CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thanh Yên, ta không muốn phải lấy người mình không thích!". Nhậm Tố Doanh nức nở nói. Để có thể ngồi đây thì có lẽ nàng đã tìm không biết bao nhiêu cách mới trốn đi được.

"Tố Doanh, cô yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô!". Vũ Thanh Yên nắm lấy đôi tay của Nhậm Tố Doanh, cất lời.

"Có lẽ chuyện của ta thật sự hết cách rồi. Ta đã cầu xin, giải thích, thậm chí tuyệt thực, nhưng phụ mẫu ta vẫn nhất quyết muốn ép gả ta đi. Phụ thân ta còn khuyên ta đừng nên mơ tưởng viển vông đến chàng nữa, ông sợ ta sẽ không sống tốt khi ở bên chàng...". Từng tiếng nấc nghẹn ngào của Nhậm Tố Doanh vang lên như đang cào xé tâm can Úc Khang. Hắn không muốn nhìn thấy nàng như vậy. Cũng chỉ vì đợi hắn mà nàng đến cả lời phụ mẫu cũng cãi lại không nghe, còn hắn chỉ biết im lặng chờ ngày qua ngày...

"Doanh nhi, nàng đừng nói như thế. Ta biết vì ta mà nàng đã trái lời phụ mẫu. Ta thật không xứng đáng với tấm chân tình của nàng!". Úc Khang nhìn Nhậm Tố Doanh áy náy nói. Là tại hắn, là tại hắn muốn nàng chờ, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi, hắn và nàng sẽ có thể bên nhau rồi.

Nhậm Tố Doanh chẳng biết nói gì hơn ngoài cái lắc đầu tỏ vẻ không sao. Tiếng khóc của nàng vẫn vang lên từng nhịp, tiếng lòng không ai nghe thấu đó đang dày vò trái tim nặng trĩu của Úc Khang. Hắn dù có quyền cao chức trọng thế nào đi chăng nữa, thì có một số việc vẫn chỉ có thể lực bất tòng tâm mà đứng nhìn.

Vũ Thanh Yên nhìn một màn thâm tình của hai người không khỏi thở dài ão não. Nàng bỗng cất lời đề nghị: "Nếu đợi đến một tháng sau mới có cơ hội hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta thì chi bằng cứ làm luôn bây giờ đi. Không sớm thì muộn, chuyện này rốt cuộc vẫn sẽ xảy ra mà thôi!".

"Ý của cô là...". Úc Khang nghe thế, khẽ nhíu mày.

"Vào Cung diện Thánh, khai trừ hôn ước!". Nàng nói, nơi ánh mắt đầy sự kiên định khó lòng lung lay được.

"Bây giờ ư?". Úc Khang hỏi lại, hắn khá bất ngờ. Thấy Vũ Thanh Yên gật đầu kiên quyết như thế, hắn chỉ trầm tư một lúc rồi nói: "Ta cũng đã nói chuyện này cho Mẫu phi. Bà... vẫn chưa thể chấp nhận được. Ta chỉ sợ đến lúc đó...".

"Chẳng phải ta đã nói rồi đó sao, chuyện này xảy ra không sớm thì muộn thôi. Về Thái phi nương nương, ta sẽ tự nói với người...". Vũ Thanh Yên đáp. "Hôm nay ta sẽ vào Cung một chuyến trên danh nghĩa là thăm Chu Hiền Thái phi – Di mẫu của ta, Ngài cũng chuẩn bị đi. Đến lúc đó, có cơ hội, chúng ta sẽ diện kiến Hoàng thượng".

"Được! Có tin gì hãy lập tức báo với Bản vương!". Úc Khang nói. Lòng dường như đã quyết, thử liều một phen này xem sao.

Đang nói chuyện thì Vũ Thanh Yên bỗng trông thấy một thân ảnh quen thuộc đang tìm kiếm ai đó. Là Vương Quân Minh đây mà!

