CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Huynh đệ, chờ đã!". Vị nam tử nọ bỗng cất tiếng gọi.

Vũ Thanh Yên nghe tiếng, dừng bước chân đang đi vội vàng lại. Nàng vừa quay người thì đã bắt gặp nụ cười như gió xuân ấy lần nữa, nụ cười ấy khiến lòng nàng phơi phới hẳn lên, kéo nàng khỏi nỗi buồn bực vốn có.

"Không biết huynh còn có việc gì?". Vũ Thanh Yên cũng cười lại đáp.

"Ta chỉ vừa mới đến Kinh Thành này, chẳng quen biết ai, chẳng hay vừa duyên gặp được huynh. Ta rất thích tính cách thẳng thắng, chính trực của huynh, chúng ta có thể kết giao bằng hữu chăng?". Thanh âm trầm thấp của nam tử nọ từ từ thốt ra, dễ nghe vô cùng.

"À, ra là vậy... Nếu như đã có duyên như thế, chi bằng chúng ta cứ kết giao bằng hữu đi, ta mặc dù sống ở đây nhưng có rất ít bạn, thật vui vì được quen một người nghĩa hiệp như huynh!". Vũ Thanh Yên sung sướng nói. Có thể làm bạn với nam tử lợi hại như vậy, sau này không sợ bản thân bị người khác hiếp đáp.

"Ta là Vương Quân Minh. Còn huynh?". Nam tử thấy nàng đồng ý, nét cười trên mặt càng đậm, xưng tên.

"Vũ... À không, ta họ Trần, tên...Vãn!". Vũ Thanh Yên cẩn thận nói. "Trông huynh có vẻ lớn hơn nên chúng ta xưng hô huynh đệ nhé!?". Nàng cố đánh lạc ý đối phương về câu trả lời vừa rồi của mình bằng một câu hỏi khác.

"Được. Vậy sau này ta sẽ gọi là Vãn đệ nhé!".

"Vậy đệ sẽ gọi huynh là Minh ca, thế nào?". Nàng tinh nghịch đáp, khóe mắt cong cong.

"Được, cứ theo ý Vãn đệ đi!". Vương Quân Minh cũng cười đáp lại. Nụ cười sáng ngời đó dường như đến cả nắng trời rực rỡ cũng phải thua.

Trong phút chốc, Vũ Thanh Yên cảm thấy rất vui vẻ, ấm áp, cơn giận lúc trước gần như đã tan biến đi. Không hiểu sao nàng rất thích nhìn thấy nam tử này cười.

Hai người vừa gặp đã như tri kỷ. Vũ Thanh Yên quyết định không về Phủ nữa, nàng sẽ ăn trưa bên ngoài cùng với Vương Quân Minh. Thế là họ kéo nhau đến một tửu lâu gần đó, nói chuyện hàn huyên suốt cả buổi, bao nhiêu vấn đề kể ra cũng chưa chắc một ngày một đêm là hết. Vương Quân Minh thành thục ổn trọng, ăn nói dễ nghe, lại có lòng nghĩa hiệp, khiến nàng ngưỡng mộ không thôi, so với Úc Khả Dương đáng ghét kia quả là khác một trời một vực. Tâm trạng Vũ Thanh Yên tốt lên rất nhiều đều là nhờ có hắn.

Lại nói về Úc Khả Dương. Sau khi thông báo cho Dao Ly biết một vài tin tức về thân phận chưa làm rõ của nàng xong, y lập tức hồi Vương phủ xử lý công vụ.

Lướt ngang qua Hoa viên để đến Thư phòng, y bỗng để ý thấy một mảng màu hồng đang ẩn mình dưới chân của cây cầu nhỏ mà y đang bước. Thấy lạ, y bèn tiến gần lại xem. Là một bụi hoa hải đường đang khoe sắc e ấp dưới ánh dương rực rỡ.

"Quản gia!". Y thấp giọng cất tiếng.

Chưa đầy mấy giây sau thì có một người đàn ông trung niên lật đật chạy đến, cung kính đứng một bên cúi đầu thưa: "Vương gia có gì sai bảo?". Đó là Lâu Quản gia ở đây.

"Sao ở đây là có bụi hải đường này? Trước đây Bản vương chưa từng thấy qua.". Úc Khả Dương nhíu mày hỏi.

"Đó là giống hải đường quý hiếm mới được tiến cống. Thái hoàng Thái hậu rất thích, nhớ đến Vương gia, nên cho người mang đến ạ!". Lâu Quản gia chậm rãi giải thích.

