016 ~ 020

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+×+

‪Yeonjun mở cửa nhà vệ sinh và bước vào, thật may vì không có ai ở đây cả. Anh hướng về phía bồn rửa tay gần nhất, hứng lấy dòng nước mát lạnh và tạt nó lên mặt mình. Có chút nước bắn lên áo Yeonjun và tạo thành một mảng đậm vì ướt, nhưng lúc này anh chả buồn quan tâm gì đến chuyện đó nữa.‬

‪Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, không phải theo cách "thật là một ngày thú vị" mà là "ngày quái quỷ gì vậy". Yeonjun thề rằng bằng một cách thần kì nào đó, anh đã dịch chuyển từ hàng ghế cạnh sân tập đến căng tin chỉ trong một cái chớp mắt. ‬Và tất cả mọi người đều không cảm thấy điều gì kì lạ, kể cả Soobin??

‪Bạn trai của anh vòng tay ôm bờ vai và đặt lên trán Yeonjun một nụ hôn nhưng cả người anh vẫn cứ cứng đờ ở đó. Soobin ngạc nhiên bởi thái độ lạnh nhạt của Yeonjun.‬

‪"Anh yêu à..." Soobin nhẹ nhàng gọi Yeonjun, lo lắng bởi sự thay đổi bất ngờ của anh.‬

‪Bỗng có một vầng hào quang từ phía trên đầu Soobin khiến Yeonjun chú ý, ánh sáng đó chỉ chiếu thẳng xuống người nhỏ hơn, giống như... Soobin là trung tâm ở đây vậy !? Yeonjun mở to đôi mắt nhìn bạn trai của anh và dần dần lùi bước.‬

‪Chắc chắn tất cả những gì đang xảy ra chỉ là anh đang mơ thôi phải không? Hay là anh đã lỡ đập đầu vào đâu đó và rồi gặp mấy cái tác dụng phụ này? Cái ánh sáng như đèn spotlight trong mấy vở kịch đó không có khả năng tự nhiên xuất hiện rồi đi theo người ta được.‬

‪Mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu khiến Yeonjun không nghe thấy được Soobin đang gọi tên mình. Cậu đặt tay lên vai Yeonjun muốn giúp anh bình tĩnh lại, nhưng việc đó chỉ khiến Yeonjun giật mình hoảng sợ, cũng khiến Soobin càng lo lắng hơn. Yeonjun cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh, cổ họng trở nên khô khốc vì không thể xử lí được chuỗi thông tin mà anh vừa được tiếp nhận...‬

‪Giải đấu đã kết thúc từ một tuần trước? Nhưng tại sao Yeonjun không nhớ gì cả? Tại sao anh lại đột nhiên dịch chuyển từ sân tập đến căng tin được? Tại sao Soobin lại có ánh sáng spotlight chiếu vào người? Là anh đang tưởng tượng mọi thứ sao?‬

‪Nghe thật là lố bịch. Và cả đám người vây xung quanh chỉ khiến anh ngày càng căng thẳng hơn, Yeonjun quyết định chạy đi. Anh chạy dọc hành lang hướng đến phía nhà vệ sinh và nhốt mình ở trong đó.‬

‪Giờ đây, sau một khoảng thời gian sắp xếp lại suy nghĩ và cố gắng tìm lời giải thích cho những sự kiện đã xảy ra, Yeonjun nghĩ rằng mình cần đi gặp bác sĩ. Nếu lỡ Soobin phát hiện ra anh bị mất một phần trí nhớ thì sao...? Suy nghĩ đó khiến hai mắt Yeonjun bỗng trở nên đầy nước. Không những thế, anh còn thấy những thứ kì lạ đó... Anh nên làm gì bây giờ?...‬

‪Yeonjun chỉnh lại tóc của mình làm sao để bản thân trông ổn nhất có thể trước khi quay trở lại lớp học, kể cả khi trong lòng anh vẫn chưa hết rối bời nhưng cũng không thể để cho người khác thấy được. Ít nhất thì cho đến khi anh sẵn sàng kể cho họ về tình trạng của mình.‬

‪Yeonjun hít một hơi thật sâu và đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Anh lại cảm thấy nó nữa rồi. Một luồng không khí thổi thẳng mặt Yeonjun khiến anh phải nhắm mắt lại, cùng với một âm thanh quen thuộc vang lên, lại là tiếng lật sách.‬

‪Tiếng thở hắt hoảng hốt bật ra khỏi môi của Yeonjun khi anh phát hiện mình đang ngồi tại lớp học của mình. Các bạn học thì đang rôm rả trò chuyện về đủ câu chuyện khác nhau, nửa lạ nửa quen khiến Yeonjun cảm giác như anh đang trải qua déjà vu vậy.‬

‪Yeonjun nhìn xung quanh tìm bóng dáng Soobin, em ấy đang ngồi cạnh bên cửa sổ, và... thứ ánh sáng kia vẫn đang chiếu xuống khuôn mặt Soobin một cách hoàn hảo. Yeonjun cố gắng gọi tên Soobin nhưng thật kì lạ, giọng nói của anh không thể bật ra khỏi cổ họng được. Yeonjun thấy mình như đang bị trói chặt vào với chiếc ghế, không thể cử động cũng không thể nói... Lại là một triệu chứng mới sao?‬

‪Càng đáng nói hơn là Soobin chỉ chăm chăm nhìn về một hướng. Ánh mắt của cậu trai tóc đen như bị mê hoặc bởi cảnh đẹp ngoài cửa sổ và Soobin còn đang đeo headphone nữa.‬

‪Yeonjun cố gắng cựa quậy để thoát khỏi vị trí ngồi của mình, nhưng điều ngạc nhiên là không ai thấy được anh đang chật vật thế nào cả. Yeonjun chỉ có thể đưa đôi mắt nhìn về phía bạn trai của anh, hai bên mắt ngập ngụa nước như có thể trào ra bất cứ lúc nào.‬

‪Giây phút người nhỏ hơn chạm mắt với anh, chỉ nhìn ngó xung quanh rồi lại quay lại với khung cảnh ngoài cửa sổ. Yeonjun cảm giác như có ai đó đấm mạnh vào ngực mình. Soobin nhìn lướt qua anh như thể Yeonjun không hề tồn tại vậy. Hôm nay thật sự là ngày tồi tệ nhất cuộc đời anh.‬

‪Cuối cùng thì Yeonjun cũng cảm thấy nút thắt ở cổ họng như được thả lỏng bớt khi Taehyun tiến đến trước mặt mình.

+×+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC