Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Tần Dĩ Hằng là một căn biệt thự hai tầng, lấy gam màu lạnh làm chủ đạo. Sau khi đi qua huyền quan thì sẽ đến phòng khách. Phòng khách có đầy đủ những thứ đồ nên có, nhưng không được bố trí hợp lý, nên trông rất trống.

Sở Nghĩa ngại quan sát nhiều, nên sau khi sóng vai vào nhà cùng Tần Dĩ Hằng, hắn liền đứng cạnh sô pha.

Tần Dĩ Hằng thì nghe điện thoại.

"Ừ, được, anh gửi cho tôi, được."

Sau khoảng thời gian chưa đến một phút nghiêm túc nói vài câu, Tần Dĩ Hằng cúp điện thoại.

Anh quay đầu đối mặt với Sở Nghĩa, Sở Nghĩa đứng ngay ngắn tức thì.

Tần Dĩ Hằng: "Bây giờ tôi có chút việc, phải đi làm."

Sở Nghĩa gật đầu: "Ừ."

Tần Dĩ Hằng nói rồi dẫn Sở Nghĩa lên tầng. Băng qua hành lang, anh dừng lại trước cửa một gian phòng.

Tần Dĩ Hằng: "Đây là phòng ngủ."

Sở Nghĩa gật đầu: "Ừ."

Tần Dĩ Hằng: "Phòng sách ở bên cạnh, có vấn đề gì có thể qua hỏi tôi."

Sở Nghĩa gật đầu: "Được."

Thế là Tần Dĩ Hằng cứ vậy đi làm việc.

Không có mặt anh, Sở Nghĩa có vẻ tự nhiên hơn nhiều. Cậu vào phòng ngủ, đóng cửa lại, rồi thở dài một hơi, sau đó mở đèn.

Phong cách bài trí rất đơn giản, đặc biệt phù hợp với khí chất của Tần Dĩ Hằng. Sở Nghĩa nhìn lướt một vòng, tiện thể thưởng thức món đồ trưng bày quý giá trên kệ và bức tranh nổi tiếng trên tường.

Trong phòng ngủ có phòng tắm, thế nên Sở Nghĩa không ngắm nghía nữa, mà kéo ghế để ba lô lên.

Như đi công tác, hắn mang một bọc tròn to toàn đồ dùng tắm rửa chuyên dùng cho dân du lịch đã mua sẵn ở nhà tới.

Lúc đem đồ dùng tắm rửa vào trong nhà tắm, hắn mới nhận ra mình không cầm quần áo ngủ theo.

Sở Nghĩa vác đồ của mình, đứng trước gương trong nhà tắm, ngây người mất mấy giây.

Bình thường đi công tác, hắn không cần mang quần áo ngủ theo, bởi chỉ cần mặc quần lót là hắn đã có thể lên giường ngủ ngon lành rồi, căng lắm thì mới nhét thêm một cái quần thôi.

Vì lí do đó, nên khi tới đây, hắn quên khuấy vụ này.

Sở Nghĩa nhìn vào gương mà cúi đầu nghiêng ngả, sau đó liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, trên đó chỉ mười một giờ.

Vẫn về nhà được.

Hắn cất gọn đồ vào, rồi đi ra phòng ngủ, gõ cửa phòng sách.

Tuy bên trong không có động tĩnh gì, nhưng Sở Nghĩa nghĩ mình bây giờ không tính là quấy rầy, bởi lúc nãy Tần Dĩ Hằng đã nói có chuyện gì thì có thể đi tìm anh mà.

Thế nên, hắn lặng lẽ mở cửa, thò đầu vào.

Tần Dĩ Hằng đang ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn máy tính. Có lẽ vì nghe thấy tiếng động mà hắn tạo ra, nên anh hơi nâng đầu lên.

Sở Nghĩa rón rén đi vào trong phòng. Thấy Tần Dĩ Hằng không tỏ ra khó chịu, hắn bèn nhẹ nhàng xích tới.

Tần Dĩ Hằng đang đeo headphone. Sau khi đi vào, Tần Dĩ Hằng không nói chuyện với hắn, do vậy Sở Nghĩa đoán rằng chắc anh đang họp video hay đại loại như thế nên không tiện cất tiếng.