Nghe lời nói mà Lâu Quản gia vừa truyền đạt lại, y chỉ nhếch miệng cười hừ nhẹ một cái, phân phó: "Gom tất cả những bụi hải đường quanh Phủ lại, chăm sóc ở một nơi. Đợi khi nào hải đường có chủ rồi đem ra Hoa viên trồng cũng không muộn!".

Lâu Quản gia đã theo Úc Khả Dương từ khi y vẫn còn là một Hoàng tử, bản thân ông cũng là người thông minh, lời chủ tử vừa nói, ông ta liền hiểu ngay, vâng dạ rời đi.

Úc Khả Dương sao lại không hiểu thâm ý phía sau của Thái hoàng Thái hậu cơ chứ. Nhìn quanh Hoa viên của y đi, chỉ toàn là một màu xanh ngắt của lá cây, hoàn toàn không hề có bóng dáng của một bông hoa nào. Y thầm lắc đầu . Hoàng tổ mẫu của y cũng quá nôn nóng rồi, y dù sao vẫn còn trẻ, không thể cứ "tùy tiện" lấy một nữ tử nào đó về được.

Chậm rãi tiến về Thư phòng, y trông thấy hạ nhân đang gom từng bụi hải đường lại theo lệnh của mình. Bỗng nhiên nhìn đóa hải đường đang rực rỡ trong nắng đó, y bất giác lại nghĩ đến nữ nhân vừa hung hãn lại vừa yếu đuối đó. Y nhẹ mỉm cười, một nụ cười lãnh đạm, tựa có mà như không.

Hôm nay trông thấy nàng dưới bộ dạng nam trang như tối qua, bấy giờ Úc Khả Dương mới thấy rõ nàng, quả là khác hẳn nữ nhân che mạng yêu kiều mà y đã gặp hôm đó. Nàng cải trang cũng thật giống, nếu như y không biết nàng là nữ trước thì nàng quả đã thành công trong việc đánh lừa đôi mắt tinh tường của y.

Y rất tin tưởng vào đôi mắt nhạy bén của mình, y có thể thầm tưởng tượng dung mạo nàng trong bộ dạng nữ tử, nhưng sự thật lại hoàn toàn khác. Khi nàng bước ra để thực hiện lời hứa với mình, bản thân y đã rất bất ngờ, nàng với tưởng tượng của y chẳng hề giống nhau chút nào.

Tuy rằng nàng không điểm trang, y phục đơn giản, tóc chỉ vấn bừa lên, nhưng nữ tử mộc mạc đang hiển hiện trước mắt còn đẹp hơn cả nữ tử tô điểm cầu kỳ trong suy nghĩ của y. Bản thân y bây giờ giống như đang gặp phải một "đối thủ" vậy. Thâm sâu, khó lường, ai nào qua được y, bây giờ gặp được nàng quả là cho y thấy một phong vị khác hẳn. 

Rời mắt khỏi bụi hoa hải đường kia, y nhẹ cất bước quay đi. Nơi y vừa đứng bỗng chốc trở nên thật lạnh lẽo, tựa như vừa rồi chẳng có ai ở đó, chỉ có gió là nhẹ nhàng lướt qua.

Ráng chiều rực rỡ như đang thiêu đốt vạn vật bằng gam màu trầm buồn của nó. Phía trời Tây, mặt trời đã "làm việc" suốt một ngày kia dần dần lặn xuống, nhường chỗ cho đêm đen sắp đến.

Vũ Thanh Yên sau khi dành gần như một ngày để đi hết chỗ này đến chỗ khác với Vương Quân Minh cho đến chán thì mới chịu nghĩ đến ý định trở về.

"Vãn đệ, thật sự vẫn không muốn để ta tiễn đệ sao?". Vương Quân Minh cất tiếng hỏi.

"Không sao đâu. Đệ có thể tự mình về được mà, huynh không cần lo!". Vũ Thanh Yên cười nói. Nàng khéo léo từ chối lời đề nghị của Vương Quân Minh. Nàng không muốn để lộ thân phận với người trước mặt. Nếu hắn mà biết nàng là nữ, lại còn là một nữ tử hay rong chơi đây đó, tùy tiện kết giao khắp nơi thì đến lúc đó nàng sẽ mất đi vị bằng hữu đáng mến này và tiếp tục chịu đủ mọi sự sỉ nhục nữa cho xem.

"Vậy nếu muốn gặp đệ thì ta phải đến đâu tìm đây?". Vương Quân Minh khẽ nhíu mày, nụ cười trên môi đã tắt

"Để đệ đến tìm huynh cũng được mà. Huynh ở đâu?".