Vương Quân Minh sau khi vào tửu lâu liền lập tức đưa mắt tìm bóng hình của Trần Vãn. Hắn tìm từ dười lầu lên đến trên lầu nhưng vẫn không thấy. Thầm nghĩ có lẽ Vãn đệ của hắn chưa tới nên tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Có điều kể từ khi bước lên đây, Vương Quân Minh luôn cảm thấy có ánh mắt ai đó cứ luôn dõi theo hắn. Hắn quay người nhìn theo sự phán đoán của bản thân nhưng chẳng thấy có bất kì ai khả nghi.

Vũ Thanh Yên cứ nhìn mãi suýt thì bị phát hiện. Nàng vội vàng che giấu ánh mắt đang dõi theo Vương Quân Minh của mình đi, nói nhỏ vào tai A Châu mấy điều. A Châu nghe xong, lập tức rời đi ngay.

Thức ăn, rượu uống đều đã bê lên đầy đủ cả, nhưng người vẫn chưa thấy xuất hiện khiến Vương Quân Minh khá sốt ruột . Hắn đến Kinh Thành mới có mấy ngày, chỉ mới quen được Vãn đệ tính tình thẳng thắng lại tươi vui, hắn rất thích. Hôm nay rõ ràng đã y lời hẹn, hắn đến rồi, sao Vãn đệ của hắn vẫn chưa xuất hiện? Lòng Vương Quân Minh chuyển từ sốt ruột sang lo lắng, thật không biết Vãn đệ có xảy ra chuyện gì không, hắn thật muốn đi tìm nhưng chẳng biết phải tìm từ nơi đâu.

Bỗng nhiên nghĩ lại chuyện hôm qua, Vương Quân Minh khẽ cười nhẹ. Không hiểu sao hắn lại rất thích trò chuyện với Trần Vãn. Gặp được Trần Vãn, được kết giao bằng hữu với một người hoàn toàn xa lạ như thế hắn cảm thấy thật mới mẻ, đó chính là duyên số của hắn và "y".

Cũng đã quá trưa, thức ăn trên bàn Vương Quân Minh vẫn chưa động đũa. Hắn đang chờ Vãn đệ của hắn đến cùng uống rượu, hàn huyên.

"Xin hỏi có phải là Vương Công tử đó không?". Một giọng nói lạ vang lên bên cạnh Vương Quân Minh. Hắn quay đầu thì thấy một thiếu niên xa lạ đang cung kính đứng trước mặt, hình như là một tiểu đồng[1] của ai đó.

[1] tiểu đồng: người con trai nhỏ theo hầu những người quyền quý thới phong kiến.

"Là ta!". Vương Quân Minh đáp.

"Tiểu nhân là người luôn theo bên cạnh hầu hạ Trần Công tử. Hôm nay Công tử sai nô tài đến đưa cho Vương Công tử cái này!". Tiểu đồng nọ rút từ trong tay áo ra một bức thư rồi đưa cho người trước mặt.

Vương Quân Minh nhận lấy bức thư, không khỏi tò mò. Hắn mở thư ra đọc.

"Gia sự khó tránh, hẹn ngày tái ngộ. Gặp nhau nơi cũ, không đến không về!". Trên bức thư chỉ vỏn vẹn có những chữ như vậy nhưng Vương Quân Minh biết Vãn đệ của hắn thật sự hôm nay không thể đến được. Xem ra hắn đã đợi vô ích rồi, lòng có hơi thất vọng.

Định cất tiếng hỏi xem chuyện của Trần Vãn, nhưng vừa quay người, Vương Quân Minh chẳng thấy tiểu đồng nọ đâu nữa. Tớ cũng như chủ, đều thần thần bí bí, đến rồi đi như cơn gió thoảng qua, tựa như vô hình.

Vương Quân Minh bỗng dưng cười lãnh đạm. Hắn cầm bình rượu đã để lâu trên bàn lên, tự rót cho mình một ly, uống cạn. Hôm nay hắn không có bằng hữu, thật cô đơn...

Vũ Thanh Yên vẫn luôn dõi theo từng nhất cử nhất động của Vương Quân Minh. Thấy dáng vẻ cô độc của hắn, bất giác thở dài, hơn ai hết, nàng rất hiểu cảm giác không có một ai ở bên để giải tỏa bao muộn phiền đang chất chứa trong lòng nó khó chịu đến mức nào.

