Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Ôi vãi H của em đâu rồi??)

Ăn khớp với hồi ức của một tháng trước, cũng ăn khớp với cảm giác mà cơ thể cảm nhận được.

Chỉ khác biệt ở chỗ tối nay, Sở Nghĩa rất tỉnh táo, cậu biết rõ mình đang làm gì, cũng biết rõ ai là người đang làm với cậu.

Vào giây phút cuối cùng trước khi mê man, Sở Nghĩa liếc nhìn điện thoại, đã là ba giờ sáng.

Sau đó cậu liền ngủ một giấc, đến khi mặt trời ló dạng.

Hừng đông, ánh mặt trời thong dong chen qua khe hở nơi rèm cửa sổ đi vào, đáp xuống chiếc giường. Sở Nghĩa mơ màng tỉnh lại, tiếp đó, cậu phát hiện mình đang ở trong lòng một người đàn ông.

Cơ thể anh rất ấm áp, tay vắt qua hông của cậu.

Trước khi kịp phản ứng với tình huống hiện tại, Sở Nghĩa đã hô lên một tiếng theo bản năng.

"A!"

Tiếp đó, cậu nhớ lại một ngày hôm qua của cậu.

Tiếp đó nữa, cậu nhớ lại lý do tại sao mình lại nằm trên cái giường này.

Tiếp đó nữa, cậu nhớ lại nguyên nhân vì sao mình lại ở trong bộ dạng như vậy.

Và tiếng thét chói tai này đã thành công đánh thức Tần Dĩ Hằng.

Tim Sở Nghĩa đập thật nhanh. Sau khi hồi phục tinh thần, cậu lại thấy có lỗi vì mình đã quá ngạc nhiên. Bởi cậu thấy Tần Dĩ Hằng nhíu mày trước, rồi mới mở mắt ra.

Người sáng suốt luôn phải đối mặt với đủ loại bối rối, đương nhiên cũng phải kiểm soát được mọi kiểu tình hình, thế nên ngay sau đó, Sở Nghĩa thông qua não, hỏi một câu tự nhận là thích hợp trong hoàn cảnh này: "Mấy giờ anh bay?"

Tần Dĩ Hằng suy ngẫm đôi chút, rồi mới trả lời: "Ba giờ chiều."

"Ồ!" Cậu thốt ra một lời nói dối trọn vẹn: "Tôi sợ anh dậy trễ."

Tần Dĩ Hằng chỉ "ừm" một tiếng đơn giản. Sau đó mới nhận ra bản thân đang ôm Sở Nghĩa, cơ thể anh vô cùng đúng đắn cứng đờ lại, cái tay cũng rút trở về.

Hôm qua, Sở Nghĩa ngủ bên trái và Tần Dĩ Hằng ngủ bên phải, còn bây giờ, Sở Nghĩa ngủ bên phải, Tần Dĩ Hằng cũng ngủ bên phải luôn.

Rõ ràng trước khi ngủ, Sở Nghĩa và Tần Dĩ Hằng vẫn còn rất nề nếp, mệnh ai nấy ngủ, mà ở giữa còn dư ra một khoảng bằng nửa một con người, thế vậy mà khi tỉnh dậy hai người lại biến thành cái dạng này.

Dĩ nhiên chẳng ai hiểu được loại chuyện ấy. Sau khi Tần Dĩ Hằng buông Sở Nghĩa ra, cậu lấy lại tự do, bèn vén chăn xuống giường.

Người ta thường nói ban đêm, con người dễ ưu tư, cũng dễ xúc động, bây giờ nhớ lại quả đúng là thế. Hôm qua họ rõ ràng không uống rượu, song tình trạng hiện tại lại cho thấy họ như say hẳn một đêm.

À, đương nhiên cậu cũng không biết một tháng trước Tần Dĩ Hằng có uống say hay không.

Không uống say thì chắc cũng uống nhiều, nếu không thì loại tảng băng xinh đẹp này làm sao có thể làm bừa với cậu được.

Còn làm một đêm nữa chứ.

Cũng may hôm qua, trước khi đi ngủ, Sở Nghĩa đã lấy hết hơi sức mặc quần áo ngủ vào, nếu không bây giờ tình cảnh lại càng lúng túng hơn.

"Mấy giờ rồi?" Người nằm trên giường đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Sở Nghĩa nhìn trái ngó phải. Thấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, cậu bèn cầm lên, định bấm mở màn hình. Đúng lúc đó, điện thoại vụt sáng.

