Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Trang Mun

------------------------------------------------

Trịnh Mai Linh ngồi thở dài đến n lần. Cô cảm thấy số phận mình thật bi thảm.

Hôm nay là sinh nhật của cô. Mà đã là sinh nhật cô thì phải vui chứ? Nhưng khi bạn nhận ra mình đón sinh nhật lần thứ 27 một mình, không người thân, không bạn bè. Quan trọng nhất là không có người đàn ông yêu bạn và bạn cũng yêu người ấy bên cạnh, thì chắc bạn cũng giống như Trịnh Mai Linh, ngồi thương cho số phận của mình.

Trịnh Mai Linh sống trong cô nhi viện từ nhỏ. Cô rất ham mê vẽ tranh. Vì thế ngay từ nhỏ cô đã có năng khiếu vẽ vời. Bây giờ cô vẽ tranh để bán sống qua ngày, cũng khá ổn định, không khó khăn lắm.

Cô cũng thấy mình không đến nỗi nào. Khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt đen láy to tròn cộng thêm làn da trắng noãn cũng được coi là mĩ nhân. Vậy tại sao hoa đào của cô không có một bông nào nở vậy?

Trịnh Mai Linh lại thở dài.

Thú vui của cô ngoài vẽ tranh ra thì còn có đọc tiểu thuyết. Có thể nói cô là một trạch nữ. Ngoài căn nhà và phòng tranh ra cô cũng ít khi đi đâu.

Trịnh Mai Linh chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết nói về tổng tài và tiểu bạch thỏ. Nội dung cũng chẳng có gì mới lạ. Cũng chỉ nam chính có hứng thú với nữ chính, đòi bao nuôi. Hai người lên giường lăn lộn một thời gian rồi phát sinh tình cảm. Lúc đó là nữ phụ bắt đầu lên sàn. Hai người hiểu lầm rồi chia tay. Sau bao sóng gió, ngược lên ngược xuống rồi lại về với nhau. Đương nhiên kết cục của kẻ làm nữ phụ thì không tốt lành gì rồi.

Trịnh Mai Linh đóng sập quyển sách lại. Đúng là cũ rích mà.

Trịnh Mai Linh vào phòng bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn không. Cô bỗng cảm thấy hoa mắt khi nhìn thấy tủ lạnh trống trơn trước mặt. Cô bỗng nhớ ra là rất lâu rồi mình chưa đi chợ.

Khẽ lắc đầu ngán ngẩm, Trịnh Mai Linh đi ra ngoài.

Cô vào siêu thị, trong giỏ đồ của cô có rất nhiều đồ, từ các loại thịt đến rau, cái nào cũng tươi ngon. Vì sống một mình và là người biết hưởng thụ nên Trịnh Mai Linh đã đi học nấu ăn, cô nấu ăn cũng rất ngon.

Xách một đống đồ ra khỏi siêu thị, Trịnh Mai Linh đi bộ về nhà.

Khi sang đường bỗng một chiếc xe máy đi qua va vào cô, làm túi đồ trên tay cô rơi xuống.

Trịnh Mai Linh thật muốn chửi ầm nên mà. Cô cúi người nhặt.

Bỗng có tiếng la hét kêu mọi người "tránh ra". Trịnh Mai Linh ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc xe chở hàng đang lao về phía cô.

RẦM

Trước khi mất đi ý thức, Trịnh Mai Linh lại thở dài lần nữa. Cô không ngờ ngày cô sinh ra cũng là ngày cô chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net