Một lúc sau, A Châu trở vào. Vũ Thanh Yên cũng không nán lại lâu nữa, nàng liền tạm biệt Úc Khang và Nhậm Tố Doanh rồi đứng dậy rời đi. Vừa đến bên cầu thang, định bước xuống, nàng vô tình chạm phải Vương Quân Minh

Thật không ngờ lại trùng hợp như thế!

Vương Quân Minh ở lại đây cũng chẳng có việc gì làm nên trở về. Khi hắn vừa đến bên cầu thang thì cũng có một người cũng đang muốn xuống dưới. Cả hai không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn đối phương. Trong khoảnh khắc mắt chạm mắt, thời gian đối với Vương Quân Minh như ngừng trôi. Phút chốc, hắn sững sờ đến cứng đờ người.

Hắn từ trước đến nay chu du không biết bao nơi, gặp không biết bao người, nhưng chưa bao giờ trông thấy ai có một đôi mắt đẹp như thế. Đôi mắt trong trẻo, phẳng lặng đến lạ, nhìn vào cứ như là đang đắm chìm vào cảnh sắc rực rỡ của mùa thu này vậy. Đôi mắt đó rất đặc biệt, dường như chứa một nơi bình yên khiến người khác cảm thấy thật thoải mái, lại dường như chứa đựng một nỗi buồn man mác khó tả. Đôi mắt ấy, Vương Quân Minh hắn đã thầm ghi nhớ mãi mãi trong lòng.

"Công tử...". Vũ Thanh Yên bỗng nhiên bị nhìn chằm chằm như thế có cảm giác không tự nhiên, không phải hắn đang nghi ngờ nàng chứ?

"À... Thật xin lỗi đã cản đường của cô nương, mời!". Vương Quân Minh được thanh âm thanh thúy như ngọc đó kéo ra khỏi "nơi bình yên" kia, giật mình đáp lại. Hắn khôi phục lại dáng vẻ nho nhã thường ngày, làm động tác mời người trước mặt.

"Không sao!". Vũ Thanh Yên khẽ cúi đầu biểu lộ lời cảm ơn, sau đó đi ngay, tránh để hắn phát hiện ra điều gì khác.

Nếu như Vương Quân Minh mà biết cô nương đang đứng trước mặt đây lại chính là Vãn đệ của hắn thì thật không biết hắn sẽ như thế nào!

Người con gái đó đã đi khuất dạng rồi nhưng Vương Quân Minh vẫn cứ đứng trân trân tại chỗ mà nhìn theo, hồi tưởng lại hình ảnh đôi mắt xinh đẹp, kiều mị vừa rồi của nàng. Hắn tự hỏi không biết ẩn đằng sau chiếc mạng che mặt mỏng manh kia sẽ là dáng vẻ phong tình tuyệt đại đến nhường nào. Hắn thực sự rất tò mò, hắn muốn gặp nàng, muốn ngắm đôi mắt yên bình kia của nàng. Thế rồi, không ngần ngại, Vương Quân Minh bỗng chạy thật nhanh ra khỏi Hương Phúc lâu, tìm kiếm bóng hình thanh tú đó.

Hắn nhìn Đông, rồi lại ngó Tây nhưng vẫn không sao tìm thấy nàng giữa biển người tấp nập. Trời cho hắn cơ duyên gặp được đôi mắt đó, lẽ nào duyên giữa hắn với nàng chỉ bén ngang đây, rồi mãi mãi vụt tắt thôi sao?

Không! Hắn nhất định sẽ tìm thấy nàng. Hắn nhất định sẽ tìm thấy đôi mắt kiều diễm khiến lòng hắn rộn ràng kia, nhất định thế!

Vũ Thanh Yên sau khi rời khỏi Hương Phúc lâu đã đi thật nhanh về Phủ. Bây giờ cũng đã giữa giờ Mùi[2], nắng cũng khá gắt, nàng phải nhanh chóng sắp xếp ngay để vào Cung kẻo muộn.