"Ta cũng... không thể nói!". 

"Ha ha ha! Cả hai chúng ta đều thật bí ẩn. Được rồi, cứ thực hiện theo thỏa hiệp, huynh và đệ không được tìm hiểu thân phận lẫn nhau. Vậy sau này nếu muốn gặp mặt hãy đến Hương Phúc lâu đi!".

"Được, ngày mai ta lại đến Hương Phúc lâu chờ đệ!". Vương Quân Minh khẳng định nói.

"Không gặp không về!".

"Không gặp không về!".

Sau khi tạm biệt nhau ở trên con phố nhộn nhịp, tấp nập kia, hai người hai hướng khác nhau cùng đi. Chỉ vừa quay mặt lại, đi được một đoạn, đến khi ngoảnh đầu đã chẳng thể thấy được đối phương đâu nữa. Người kia dường như đã biến mất trong dòng người đông đúc kia, tìm không thấy, tựa thể như hai người hôm nay vừa thân quen, vừa xa lạ, hoàn toàn chẳng biết gì về nhau cả.

Khi trở về Phủ, Vũ Thanh Yên nhanh chóng bí mật chạy ngay về phòng, không thay y phục ngay mà liền ngả người nằm trên giường. Nàng tuy rất mệt nhưng nụ cười tươi sáng vẫn còn hiện hữu trên môi.

A Châu thấy vậy, không nhịn được uất ức trong lòng, khẽ than: "Tiểu thư, hôm nay cô ra ngoài lâu quá, em ở đây luôn cứ phải đối phó với đám người đến tìm tiểu thư mãi thôi!".

"Sao? Ai đến tìm ta cơ?". Nàng ngồi thẳng dậy hỏi. Tuy lòng rất nôn nóng muốn biết nhưng trên mặt ý cười vẫn không hề thuyên giảm, trông như nàng chẳng mấy quan tâm.

"Nào là Nhị Phu nhân, Nhậm Tiểu thư, rồi Liêu Vương gia, mệt hơn cả chính là Đại Thiếu gia. Ngài ấy cứ nằng nặc muốn vào trong xem Tiểu thư, em ngăn cản mãi mới được, sau đó còn nhìn rất nghi ngờ nữa!". A Châu ủy khuất nói.

A Châu bỗng nhiên nhắc đến Diệp thị khiến Vũ Thanh Yên có chút nghi hoặc, đã lâu rồi nàng không thấy Diệp thị, bà ta chẳng còn ngày nào cũng qua thăm hỏi như trước đây nữa, sao bây giờ đột nhiên lại đến tìm?!

Điều khiến nàng tiếc nhất chính là Úc Khang đến đây nhưng mình chẳng có ở Phủ. Chắc hẳn hắn có chuyện quan trọng muốn cùng nàng bàn bạc cho Cung yến sắp tới rồi đây.

Thấy Vũ Thanh Yên trầm mặc không nói, A Châu lại tiếp tục: "Liêu Vương gia có dặn dò ngày mai mời Tiểu thư đến Hương Phúc lâu một chuyến đấy ạ! Em nghe nói vì chuyện này mà Tứ Tiểu thư tức giận cả lên...".

"Úc Khang sao lại muốn mình đến Hương Phúc lâu nói chuyện cơ chứ. Lẽ nào có chuyện quan trọng thật sao?". Vũ Thanh Yên day day trán ngẫm nghĩ. Lúc sau nàng bỗng ngộ ra: "Hương Phúc lâu? Chết rồi, còn Quân Minh thì phải làm sao đây?".

Thấy mặt mày Vũ Thanh Yên ngày một lo lắng, ý cười trên mặt cũng đã tan biến hết từ lâu, A Châu hoảng hốt: "Tiểu thư...!?".

Vương Quân Minh là bằng hữu nàng vừa mới quen, nàng chẳng muốn làm chuyện gì mất lòng hắn. Nếu đã lỡ hẹn mà không gặp, chắc hẳn hắn sẽ rất buồn. Nàng chẳng muốn nụ cười ấm áp, rạng rỡ đó biến mất đi đâu. Nhưng nếu không đi thì chuyện của bản thân nàng sẽ ra sao? Úc Khang thân là Vương gia, thời gian rảnh rỗi của hắn cũng có hạn, chỉ bằng việc thấy hắn đến tìm nàng vỏn vẹn chỉ 3 lần cũng đủ biết rồi. Nếu như không tranh thủ cơ hội lần này nghe được chút tin tức thì chuyện sau này của nàng e sẽ gặp khó khăn.