Tần Dĩ Hằng hơi ngẩng đầu, như thể đang hỏi Sở Nghĩa có chuyện gì.

Sở Nghĩa cảm thấy bây giờ mình mở miệng thì không thỏa đáng lắm, thế nên quét mắt một vòng, sau đó lấy một tờ giấy trắng ở chỗ máy in, rồi rút tiếp một cây bút máy ở trong hộp bút.

Tôi quên mang quần áo ngủ rồi, giờ phải về nhà một chuyến.

Hắn viết xong thì chuyển mình đến cạnh bàn làm việc thật chậm, sau đó nửa ngồi xổm, đưa tờ giấy cho Tần Dĩ Hằng.

Bàn làm việc không cao không thấp, thành thử ra sau khi Sở Nghĩa ngồi xổm xuống, vị trí cổ hắn vừa hay cao bằng mặt bàn. Tần Dĩ Hằng nhận giấy, nhìn chữ viết trên đó. Đang định mở miệng trả lời Sở Nghĩa, thì anh lại bắt gặp dáng vẻ đầy chờ mong - hai tay vịn mặt bàn, cằm đặt trên lưng bàn tay, con mắt chớp chớp nhìn anh của hắn.

Tần Dĩ Hằng nuốt lời mình sắp nói xuống, không kiềm chế được cong cong khóe miệng, rồi ngoắc ngoắc tay với Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa nhận được tín hiệu của anh, bèn đưa bút máy ra.

Tần Dĩ Hằng trả lời ở dưới dòng chữ của Sở Nghĩa.

Không cần về, mặc của tôi

Anh trả lại tờ giấy. Còn Sở Nghĩa thì như đang sợ điều gì, mà chỉ đưa một tay ra, sau đó dùng tốc độ cực nhanh nhận lấy giấy.

Tần Dĩ Hằng liếc nhìn máy tính, lại nhìn Sở Nghĩa, thế là hiểu ra. Chắc là Sở Nghĩa tưởng anh đang gọi video nên lo mình lọt vào ống kính.

Sở Nghĩa đã bắt đầu tiếp tục viết chữ, Tần Dĩ Hằng nhìn con mắt đang cụp xuống của hắn, không mở miệng bảo hắn ngừng lại, cũng không giải thích rằng bây giờ mình chỉ đang xem một bản ppt.

Sở Nghĩa cúi đầu viết chữ, viết xong lại đưa giấy cho Tần Dĩ Hằng. Còn Tần Dĩ Hằng khi nhìn sang hắn, thì chỉ trông thấy nửa sáng nửa tối, vì anh chỉ bật một ngọn đèn, mà Sở Nghĩa đang ngồi ở chỗ giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Tay Tần Dĩ Hằng đặt trên bàn phím, rất lâu sau không gõ tiếp phím nào.

Thấy anh ngẩn người, Sở Nghĩa ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau mấy giây. Sở Nghĩa đại khái nhận ra có gì đó không đúng, thế nên lại đưa giấy lại gần thêm chút, còn nở một nụ cười rất khách sáo với anh.

Tần Dĩ Hằng thu hồi ánh mắt, sau đó nhận tờ giấy, nhìn thấy chữ viết bên trên.

Vậy có phiền không, tôi đi cũng nhanh mà.

Anh trả lời.

Mở tủ quần áo ra, ngăn ngoài cùng bên trái đều là quần áo ngủ, cậu chọn một bộ.

Tần Dĩ Hằng đưa giấy qua, Sở Nghĩa tiếp lấy.

Được, cám ơn.

Theo lý mà nói, Sở Nghĩa nói xong lời này là có thể rút lui rồi, ấy thế nhưng mà khi hắn chuẩn bị đứng lên thì lại thấy Tần Dĩ Hằng bắt đầu viết chữ lên giấy sau khi nhận được nó.

Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ đợi.

Mấy giây sau, Tần Dĩ Hằng đưa giấy tới, Sở Nghĩa mượn ánh đèn cúi đầu nhìn.

Có thể dùng đồ trong nhà tắm.

Sở Nghĩa đáp anh.

Được.

Tần Dĩ Hằng còn nói.

Tôi còn phải ngồi thêm lúc nữa, cậu mệt thì có thể ngủ trước.

Sở Nghĩa trả lời anh.

Được.

Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi.

Ngồi lâu như thế, chân có tê không?

Sở Nghĩa thầm oán, thật ra thì hắn đâu cần ngồi lâu vậy đâu. Tôi ngồi lâu không phải do ngài sao, Tần tổng? Tự nhiên nổi hứng trò chuyện với hắn.

Không tê. Vậy tôi đi tắm trước, anh làm việc tiếp đi.

Lần này Tần Dĩ Hằng rốt cuộc không viết trả hắn nữa. Sau khi nhận giấy từ Sở Nghĩa, anh chỉ gật đầu với hắn, Sở Nghĩa nhận được tín hiệu, định đứng lên.

Mới nãy hắn còn nói chân không tê, nhưng vừa đứng lên, thì lại giống như bị báo ứng, cái chân như thể có ngàn con kiến đang gặm.

Nhưng dẫu sao cũng đã nói rồi, vậy nên để chứng tỏ chân mình thật sự không tê, Sở Nghĩa phải chịu đựng sự khổ sở này, ra hiệu lát gặp lại với Tần Dĩ Hằng, rồi làm bộ tự nhiên đi ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt cửa đóng lại, Tần Dĩ Hằng cầm tờ giấy có đoạn đối thoại vừa rồi của hai người lên.

Trò chuyện không nhiều, chỉ chiếm nửa trang giấy.

Chữ Sở Nghĩa rất đẹp, rất ngay ngắn, dù không điêu luyện, nhưng trông rất thoải mái, thuộc loại chữ mà thầy cô nhìn là muốn cho thêm điểm.

Tần Dĩ Hằng gấp đôi tờ giấy, rồi lại gập đôi nó lại lần nữa, sau đó kẹp vào trong quyển sách mình hay xem gần đây.

Bên ngoài, Sở Nghĩa đóng cửa xong là ngồi xụp xuống nhiệt tình đấm bóp bắp đùi mình.

Về phòng ngủ, hắn mở tủ quần áo mà Tần Dĩ Hằng nói ra. Sau khi nhìn thấy cách xếp đồ trong đó thì không kìm được mà oa một tiếng.

Không hổ là Tần Dĩ Hằng.

Bày biện cũng quy củ quá đi, âu phục để một ngăn, quần tây để một ngăn, âu phục thành bộ để một ngăn, sơ mi để một ngăn, quần áo thể thao cũng để riêng một ngăn...

Liếc qua là thấy ngay cái ngăn ngoài cùng bên trái mà anh nói, cũng là ngăn nhỏ nhất của tủ quần áo. Trong đó toàn là quần áo ngủ.

Sở Nghĩa chọn bừa một bộ áo có ống tay màu xám tro, sau đó đóng cửa tủ, đi vào nhà tắm.

Mặc dù Tần Dĩ Hằng nói có thể dùng đồ trong nhà tắm, song Sở Nghĩa vẫn không đụng vào đồ của anh.

Tuy Tần Dĩ Hằng không tỏ vẻ, cũng chẳng nói gì với Sở Nghĩa, nhưng rõ ràng anh không thích đụng vào đồ mà người khá đã chạm qua. Sở Nghĩa nghĩ Tần Dĩ Hằng có thể có bệnh sạch sẽ.

Buổi sáng không bắt tay với hắn, buổi tối không đi dép người khác từng đi, đăng ký kết hôn thì dùng bút của mình, thậm chí còn chưa tiếp xúc tay chân với hắn.

Cho nên đồ của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa vẫn nên ít đụng vào thì hơn.

Tắm xong, Sở Nghĩa bỏ đồ dùng gọn vào trong túi, cũng bọc kỹ quần áo bẩn vào túi nilon đã chuẩn bị trước để mai mang về nhà.

Hắn mới vừa sắp xếp ba lô xong, đang kéo khóa lại, thì cửa phòng ngủ bỗng được mở ra.

Sở Nghĩa quay đầu nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt của Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng chậm rãi đi tới, hình như là đang nhìn quần áo của hắn.

Sở Nghĩa nhoẻn miệng: "Hơi dài."

Tay áo che hết nửa bàn tay, cái quần thì dài đến tận gót chân.

Tần Dĩ Hằng nhàn nhạt ừ một tiếng.

Song Sở Nghĩa không để ý rằng hầu kết nơi cổ họng Tần Dĩ Hằng rất mất tự nhiên dịch chuyển lên xuống.

Tiếp đó, hết chuyện với Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng bèn đi tắm.

Sở Nghĩa chơi điện thoại một hồi để ổn định tâm trạng, sau đó lên giường.

Giường rất lớn, hắn ngủ bên trái, bên phải lại có một Tần Dĩ Hằng, giữa vẫn có thể nhét thêm được một người. Sau khi nghĩ ngợi đâu đấy, Sở Nghĩa bèn đặt mình xuống một bên.

Chẳng mấy chốc sau, Tần Dĩ Hằng đi ra khỏi nhà tắm.

Đã đến giờ ngủ, Tần Dĩ Hằng tắt đèn, rồi đi vòng qua phía giường bên kia như trong dự liệu của Sở Nghĩa. Sau đó, anh vén chăn, nằm vào.

Sở Nghĩa cảm giác được giường hơi lún xuống.

Rồi sau đó, đèn ngủ còn lại cũng bị tắt đi.

Mắt đột nhiên tối sầm, Sở Nghĩa theo thói quen nhắm hai mắt lại.

Song hắn lại không ngủ được.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, hắn ngủ cùng người khác. Hỏi hắn có xấu hổ không? Chắc chắn là có xấu hổ. Hỏi hắn có mất ngủ không? Hắn nghĩ mình chắc chắn cũng sẽ mất ngủ.

"Cậu ngủ ngoan không?"

Sở Nghĩa nghĩ ngợi: "Chắc là ngoan."

Cho tới giờ, bạn cùng phòng thời đại học của hắn chưa từng phàn nàn về tướng ngủ của hắn, cũng từng nhận xét rằng hắn ngủ rất an tĩnh.

Tần Dĩ Hằng nói: "Chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt lắm, vậy nên lúc ngủ hãy cố đừng gây tiếng động lớn quá, cũng đừng động vào tôi."

Sở Nghĩa ngừng thở, đoạn trả lời: "Được."

Sở Nghĩa cẩn thận đến độ không dám nhúc nhích. Không bao lâu sau, bên Tần Dĩ Hằng đã không còn động tĩnh.

Thời gian thấm thoắt trôi, qua một hồi lâu, cổ bị mấy sợi tóc chọc vào phát ngứa, Sở Nghĩa cũng chắc mẩm Tần Dĩ Hằng đã ngủ rồi, thế nên hắn nâng tay, vuốt thật chậm thật nhẹ.

Nhưng hắn không ngờ rằng Tần Dĩ Hằng bỗng động đậy.

Tay Sở Nghĩa hóa đá tại chỗ.

"Chưa ngủ à?" Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng.

Sở Nghĩa sợ hãi: "Chưa."

Tần Dĩ Hằng không nói nữa, Sở Nghĩa dùng động tác cực kỳ nhẹ vuốt thêm một lần rồi mới chậm rãi rụt tay về.

Mấy giây sau, Tần Dĩ Hằng lại nói chuyện.

Lần này giọng anh thấp hơn lúc nãy.

Anh nói: "Dầu gội cậu dùng không phải của tôi."

Sở Nghĩa: "Hả?"

Hắn khó hiểu, vậy thì sao?

Song hắn vẫn đáp: "Dầu của tôi, tôi mang đến."

Tần Dĩ Hằng lại không nói nữa.

Qua tiếp nửa phút, Tần Dĩ Hằng lại cất tiếng.

Chẳng qua lần này, anh bỗng gọi: "Sở Nghĩa."

Bị gọi tên, Sở Nghĩa thầm hoảng, hắn vội đáp: "Có tôi."

Giọng Tần Dĩ Hằng như thể khàn đi: "Cậu có thể... chấp nhận hoạt động tình dục trong hôn nhân không?"

Sở Nghĩa không phản ứng kịp: "Gì cơ?"

Tần Dĩ Hằng hỏi lại: "Có thể không?"

Sở Nghĩa đột nhiên nóng lên: "Có, có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net