[2] giữa giờ Mùi: khoảng 2 giờ chiều.

"A Châu, em mau vào sửa soạn cho ta một chút!". Vũ Thanh Yên vội vã về phòng, bảo A Châu chuẩn bị mọi thứ cần thiết.

Lát sau, Vũ Thanh Yên bước ra với một bộ dạng còn xinh đẹp hơn lúc nãy, khiến ai ai cũng phải tấm tắc tán thưởng, khen ngợi. Nàng vào Cung, đương nhiên sẽ phải ăn mặc chỉnh tề hơn một chút rồi.

Đi nàng qua Hoa viên trong Phủ, Vũ Thanh Yên gặp phải Vũ Tú Huyên cũng đang muốn ra ngoài. Vừa trông thấy nàng, Vũ Tú Huyên mắt tròn mặt dẹt mà ngạc nhiên nhìn.

"Tứ muội sao vậy?". Vũ Thanh Yên khẽ cười hỏi.

"Tam tỷ đi đâu, sao lại ăn mặc xinh đẹp động lòng người như vậy?". Vũ Tú Huyên hỏi lại. Nàng không ngờ Vũ Thanh Yên khi chưng diện lên lại có vẻ đẹp kiều diễm đến thế. Vậy ra suốt bao năm qua, Tam tỷ của nàng hóa ra lại là người "thâm tàng bất lộ[3]".

[3] thâm tàng bất lộ: người cao thâm, có năng lực nhưng che giấu, khiến mọi người không biết khả năng đến đâu.

"Ta vào Cung.". Nàng cười nhạt đáp.

"Vào Cung ư? Để làm gì vậy?". Vũ Tú Huyên tò mò. Từ trước đến nay tỷ ta có khi nào vào Cung đâu, sao hôm nay đột nhiên lại muốn đi?!

"Muội đoán xem, ta vào Cung để làm gì khi mà chẳng cần thiết thế này?". Ánh mắt Vũ Thanh Yên sắc sảo nhìn người trước mặt nói.

"Muội... sao có thể biết được!". Bỗng dưng trong lòng Vũ Tú Huyên dâng lên một cảm giác chẳng lành.

"Ta vào Cung vì muốn gặp Liêu Vương gia!". Vũ Thanh Yên khẽ vuốt lại mấy sợi tóc, nhàn nhạt đáp lại. Nhìn biểu hiện ngày một xấu đi của Vũ Tú Huyên, nàng thầm cười trong bụng, đùa vị muội muội này cũng thật thú vị.

Vũ Tú Huyên nghe xong, nụ cười trên môi bỗng cứng đờ. Vũ Thanh Yên khi nào biết nhớ đến Liêu Vương vậy? Không thể nào, chính nàng ta đã nói là không thích Liêu Vương cơ mà!

Điều chỉnh cảm xúc thật nhanh để không bị đối phương nhìn thấy, Vũ Tú Huyên mỉm cười đáp lại: "Ra là thế. Vậy muội muội không dám làm phiền tỷ tỷ nữa, khi nào có cơ hội sẽ cùng tỷ hàn huyên, muội cáo từ trước!". Lời vừa nói xong, bản thân nàng cũng đi khuất dạng.

Vũ Thanh Yên trông theo bóng lưng nhỏ bé ấy mà cười không ngớt, nàng ta cũng dễ dàng bị xao động thật.

Vũ Tú Huyên vừa đi, vừa cố gằng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Vạt váy đã bị nàng nắm chặt đến độ nhàu nát. Thật không ngờ, Vũ Thanh Yên ngoài mặt nói không muốn lấy Liêu Vương, nhưng thật ra bên trong đã sớm gửi trọn tâm tình nơi Ngài ấy. Dạo gần đây Liêu Vương cũng hay đến Phủ tìm nàng ta. Lẽ nào giữa họ thật sự đã nảy sinh tình cảm? Lẽ nào không còn cơ hội cho nàng bước vào cửa Liêu Vương Phủ nữa sao?

