Chương 185: Ung Văn thái tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: kirino

  Quách phu nhân kìm nén lửa giận, nói: "Lâm An công chúa, sự việc này người cần phải cho Quách gia chúng ta một lời công đạo."

Sắc mặt của mọi người xung quanh từ từ thay đổi, vốn họ không nghĩ tới Quách phu nhân sẽ nói ra những lời như vậy, Quách gia đối với sự việc này thật sự đã nổi giận, họ sẽ không cho phép bất luận kẻ nào được phép khinh nhục Quách gia ái nữ, vì thế sẽ không khoan nhượng mà đối đầu với công chúa Lâm An.

Lâm An công chúa giật mình nhìn Quách phu nhân,chính nàng cũng không nghĩ đến vị Quách phu nhân này lại bao che như vậy, liền thuận thế  hạ giọng nói: "Ngài đây là có ý gì, Quách tiểu thư hẳn cũng không có gì tổn thương đi?"

Quách phu nhân cười lạnh một tiếng, không hề ngoan nhượng : "Không có tổn thương? Lời này nói rất hay. Nếu vừa rồi không có Húc Vương điện hạ ra tay trợ giúp, nữ nhi của ta hiện tại không biết đã ở nơi nào rồi? !"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật đúng vậy, nếu vừa rồi Nguyên Liệt không ra tay cứu giúp, hiện tại Quách Gia kia chỉ sợ đã bị mãng xà nuốt trọn vào bụng, làm sao có thể hảo hảo đoan đoan đứng tại chỗ này?

Lâm An công chúa sắc mặt rất khó coi, đối với nàng mà nói, việc mãng xà có kia có nuốt Lý Vị Ương hay không thì việc một phu nhân nho nhỏ mà cũng dám chất vấn nàng vẫn là đại nghịch bất đạo, nếu đổi là người ngoài dám vô lễ như vậy, nàng đã sớm sai người đuổi ra ngoài, khả(* chỗ này có thể hiểu là vượt ngoài giới hạn nha các nàng) là đối với người nhà Quách gia lại có chút khác biệt. Bùi hoàng hậu đã từng dặn dò qua với nàng, không được phép đối đầu trực tiếp với hai nhà Quách, Trần, nhất là Quách gia. Những người này với gia tộc khác có chút khác biệt, họ chính là một nhà trên dưới thật sự đồng lòng bao bọc cho nhau, ngươi tổn thương người nhà bọn họ, họ liều mạng với người không phải là không thể.
.
Nàng nghĩ tới đây, trên mặt lộ ra một tia cứng ngắc nói : "Quách phu nhân, chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm..."

Quách Trừng sắc mặt âm lãnh, nói : "Hiểu lầm? Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, mãng xà này người khác đều không hề truy đuổi, duy chỉ cố tình đuổi theo một mình muội muội ta?"

Lâm An công chúa còn muốn biện bạch cho mình, lại đột nhiên nghe thấy tiếng một nam nhân cười nói: "Nơi này thật náo nhiệt, đã xảy ra chuyện gì sao ?"

Quan khách xung quanh nghe tiếng nhìn lại, phút chốc đều thoáng ngây ngẩn cả người. Người vừa tới là một vị công tử trẻ tuổi, gương mặt sáng lạng như ngọc, trên người một thân cẩm bào chức kim màu đen, bên trên điểm thêm một chút bạch âu, chạy dọc bên hông là những đường bạch tảo tinh xảo, tất cả đều được thêu thủ công, khéo léo như thiên công*. Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc khắc mang theo một tia cười ung dung mà yếu ớt, bộ dáng nhàn nhã đi vào bên trong. Trong khuôn viên rõ ràng có cả trăm người, nhưng lại yên lặng như tờ, nhất nhất đều chuyên chú nhìn hắn, chỉ cảm thấy mỗi cái nhấc tay, mỗi lời nói của hắn bất kể lúc nào cũng không hết ưu nhã quý khí, làm cho người ta nhìn chỉ biết nghĩ tới câu nói :"cảnh đẹp ý vui", hoàn toàn thừa kế được phong thái của Hoàng Đế lúc còn trẻ tuổi, xứng đáng là người đứng đầu một nước – Ung Văn thái tử.