Có người gọi điện tới, hai chữ "Hứa Kính" hiển thị trên màn hình.

Sở Nghĩa không có ấn tượng gì với người này. Cậu liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Tần Dĩ Hằng trước: "Chín giờ bốn mươi."

Sau đó, cậu cầm điện thoại lên nghe.

"Xin chào Hứa tiên sinh." Sở Nghĩa tự động coi người này thành khách hàng của mình.

Đầu dây bên kia rõ ràng dừng lại rất lâu rồi mới hỏi Sở Nghĩa: "Xin chào, Tần tổng có ở đó không?"

"Tần tổng?" Sở Nghĩa khó hiểu. Cậu quay đầu nhìn người đàn ông đang vén chăn xuống giường: "Sao anh biết..."

Nói được một nửa, cậu đột nhiên ý thức được điều gì, bèn ngừng một lát, đồng thời hạ điện thoại từ trên tai xuống.

Với lớp vỏ màu đen mờ ảo, đây rõ ràng không phải điện thoại của cậu.

Mà lúc này, Tần Dĩ Hằng đã tới sau lưng cậu.

Sở Nghĩa thấy hết sức có lỗi, cậu cúi đầu đưa điện thoại ra.

"A lô." Giọng Tần Dĩ Hằng rất khàn.

"Ừ... Dậy trễ... Ừ..."

Tần Dĩ Hằng vừa nói vừa đi vào nhà tắm. Sở Nghĩa nuốt nước miếng, đưa mắt nhìn anh rời đi, sau đó cầm điện thoại của mình từ chỗ bên kia giường lên.

Bảo sao cậu nhận lầm, điện thoại của hai người họ cùng màu, hơn nữa còn cùng không có ốp điện thoại.

Tần Dĩ Hằng rửa mặt xong thì đến phòng sách. Cùng lúc đấy, Sở Nghĩa vào nhà tắm rửa mặt, rồi thay luôn quần áo mới.

Nhưng vừa khéo, khi ra khỏi nhà tắm, cậu bắt gặp Tần Dĩ Hằng, mà anh thì đang thay quần áo.

Cùng là đàn ông, thay quần áo trước mặt nhau thật ra không có vấn đề gì, nhưng Sở Nghĩa vẫn bất giác quay về phía sau.

Vì cửa phòng tắm đã được cậu đóng, nên giờ đây trông cậu giống một đứa trẻ bị phạt úp mặt vào tường.

Âm thanh đeo thắt lưng vang lên rõ ràng trong không khí, "lạch cạch lạch cạch", từng tiếng từng tiếng như đập vào tim Sở Nghĩa.

Cậu đứng đấy một hồi, sau đó nghĩ rằng anh đã mặc xong quần áo rồi, mới quay lưng lại.

Tần Dĩ Hằng đang cài cúc áo sơ mi. Rèm cửa sổ đã được cậu kéo ra, tia sáng không quá chói lóa trải dài trên đất mà Tần Dĩ Hằng không đứng dưới ánh sáng vẫn khiến người ta nhìn đến chói mắt.

Sở Nghĩa nhìn đến ngây người.

Trời ạ, hình ảnh thần tiên gì đây!

Tần Dĩ Hằng, anh, anh ấy đang cài cúc áo trước mặt cậu.

Cài xong cúc áo là đến thắt cà vạt, thắt xong cà vạt là đến mặc áo vest, cuối cùng anh rất thuận tay chỉnh lại mép áo.

Sở Nghĩa chỉ thiếu việc xỉu ngay tại chỗ.

"Một lát nữa tài xế sẽ tới đón tôi, cậu có cần không? Tiện đường có thể đưa cậu đến văn phòng luôn." Tần Dĩ Hằng đột nhiên quay đầu nhìn Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa bị bắt quả tang, bèn lập tức dời tầm mắt đi: "À ừ, được, á, không phải." Cậu hồi phục tinh thần đáp: "Tôi có xe."

Tần Dĩ Hằng nói: "Mấy ngày tôi đi công tác, cậu có thể bảo tài xế của tôi đưa đón cậu đi làm."

Sở Nghĩa khoát tay: "Không cần đâu."

Tần Dĩ Hằng không ép buộc. Hai người cùng đi xuống lầu. Đúng lúc ra khỏi cửa, bụng của Sở Nghĩa bỗng dưng réo lên.

Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn cậu.

Sở Nghĩa lúng túng cười ngượng với Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng: "Đói à?"

Sở Nghĩa gật đầu: "Đói."

Tần Dĩ Hằng bật cười. Không biết có phải ảo giác của Sở Nghĩa hay không, mà nụ cười này của Tần Dĩ Hằng đem đến cho cậu cảm giác dịu dàng, chiều chuộng.

Tần Dĩ Hằng: "Nếu chưa muộn, thì cùng ăn sáng với tôi đi."

Và vì thế Sở Nghĩa đã ngồi xe của Tần Dĩ Hằng.

Xe còn chưa ra khỏi tiểu khu, tài xế ngồi phía trước đã hỏi: "Tần tổng, đến công ty trước ạ?"

Tần Dĩ Hằng lấy laptop ra: "Không đến công ty. Cậu hỏi xem cậu ấy muốn đi đâu ăn cơm."

Trong xe, chỉ có ba người, Tần Dĩ Hằng bảo "hỏi cậu ấy thử", đương nhiên là chỉ hỏi Sở Nghĩa.

Ngay sau đó, tài xế hỏi: "Đi đâu đây, tiên sinh?"

Tần Dĩ Hằng đã dồn sự chú ý vào công việc. Sở Nghĩa vốn muốn hỏi anh xem bình thường hay ăn sáng ở đâu, song thấy anh ấy như vậy, nên không tiện quấy rầy, chỉ đành vịn vào chiếc ghế phía trước, cười hỏi tài xế: "Bình thường Tần tổng cũng đi ăn sáng à?"

Tài xế cũng lịch sự cười theo: "Nếu còn thời gian, thì chúng tôi sẽ đi xa chút. Trên đường Thành Đông, Hợp Bắc và Tuấn Hi đều có tiệm cơm sáng, Tần tổng sẽ chọn một quán theo tâm trạng. Còn nếu thời gian không dư dả, thì Tần tổng sẽ dùng cơm ở một tiệm dưới công ty, cơm ở đó cũng không tệ."

Sở Nghĩa gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ thời gian còn dư dả không?"

Tài xế ngẫm nghĩ: "Giờ đã gần trưa, thời gian này, Tần tổng rất ít khi ra ngoài."

Sở Nghĩa ồ một tiếng: "Vậy là không dư dả rồi."

Tài xế cười lên: "Phải, có thể nói là vậy."

Sở Nghĩa: "Vậy thì đến công ty của anh ấy đi."

Tài xế: "Được."

Tài xế không lớn tuổi lắm, năm nay chưa đến ba mươi, là người có kỹ năng tốt, nói ít làm nhiều, đã theo Tần Dĩ Hằng năm năm.

Sở Nghĩa cứ trò chuyện với tài xế như thế, mà không để ý đến Tần Dĩ Hằng, vậy nên cậu không biết Tần Dĩ Hằng đã ngẩng đầu lên và lẳng lặng nhìn Sở Nghĩa nghiêng người về phía trước, im lặng nhìn hai người tán gẫu trong xe.

Sở Nghĩa tiếp tục trò chuyện: "Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?"

Tài xế nói: "Tần tổng gọi tôi là Tiểu Trần, cậu cũng gọi vậy đi."

Sở Nghĩa: "Được."

Tâm trạng Tiểu Trần rất tốt, nói chuyện với Sở Nghĩa cũng khá thoải mái, thế nên anh ta hỏi: "Không biết quý danh của tiên sinh là gì?"

Sở Nghĩa: "Quý danh gì đâu, tôi họ Sở, nếu chúng ta gặp mặt thường xuyên thì anh gọi tôi là Sở Nghĩa đi."

Tiếng của Tiểu Trần còn chưa thốt ra khỏi miệng, thì Tần Dĩ Hằng đã chen lời vào rồi.

"Gọi cậu ấy là Sở tiên sinh." Giọng Tần Dĩ Hằng không tốt lắm: "Im lặng chút."

Tài xế ngậm miệng, Sở Nghĩa cũng ngậm miệng luôn.

Biết mình ồn ào làm ảnh hưởng đến công việc của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa vô cùng ngoan ngoãn đáp "được", sau đó không dám nói gì nữa.

Không bao lâu sau, xe dừng trước một tòa cao ốc. Tiểu Trần xuống trước, mở cửa xe cho Tần Dĩ Hằng, sau đó vòng qua bên còn lại định mở cho Sở Nghĩa, nhưng Sở Nghĩa đã xuống xe, còn khách sáo nói cảm ơn với Tiểu Trần.

Sở Nghĩa tạm biệt Tiểu Trần, rồi đi theo Tần Dĩ Hằng đến nơi gọi là tiệm trà sớm dưới công ty.

Sở Nghĩa rất đói, mà đã đói thì dĩ nhiên phải ăn nhiều.

Tần Dĩ Hằng nhìn có vẻ bận rộn. Vào trong tiệm, anh vẫn làm việc, Sở Nghĩa cũng không quấy rầy. Vì vừa rồi bị nói trên xe, nên bây giờ cậu chẳng dám thở mạnh, sau khi điểm tâm được dọn ra, thì tự mình cúi đầu ăn trong im lặng, ăn xong lại lau miệng trong lặng lẽ, tiếp đó là ngoan ngoãn ngồi đợi Tần Dĩ Hằng.

Đại khái hơn nửa giờ sau, Tần Dĩ Hằng mới khép máy tính, và ngẩng đầu lên.

Sở Nghĩa đang ngây ngẩn, lập tức có tinh thần, ngồi thẳng dậy.

"Ăn no rồi?" Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa gật đầu: "Rồi."

Tần Dĩ Hằng nghi ngờ: "Không cần đi làm?"

Sở Nghĩa: "..."

Cậu... có thể nói gì bây giờ?

Sở Nghĩa không còn cách nào khác, đành phải tự tìm cho mình một lối thoát: "Sáng nay tôi không gấp."

Không vội vàng cái mẹ, Tiểu Triển chờ tin nhắn đến độ sắp bùng nổ luôn rồi, cậu ta đợi ông chủ về cứu trợ từ sáng đến giờ chứ có phải ít đâu.

Sở Nghĩa thầm khổ trong lòng.

Không phải vì chờ anh đấy sao.

Hơn nữa, cùng ăn cơm, thì phải cùng dời bàn, đấy không phải... là chuyện rất bình thường à?

Được rồi, cậu biết Tần Dĩ Hằng không phải đang đuổi cậu, chỉ là Tần Dĩ Hằng suy nghĩ không giống người thường thôi.

Tần Dĩ Hằng gọi bánh mì, bên ngoài bánh mì có một lớp giấy. Vì vừa rồi Tần Dĩ Hằng còn làm việc, mà Sở Nghĩa lại thấy chán quá, nên cậu đã tốt bụng lột giúp lớp giấy đó ra.

Nhưng bây giờ - khi cúi đầu nhìn bánh mì của mình, Tần Dĩ Hằng hình như hơi chần chừ.

Đầu tiên, Sở Nghĩa khó hiểu, rồi sau đó mới nhớ ra, Tần Dĩ Hằng có bệnh sạch sẽ.

"Ặc. " Sở Nghĩa bất giác đỏ mặt: "Cái đó..."

Không đợi cậu nói thêm, Tần Dĩ Hằng đột nhiên cầm bánh mì lên, sau đó rất tự nhiên ăn vào trong miệng.

Sở Nghĩa thở phào nhẹ nhõm.

Tần Dĩ Hằng gọi không nhiều đồ ăn, nên chẳng mấy chốc đã giải quyết hết. Sở Nghĩa nghĩ ngợi đôi chút, rồi hỏi: "Lát nữa Tiểu Trần sẽ đưa tôi đến văn phòng à?"

Cậu nghĩ chuyện này đã sắp xếp xong rồi, dù sao lúc ở nhà, Tần Dĩ Hằng đã đề cập với cậu, huống chi giờ cậu còn không lái xe.

Song biểu hiện của Tần Dĩ Hằng nhìn hình như không phải như vậy.

Tần Dĩ Hằng nói: "Chiều nay, Tiểu Trần phải đưa tôi đến sân bay."

Sở Nghĩa "à" một tiếng, đồng thời liếc nhìn thời gian, mới mười một giờ rưỡi thôi mà.

Thế nhưng cậu cũng không thể không biết xấu hổ nói còn thừa thời gian được, vì vậy chỉ đành đáp rằng: "Vậy thôi, tôi đón xe đi."

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Tôi đưa cậu qua."

Sở Nghĩa: "Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net