Vũ Tú Huyên nghĩ đến đây bỗng cảm thấy trái tim như bị ai đó dày vò rất khó chịu. Nàng không cam tâm! Nàng muốn bên cạnh Úc Khang, muốn được gả cho người mình thích. Nàng không chấp nhận việc mình nhìn thấy Úc Khang hạnh phúc bên ai đó. Vũ Tú Huyên nàng thật hối hận vì lúc đó không ra tay đẩy Vũ Thanh Yên rơi xuống mạnh hơn, tại sao nàng lại nương tay chừa cho nàng ta một con đường sống cơ chứ, để giờ chính nàng ta lại là người sắp sửa đẩy nàng đến bờ vực của cái chết trong tình yêu!

Vũ Thanh Yên sau khi rời khỏi Phủ thì lên xe ngựa đến Chu gia – nhà ngoại của mình. Chu gia là một danh gia vọng tộc lớn bậc nhất Kinh Thành. Mà Cựu cựu[4] Chu Viễn Khương của nàng lại là Thái sư đương triều, Di mẫu[5] Chu Ninh Ngọc là Hiền phi – một trong Tứ phi của Tiên đế, Biểu ca Chu Niên Hải còn là Binh bộ thị lang[6] tài trí hơn người. Gia thế như vậy, Vũ Thanh Yên không khỏi kinh ngạc. Có một chỗ dựa vững vàng như thế, không sợ bất cứ ai làm hại.

[4] Cựu cựu: còn gọi là Cữu cữu, chỉ cậu – anh hoặc em trai của mẹ.

[5] Di mẫu: chỉ dì – chị hoặc em gái của mẹ.

[6] Binh bộ thị lang: một chức quan văn thời phong kiến, hàm Tòng tam phẩm.

"Biểu tỷ!". Vũ Thanh Yên vừa bước xuống xe ngựa, thấy có người đã đứng đợi nàng sẵn, vui vẻ cất tiếng.

"Yên nhi! Muội đến rồi!". Chu Ngọc Hoàn vừa cười vừa tiến đến bên Biểu muội. Khi Vũ Thanh Yên đã đứng ngay ngắn trước mặt, nàng bỗng cảm thấy khá là lạ lẫm. "Yên nhi, hôm nay muội thật khác!".

"Chúng ta vào Cung cơ mà, chẳng phải trước đây tỷ còn hay cằn nhằn muội về chuyện này sao?!". Vũ Thanh Yên mỉm cười đáp lại. "À đúng rồi, muội còn phải vào bái kiến Ngoại tổ mẫu cùng Cựu Thẩm[7] nữa!".

[7] Cựu Thẩm: chỉ cậu mợ.

"Phụ thân vào Triều hồi sáng vẫn chưa về. Còn Mẫu thân ta thì đưa Nội tổ mẫu sang Lạc gia (nhà ngoại của Chu Ngọc Hoàn) rồi! Thôi nào, chính muội cũng cho người báo ta không thể chậm trễ cơ mà, đi nhanh thôi!". Chu Ngọc Hoàn nói rồi kéo tay Vũ Thanh Yên lên một chiếc xe ngựa khác đang ở gần đó.

Vũ Thanh Yên cũng chỉ biết lắc đầu nuối tiếc, vốn muốn đến đây nhân tiện vào chào hỏi mọi người trong Phủ nhưng thật không may chẳng có ai ở nhà cả. Nhẹ bước gót sen lên chiếc xe ngựa cao quý có đề tên Chu gia, Vũ Thanh Yên cảm thấy thật tuyệt khi có một thế lực lớn như thế này hậu thuẫn mình.

Trên đường đi, Vũ Thanh Yên và Chu Ngọc Hoàn trò chuyện rôm rả suốt cả buổi cứ như là đã lâu thật lâu rồi chưa gặp mặt vậy. Trời càng về chiều càng nổi gió, vừa lúc nãy Vũ Thanh Yên còn thấy nắng gay gắt nhưng giờ đã bớt đi không ít rồi. Nàng ngồi một bên, vén màng ô cửa nhỏ trên xe ngựa lên, trông ra ngoài. Bên ngoài vẫn ồn ã như vậy, nhưng trong lòng Vũ Thanh Yên tựa hồ chẳng nghe thấy gì, có nhìn cũng như không, nàng đang miên man suy nghĩ về những điều sắp xảy đến.