Ung Văn thái tử chầm chậm lướt mắt đánh giá mãng xà đang nằm trong hoa viên, cắp mắt xếch lên hàm chứa trong đó một tia lãnh ý, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, ở trên khuôn mặt tuấn mỹ lại biến thành một tia cười tốt đẹp : "Hoàng muội, nơi này náo nhiệt như vậy, sao muội không mời ta tới?"

Nụ cười trên mặt Lâm An nháy mắt nở rộ: "Thái tử ca, người chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, yến hội của muội tồi tàn như vậy làm sao dám quấy rầy người?"

Bùi hoàng hậu mặc kệ Lâm An công chúa bên ngoài sống phóng túng tùy ý làm bậy ra sao, nhưng tuyệt đối không cho phép nàng đem ảnh hưởng không tốt tới Ung Văn thái tử. Lâm An công chúa trong lòng luôn hiểu được, mẫu hậu đối với bản thân mình chỉ là sủng ái mọt phần thôi, nhưng thái tử lại là hết thảy, mẫu hậu người tuyệt đối sẽ không cho phép bất kể người nào làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới danh tiếng của thái tử, cho nên nàng ở nơi này bất kể tổ chức bao nhiêu yến tiệc, xa hoa náo nhiệt đến mức nào đi nữa, tuyệt nhiên chưa bao giờ dám cho người đưa thiếp mời tới phủ thái tử. Nhưng hôm nay, hắn lại không mời mà tới. Lâm An nghĩ tới chuyện Nguyên Dục đột nhiên chết đuối bỏ mạng. Lâm An công chúa có chút thấu hiểu được, đưa mắt nhìn thái tử thâm thúy.

Ung văn Thái tử thản nhiên nói : "Việc này,... đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì ?"

Lâm An trên mặt có một tia do dự, nguyên lai nàng dự tính dùng việc mãng xà phát cuồng để trừ bỏ Lý Vị Ương, không nghĩ rằng Lý Vị Ương mạng quá lớn, được Húc Vương anh hùng cứu mỹ nhân, chính mình lại không khỏi bị gặp rắc rối.... Nghĩ tới đây, nàng nói : "Việc này... Muội vốn là có ý thỉnh mọi người xem một màn xà vũ, hết thảy đều đang tốt đẹp, không biết tại sao mãng xà đột nhiên nổi điên lên, siết chết xà vũ cơ kia sau còn hướng Quách gia tiểu thư mà tới...chính là...làm nàng kinh sợ một chút.."

Quách Trừng nụ cười thêm phần lãnh đạm: "Thái tử điện hạ, mãng xà này vốn dĩ nên được nhổ hết răng, vậy mà bây giờ được phát hiện cả hàm răng sắc nhọn, hơn nữa trên mặt răng còn bị kẻ nào đó bôi lên một lớp phấn độc, rõ ràng ý định nhằm vào muội muội của ta. Thật may là Thái tử điện hạ đã tới đây, ta thay mặt muội muội khẩn xin người chủ trì công đạo, thiết nghĩ người sẽ cho Quách gia cùng Gia nhi một lời giải thích công bằng!?"

  Cùng lúc ấy, sớm đã có người dâng ghế gấm khắc hoa mời Thái tử nhập tọa. Ung Văn thái tử không chút hoang mang ngồi xuống, đưa mắt nhìn Quách Trừng, sau đó, ánh mắt hắn liền bị tuu hút bởi cô nương trẻ tuổi bên cạnh Quách phu nhân. Người Quách gia dù tu tâm dưỡng tính như thế nào đi nữa, bây giờ trên mặt đều đầy vẻ giận dữ, duy chỉ có nàng.. ung dung đứng ở một bên, một đôi mắt sáng ngời như sao, ánh nhìn thẳng tắp, một điểm cũng không hề kinh sợ. Tại sao có thể như vậy???

Hắn trước khi nhập phủ cũng sớm được nghe nói qua hết sự việc phát sinh, trong lòng còn tưởng rằng khi tới đây sẽ được xem một màn mỹ nhân như ngọc, khóc lóc sướt mướt của Quách gia tiểu thư, nhưng thật không ngờ, đối phương lại quá trấn định, ngược lại làm cho hắn vốn là muốn dịu dàng nói những lời an ủi lại không cách nào mở miệng.

"Điện hạ?"

Nội quan bên cạnh thái tử thấy hắn nhìn chằm chằm một nữ tử xuất thần, không khỏi ghé tai hắn đánh động một tiếng.

Hắn giật mình hoàn hồn, biết mình vừa làm điều thất thố, không khỏi nhíu mày. Nhưng hắn vẫn không kìm được lại liếc nhìn nàng một chút, lại gặp đúng ánh mắt nàng sâu thẳm, lạnh như băng.

Mặc dù trên gương mặt nàng giữ vẻ thản nhiên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn rõ ràng đã thấy được trong đó thoáng qua một tia lãnh khốc ---- Ung Văn thái tử đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, dường như hắn đã thấy từng thấy ở một người nào đó cũng có vẻ mặt như vậy? Hắn bất động thanh sắc mở mắt ra, ánh mắt lướt qua tất thảy mọi người, sau đó mới từ từ thu hồi lại chỗ nàng, từ từ đánh giá.

Nàng tuổi không lớn, nhiều nhất cũng chỉ là mười bảy mười tám tuổi, dung mạo thanh lệ đoan trang, không tính vào hàng tuyệt sắc, có chẳng chỉ là mặc dù trải qua việc bị mãng xà làm kinh sợ, nàng lại thoạt nhìn trấn định, thong dong, có thể thấy được sự can đảm hơn những người thường. So với những vị tiểu thư danh môn hắn đã gặp trước đây quả thật có sự khác biệt quá lớn đi.

Chỉ là...quả thật kỳ lạ... hắn khẳng định mình chưa hề gặp qua nàng, vì sao lại lại có thể cảm thấy nàng quen thuộc đây ?

Thái tử nhìn Lý Vị Ương, lại phát hiện ra nàng cũng đang nhìn lại hắn.

Ánh mắt nàng âm lãnh, giống như ánh mắt của một thợ săn đang ở xa xa đánh giá con mồi.

Nàng đến cuối cùng là người như thế nào??

Trong lòng Ung Văn thái tử bỗng dâng lên một tia bất an, hắn đưa mắt nhìn Lý Vị Ương, lại phát hiện nàng đã cúi thấp đầu nhìn xuống làn váy trước mặt mình, thần sắc chuyên chú, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nữ tử này....Ngược lại thật sự có phần ý tứ*

(kiri: thái tử đã thấy Vị Ương tỷ thú vị rùi ạ 😂).

Ung Văn thái tử vốn là người yêu thích mỹ nhân, cho nên đối với Xuất Vân gần bùn mà chẳng hôi ranh mùi bùn kia cũng hao tổn tâm tư khác nhiều. Nhưng tất cả chỉ là chơi đùa mà thôi, tới một lúc nào đó, hắn cũng có thể giết mỹ nhân, ném thiên kim, đoạt quyền hành, cho nên Xuất Vân cũng tốt, Nguyên Dục cũng được, dám uy hiếp hắn, tự nhiên sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời này. Cho dù như vậy, hắn cũng thấy được nhiều thứ không hợp lý, vì sao hết lần này tới lần khác lại là Nguyên Dục? Vì cớ gì mà hắn và Xuất Vân hẹn gặp nhau ở trên thuyền, Nguyên Dục lại biết được đây? Trên đường có người báo cho hắn ta sao? Nếu là như vậy, người này có thể là ai đây? Nếu không phải Nguyên Dục không biết mình với Xuất Vân có quan hệ, tất nhiên hắn không dám tranh chấp, cũng không phát sinh ra chuyện tiếp theo, cho nên sự việc diễn ra như vậy, khiến hắn nghĩ tất thảy chỉ là một ván cờ.

Bài trí người tài tình như vậy, hắn đã từng cho rằng đứng sau mọi chuyện là Vĩnh Ninh công chúa. Nguyên Dục dù sao cũng là người trẻ tuổi, ỷ vào dung mạo và địa vị của mình có ảnh hưởng tới nữ nhân nên luôn tự cho rằng hết thảy nữ nhân trên đời đều mặc hắn xoa tròn bóp méo trong lòng bàn tay, chỉ là.. Ung Văn cũng hiểu được, trên đời này vẫn còn có rất nhiều nữ nhân lợi hại, đầu tiên nhất định là mẫu thân của hắn - Bùi hoàng hậu, nàng chính là một nữ nhân hết sức đáng sợ. Cho nên, Ung Văn lúc đầu cho rằng Vĩnh Ninh công chúa vì đố kỵ mới có thể thiết hạ kế sách này, muốn lấy mạng của Nguyên Dục. Nhưng rất nhanh hắn cũng phủ nhận ý nghĩ này của mình. Vĩnh Ninh người này không thể có can đảm cùng mưu kế đến như vậy, có nghĩa là có người ở sau lưng khuyến khích nàng ta. Người này có thể là ai đây?

Hắn thực vẫn luôn nghi hoặc, đúng lúc này lại có tin tức ở yến hội của Quách gia truyền ra ngoài. Quách gia nữ nhi - Quách Gia nguyên là An Bình quận chúa của Đại Lịch. Trong đầu hắn lập tức hiện lên một ý niệm, nếu Quách Gia kia thật sự xuất thân từ Đại Lịch, như vậy nàng hẳn sẽ gần gũi với Vĩnh Ninh công chúa, như vậy tất cả đều thông suốt. Chỉ là, Quách Gia thực sự là người ở phía sau màn bày ra hết thảy việc này sao?

Ung Văn thái tử nheo mắt, thoáng nâng cằm lên, khóe miệng nhếch nhẹ, cười nhẹ nhàng: "Quách tiểu thư, đã làm cho nàng kinh sợ rồi. "

Lý Vị Ương sắc mặt lạnh nhạt nói : "Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, nếu như không có Húc Vương điện hạ kịp thời ra tay cứu giúp, Quách Gia hôm nay đã nằm trong bụng mãng xà, việc này thật sự là kinh sợ không nhỏ a."

Lúc này không phải nên nói chuyện này không ảnh hưởng gì cả, sau đó biến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì sao? Ung Văn thái tử nhíu mày, ý cười cũng nhạt xuống : "Chuyện này thật sự cũng là việc ngoài ý muốn,.. như vậy đi, hôm nay đem con trăn này đem đi ninh nhừ cho tiểu thư trút giận.. Lâm An, hôm nay muội quả thực cũng quá lỗ mãng, yến hội đang tốt đẹp lại bày biện xà vũ, làm Quách tiểu thư một phen kinh hãi, còn không chịu nhận lỗi?"

Nguyên Liệt ngước đôi mắt hổ phách lên, nhìn về phía Ung Văn thái tử, chậm rãi nói : "Điện hạ, nếu chỉ là chịu nhận lỗi, chỉ sợ không đủ an ủi cho Quách gia cùng vị tiểu thư đây."

