Chiêu nằm trong phòng lăn lộn không ngủ được, sau đó dứt khoát ngồi dậy, Song Lâm không có cách nào khác bèn tiến tới nhẹ hỏi :"Điện hạ muốn uống nước không?" Đoạn định thắp đèn.

Sở Chiêu lắc đầu ngăn cản y, nói :"Khỏi thắp đèn làm gì, ta ngồi một hồi thôi, ngươi đi mở cửa sổ ra cho thoáng khí, ta cảm thấy hơi ngộp."

Song Lâm bước qua buộc mành cửa lên, ánh trăng như sương lập tức tràn vào phòng, quay sang thì thấy Sở Chiêu ngơ ngác nhìn trăng, không nói nên lời, y yên lặng rót chèn trà dâng cho Sở Chiêu, hắn nhận lấy, nhấp hai ngụm rồi giương mắt nhìn y hỏi :"Ta nghe Vụ Tùng nói, vụ bắt bài này Đông Cung được an toàn là nhờ ngươi, làm tốt lắm."

Song Lâm vội cúi đầu :"Không dám nhận, chỉ vô tình nói vài câu thôi, may nhờ có các ca ca làm chủ, chỉnh đốn cung vụ."

Sở Chiêu đặt chén vào trong lòng bàn tay y, ngón tay thon dài dưới ánh trăng trở nên nhợt nhạt :"Ngay cả Băng Nguyên mồm miệng lau lảu cũng chưa bao giờ chê ngươi câu nào, coi như ngươi có cách, luận tuổi tác ngươi nhỏ nhất, nhưng luận tâm tư, chỉ sợ cả đám họ cộng lại cũng chẳng bằng ngươi."

Song Lâm nghe thế không biết Sở Chiêu đang khen hay đang chê, chỉ cúi thấp đầu không nói, Sở Chiêu hỏi y :"Ngươi đã giỏi giang như vậy, thế ta hỏi ngươi, chuyện sửa vườn này, ngươi thấy thế nào?"

Song Lâm chần chờ một chút rồi nói :"Nếu muốn ổn thõa, đương nhiên phải y theo lời của các vị đại nhân Đông Cung, án binh bất động, yên lặng theo dõi diễn biến, xin Hoàng hậu nương nương chủ động dâng thư lệnh tạm hoãn sửa vườn mới là thượng sách."

Sở Chiêu cười lạnh, giọng điệu nghiêm nghị nói :"Nếu thật sự đình công, chẳng những không sửa lại được, thậm chí còn mất trắng một đống bạc. Vả lại...Mẫu hậu xưa nay hiền thục, từ nhỏ đã thay ta che mưa chắn gió, hiện giờ có rất nhiều người muốn mưu tính người, khiến người ngay cả một buổi sinh nhật an lành cũng khó khăn.

Cô quý vi Thái tử một nước lại bị người trói tay bó chân, trái ngược còn khiến mẫu hậu phải ráng làm hiền hậu, thay cô trải phẳng đường..." Hắn bỗng dưng im bặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Song Lâm giương mắt nhìn Sở Chiêu, thấy hắn nghiêng đầu, tóc phủ trước ngực, mi khép suy ngẫm, giữa đôi mày hiện lên vẻ chán chường mệt nhọc, thần tình tiều tùy, thái độ mềm yếu hiếm thấy này khiến Song Lâm giật mình, quên mất khoảng cách xa vời như kênh đào rạch ròi giữa họ. Y bõng cảm thấy hắn chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ phải gánh lấy trách nhiệm nặng quá sớm, ý nghĩa thương xót nảy ra, không tự chủ được buột miệng nói :"Kỳ thật tiểu nhân có ý này..."

Sở Chiêu vẻ mặt hững hờ, quay đầu nhìn Song Lâm, hiển nhiên không tin Song Lâm tuổi nhỏ tiến cung có thể có biện pháp gì, nhưng vẫn thản nhiên hất nhẹ cằm và bảo :"Nói ta nghe thử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net