Thật ra ngoài mặt, Vũ Thanh Yên mạnh miệng, cứng rắn là vậy, nhưng hơn ai hết nàng hiểu bản thân mình đang có một nỗi sợ hãi vô hình cứ luôn quanh quẩn, vấn vương. Chuyện nàng sắp sửa đối mặt đâu phải cỏn con gì, đó là một chuyện vô cùng hệ trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến danh phẩm cũng như cuộc sống sau này của nàng.

Nếu như bản thân đã quyết định làm đến cùng rồi thì Vũ Thanh Yên nàng cứ mặc, không để ý đến miệng lưỡi thiên hạ nữa, chẳng phải nàng đã từng nếm trải qua rồi sao, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Nhưng thứ nàng sợ chính là danh tiếng của Vũ gia, nếu vì mình mà gia tộc bị bôi nhọ thì thật không biết phải đối mặt làm sao với từng người một. Hơn nữa, điều nàng đang làm chính là kháng chỉ, di chỉ của Tiên đế, nàng có thể sẽ mất mạng.

Đầu óc bỗng trống rỗng, Vũ Thanh Yên thôi không nghĩ đến điều đó nữa, nàng mệt mỏi nhắm mắt, tựa vào thành xe, tự cho bản thân mình một chút yên tĩnh...

Xe ngựa chầm chậm đi rồi dừng hẳn lại, Vũ Thanh Yên bỗng giật mình mở mắt, nhanh như vậy đã đến rồi sao? Nàng cùng Chu Ngọc Hoàn từ từ bước xuống xe.

"Tham kiến nhị vị Tiểu thư!". Một Cung nữ trông rất lanh lẹ tiến đến hành lễ, nàng ta chính là Cung nữ thân cận bên cạnh Chu Hiền Thái phi. Trông thấy người bên cạnh Chu Ngọc Hoàn, nàng ta có hơi bất ngờ và ngây ngẩn nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại bộ dáng cung kính thường ngày. "Thái phi nương nương đang chờ hai vị Tiểu thư ở Dương Vân cung, mời hai vị đi theo nô tỳ!".

"Phiền ngươi rồi!". Chu Ngọc Hoàn mỉm cười đáp lại.

Cả ba người cùng nhau rời khỏi cổng Cung, theo sau là một đoàn Cung nữ, Thái giám, tiến về hướng Dương Vân cung.

Đến bây giờ thì Vũ Thanh Yên mới có cơ hội ngắm nhìn thật kĩ Hoàng Cung – nơi hoa lệ, xa xỉ nhưng đầy cạm bẫy, thị phi này . Đâu đâu cũng là cung điện rộng lớn, dát vàng điểm ngọc, vô cùng mĩ miều. Đi đến đâu luôn thấy người đến đấy, không phải là binh lính canh giữ thì cũng là Cung nữ, Thái giám. Mặt người nào người nấy không một chút cảm xúc, lúc nào cũng cúi đầu, đi đứng nhẹ nhàng, khép nép.

Nơi này quả thực trông đẹp là thế, hoa lệ là thế, nhưng lại mang một vẻ cô quạnh, thê lương đến mức nếu không nhìn kĩ thì sẽ chẳng nhận ra nửa điểm. Vũ Thanh Yên thầm lắc đầu, có cho nàng cả núi vàng, nàng cũng sẽ chẳng bao giờ chịu ở một nơi buồn chán như thế này. Nghĩ đến những cung tần mỹ nữ trong này, ắt hẳn họ sẽ chẳng sống tốt như người người đã tưởng tượng đâu. Mặc dù quanh năm suốt tháng sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp, người hầu kẻ hạ, nhưng có mấy ai thực sự vui vẻ, hạnh phúc?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net