Ánh mắt Ung Văn thái tử thật nhanh đảo qua, khẽ nhíu máy, thầm hận Húc Vương này từ trước đến nay không hề tham dự bất cứ chuyện gì, vì sao hôm nay bỗng nhiên chạy tới can thiệp yến tiệc đây. Đầu tiên là cứu Quách Gia không nói, bây giờ lời nói còn mười phần châm chọc. Lại nhìn thấy đối phương lông mày khóe mắt ẩn ẩn cất giấu tức giận, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, Ung Văn vội vàng quay đi, nói: "Con mãng xà này thật sự chỉ là súc sinh, Húc Vương người so đo cùng nó có lợi ích gì đây?"

Nguyên Liệt lạnh lùng cười một tiếng, trong con ngươi càng phát ra hào quang bức người: " Không nhọc Thái tử  phải vướng bận về loại súc sinh này, Quách tiểu thư là khách mời của Lâm An công chúa, màn xà vũ này cũng do  phủ công chúa chuẩn bị, à..còn nữa... trên răng mãng xà có độc phấn cũng không thể là loại súc sinh này chính mình tự dính lên được. Khoản nợ người Quách gia không đòi công chúa, vậy thì phải hướng ai đòi đây?"

"Ta không biết mãng xà kia là ai hạ độc phấn, có khả năng là trời sinh đã có thì sao?" Lâm An công chúa nhướng mày "Như thế nào?"

Đây quả thực là chơi xấu, ỷ vào quyền thế của hoàng gia mà bắt nạt người sao?!

Quách phu nhân trên mặt rõ ràng bắt đầu tỏ vẻ giận dữ, vừa muốn mở miệng, Nguyên Liệt lại bỗng nhiên mỉm cười, từ từ nói : "Tốt lắm, nếu công chúa đã nói như vậy, ta sẽ chặt đầu con mãng xà này tiến cung, thỉnh bệ hạ xem xét."

Lâm An công chúa bỗng biến sắc, bên cạnh Ung Văn thái tử sắc mặt cũng bỗng chốc trở nên vô cùng quái dị.

Nguyên Liệt đi đến bên cạnh thái tử, trên mặt mang theo nụ cười nhưng trong mắt lại ẩn chứa hàn ý: "Mãng xà này căn bản là đồ chơi trong phủ công chúa, lại đi cắn ngược lại người nuôi không nói, Công chúa còn bảo nó trời sinh đã có độc phấn, chẳng phải là chuyện lạ trên đời sao? Còn nữa, bệ hạ luôn luôn muốn tìm Cự mãng xà để nhắm rượu, người nhìn thấy con mãng xà này chắc chắn sẽ thập phần vui mừng... Biết đâu chừng người sẽ trọng thưởng cho công chúa.!"

Ung Văn thái tử cẩn thận nhìn Nguyên Liệt, lần đầu tiên nụ cười của hắn trở nên lạnh lẽo, kể từ lúc Nguyên Liệt thừa kế tước vị Húc Vương tới bây giờ, hắn luôn luôn lưu ý người này, nhưng Nguyên Liệt hết sức huyền bí, lại vô cùng an phận. Chưa bao giờ thấy người này tham dự bất kỳ yến hội nào, cũng không bao giờ ở lại Đại Đô quá lâu ngày, đương nhiên cùng với đám quý tộc cũng không mấy khi xuất hiện. Hắn lại chưa từng nghĩ tới Húc Vương Nguyên Liệt này lại vì Quách Gia ra mặt. Hơn nữa lần đầu tiên bộc lộ tài năng của mình.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, đều tự đánh giá, vẫn là Ung Văn thái tử khó khăn tránh ánh mắt hai người va chạm. Đương nhiên, hắn không hề e ngại Nguyên Liệt. Chỉ là nếu kéo nhau tới trước mặt hoàng đế, một bên là Quách gia đã đủ phân lượng* rồi, hơn nữa đứng bên Quách gia luôn có Trần gia, bây giờ lại còn thêm một Húc Vương ngời ngời như ánh mắt trời ban trưa*, sợ rằng Lâm An không thể chiếm được thượng phong. Phụ hòang thường ngày không quản thường sự, chỉ hiêm khi đụng việc mới can dự nhưng lại thập phần đáng sợ, ngay cả mẫu hậu cũng không vì Lâm An công chúa mà cầu tình. Ung văn thái tử nhìn qua Lâm An, sắc mặt ngưng trọng. Mặc dù muội muội này của hắn ưa gây chuyện, nhưng vẫn còn chút giá trị, hắn phải bảo vệ nàng ta.

**kiri:đoạn này ý là chỉ riêng Quách gia thôi đã đủ quan trọng, khiến hoàng đế phải suy nghĩ, cộng thêm Trần gia liên minh với Quách gia, lại có Húc Vương đang được hoàng đế trọng dụng, sủng ái (nổi bật như ánh mặt trời ban trưa ý) nên Lâm An ko có cửa thắng đâu ạ :))

Nghĩ đến đây, hắn cười nói : " Như vậy theo Húc Vương, việc này nên xử trí như thế nào?"

Nguyên Liệt trên mặt cũng chỉ là cười nhẹ, nói : "Vậy xem Quách phu nhân cần bồi thường như thế nào."

Quách Gia dù sao cũng đã bình an vô sự, nếu là bắt Lâm An công chúa đền mạng cũng không thích hợp, chỉ có thể yêu cầu đền bù một phần lễ vật phù hợp theo nguyên tắc để được an ủi. Mọi người nhìn về phía Quách phu nhân, bà thường ngày luôn mang khuôn mặt ôn hòa, giờ phút này cũng tràn đầy hàn sương, nói từng chữ một: "Thái tử vốn là người thông suốt, chỉ là Quách gia chúng ta trước nay có thù tất báo, công chúa mặc dù một mực nói rằng chuyện phát sinh không có quan hệ gì tới nàng, nhưng chuyện này ta vẫn như cũ muốn đòi lại quyền lợi, nếu không nữ nhi của ta gặp chuyện kinh hãi như vậy há là oan ức rồi?"

"Nói hay lắm" Ung Văn thái tử vẫn giữ  tươi cười, giọng nói lại càng thêm phần sảng khoái: "Không biết Quách Phu nhân muốn nói điều kiện gì?"

Quách phu nhân nhìn thoáng qua Lý Vị Ương, khẩu khí vô cùng cường ngạnh: "Thỉnh Thái tử điện hạ hạ lệnh, xử tử người đề nghị biểu diễn xà vũ."

Mọi người thoáng phút sững sờ, không ai nghĩ tới Quách phu nhân nổi danh nhân hậu sẽ nói như vậy, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho phải.

Tưởng Nam sắc mặt phút chốc biến đổi.

Lý Vị Ương đứng đó, khuôn mặt thanh lệ mang theo chút tươi cười nhẹ nhàng, nhưng tươi cười này không đạt đến đáy mắt. Nàng bình tĩnh quan sát mọi chuyện, không nói một lời. Hôm nay nàng không còn ở Đại Lịch, nàng là Quách gia nữ nhi, tất nhiên cần chú ý đến danh dự của Quách gia, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng cần phải duy trì danh môn phong độ thục nữ (*phong thái của tiểu thư khuê các, thục nữ 😂😂😂), không thể giống như lúc trước đây biểu hiện bộ dạng hùng hổ dọa người, như vậy sẽ khiến cho người ngoài nhìn vào trách Quách phu nhân không có gia giáo, không dạy được nữ nhi. Huống chi, nàng thân là người bị hại, càng cần trầm lặng an phận, đòi hỏi công đạo, có Nguyên Liệt cùng Quách phu nhân ở đây còn sợ đòi không đến sao?

Quách phu nhân quả nhiên đã bị chọc giận, Quách Gia tuy không có xảy ra việc gì, cũng không thể vì vậy mà đối phó được Lâm An công chúa, nhưng bà biết rõ Tưởng Nam là nam nhân công chúa yêu thích, tất muốn bắt Tưởng Nam khai đao, nhất thời suy nghĩ kỹ càng, một câu nói ra liền mang theo đao.

Nguyên Liệt khóe miệng cong cong, lại nói: "Lúc ấy rõ ràng chỉ là ca múa biểu diễn đơn thuần, Nam công tử không nên lập dị, chủ động đề xuất màn xà vũ này, đây chẳng phải tất cả mọi người đều đã nghe thấy được hay sao. Đây nhất nhất đều là sự thật, không phải chuyện Quách phu nhân có thể dối gạt, cho nên ta thấy yêu cầu này  không tính là quá đáng.... Phải không Thái tử điện hạ!!"

Không quá đáng!? Như vậy còn không quá đáng??? Tất cả đều muốn tánh mạng của Tưởng Nam, làm sao có thể gọi là không quá đáng!! Lâm An sắc mặt xanh mét, vốn là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp cũng đã biến đổi trở nên vặn vẹo hết sức đáng sợ. Tưởng Nam là nam nhân nàng yêu mến, bắt nàng dùng tính mạng của hắn để bồi thường cho Quách Gia, làm sao có thể! Nàng lập tức nói: "Thái tử, yêu cầu này thật sự quá tàn nhẫn !"

Nhưng Thái tử lại không nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn rơi vào người Tưởng Nam. Hiện tại hắn xem người này chẳng qua chỉ là một nam sủng, nếu dùng tính mạng của hắn có thể làm yên lòng Quách gia cùng Húc Vương, thật sự là không gì không được, nếu như mẫu thân người nghe đến chuyện này nhất định cũng sẽ đồng ý giống hắn. Vốn dĩ trong mắt hoàng tộc, nam sủng nữ sủng không hề có chút giá trị, hắn không nghĩ Lâm An có thể mê muội mất cả ý chí, nhưng cũng không thể vì một đồ chơi mà đắc tội cả Quách gia đi. Vị muội muội này của hắn khi nào trở nên hồ đồ như vậy?..

Lúc ánh mắt hắn như có như không hướng về Tưởng Nam, mọi người đều ngầm thở dài nhẹ nhõm. Đúng vậy, chỉ cần xử tử Nam công tử này, Quách gia cũng sẽ bỏ qua chuyện này, không có gì là không thể? Dù cho công chúa sủng ái hắn đi nữa cũng không thể vì hắn mà đắc tội nhiều người như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của thái tử, Tưởng Nam trong lòng kinh hãi tột độ. Hắn hiểu rất rõ những người này, bởi vì hắn cũng từng là một phần trong đó, cũng coi mạng người như cỏ rác, chỉ cần cản đường, liền xử lý không chút lưu tình. Màn biểu diễn hôm nay đích thực là Lâm An công chúa một tay an bài, hắn chỉ là lựa thời điểm mà tiến hành mà thôi. Nay xem ra hắn đã quá nóng lòng, khuyến khích Lâm An tiêu trừ Lý Vị Ương, lại không nghĩ rằng Quách gia lại bảo vệ nàng ta như vậy.... Lý Vị Ương à Lý Vị Ương, ngươi rốt cuộc đã cho người Quách gia ăn thứ mê dược gì!

Trong đầu của hắn nhanh chóng chuyển động, hiện tại hắn chỉ có tấm bùa bảo vệ duy nhất là Lâm An công chúa, chỉ có nàng mới cứu được hắn. Nếu ngay cả nàng cũng bỏ mặc hắn, hắn thật sự đúng là chết.. không có chỗ chôn. Hắn nhìn Lâm An, ngoài ý muốn lại không cầu xin tha thứ, mà ngược lại mang một bộ dáng tâm lặng như nước, dường như không thèm để ý đến kết cục. Nhị công chúa thấy hắn như vậy tim như dao cắt, càng hận Quách Gia đến cực điểm, nàng nhìn bộ dáng Tưởng Nam, càng phát ra nồng đậm luyến tiếc, không cam lòng bật thốt lên: "Không! Thái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net