Đang lúc lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan[1] thì bỗng một tràng đập cửa ồn ào vang lên khiến Vũ Thanh Yên giật mình.

[1] tiến thoái lưỡng nan: Ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.

"Yên nhi! Yên nhi! Muội có ở đó không?". Là tiếng của Vũ Thanh Phong!

Vũ Thanh Yên và A Châu hốt hoảng. Vũ Thanh Yên nhanh chóng thay y phục, còn A Châu thì giúp nàng rửa sạch lớp trang điểm, giấu bộ y phục nam nhân đi.

"Yên nhi!".

Ngay lúc Vũ Thanh Phong vừa định xông vào thì Vũ Thanh Yên đã kịp mở cửa.

"Đại ca, muội đang ngủ, huynh không thể nhỏ tiếng được một chút sao?". Vũ Thanh Yên thân vận một bộ y phục đơn giản, suối tóc đen tuyền có phần hơi rối, thần sắc có chút mệt mỏi. Nàng vờ đưa tay lên che miệng ngáp, trông vừa như mới thức dậy sau một giấc ngủ.

"Yên nhi, muội không sao chứ?". Vũ Thanh Phong có phần thả lỏng tâm trạng khi thấy muội muội mình vẫn bình thường.

"Muội có làm sao đâu. Huynh sao thế?".

"Lúc nãy có người báo lại cho ta có kẻ lạ mặt đột nhập vào viện của muội, bọn họ đuổi theo thì không thấy nữa nên đến báo ta!". Vũ Thanh Phong giải thích.

Vũ Thanh Yên nghe xong thì bỗng chột dạ, nàng cười trừ đáp: "Muội chẳng thấy ai cả!".

"Để an toàn, ta phải lục soát lại mới được, phải tăng thêm thị vệ quanh đây thôi!".

"Vâng...".

Vũ Thanh Phong chỉ hỏi vài chuyện về sức khỏe của nàng rồi đi ngay. Lúc này Vũ Thanh Yên mới thở phào nhẹ nhõm. Đại ca quả là dọa chết nàng một phen rồi!

Quay người lại vào trong phòng, thấy A Châu đã buông bớt tâm tình căng thẳng hồi nãy, Vũ Thanh Yên bỗng sực nhớ ra chuyện gì đó. Nàng tiến đến, lục lọi trong bộ y phục nam nhân vừa mới thay, lấy ra một gói giấy nhỏ.

A Châu thấy vậy, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư, thứ gì vậy ạ?".

"Của em đấy!". Nàng cười cười rồi đưa nó cho A Châu.

"Tiểu thư mua cho em sao?". Trên mặt đầy nét sung sướng, A Châu mừng rỡ nói, tay vừa nhận cái gói nhỏ ấy đã lập tức mở ra.

"Không phải, có người nhờ ta chuyển hộ!". Vũ Thanh Yên nghĩ đến biểu hiện xấu hổ của tên thị vệ kia thì bỗng bật cười.

A Châu nghe xong, mắt cũng vừa thấy đồ trong cái gói giấy ấy thì khuôn mặt bỗng nhiên ửng hồng lên. Vũ Thanh Yên trông thấy thế cười khanh khách. Nhìn thấy bên trong gói giấy là một đôi hoa tai, nàng giả vờ khổ sở, trêu: "A Châu của chúng ta có ý trung nhân rồi kìa, sau này ta phải làm sao đây?!".

"Tiểu thư!". A Châu mặt mày ngày càng đỏ, xấu hổ chạy đi ngay.

Vũ Thanh Yên nhìn theo mà cười không ngớt. Nụ cười của nàng đơn giản cũng chỉ có vậy thôi. Cuộc sống vui vẻ thế này nàng còn mong gì hơn!

Trưa hôm sau, Vũ Thanh Yên y lời hẹn của Úc Khang mà đến Hương Phúc lâu. Nàng đã quyết định sẽ đến gặp Úc Khang thay vì Vương Quân Minh. Chuyện sống còn của nàng đương nhiên vẫn là quan trọng hơn rồi, hôm nào đó mời Vương Quân Minh một bữa xem như tạ lỗi với hắn cũng được vậy.

Vì để có thể tiện qua mặt đám thị vệ của Vũ Thanh Phong nên Vũ Thanh Yên phải vận nữ trang để ra ngoài.

Lướt qua bụi đỗ quyên trong Hoa viên để ra khỏi Phủ, nàng như đã vô tình làm những đóa hoa đó phải thẹn vì thua sắc. Hôm nay nàng vận một bộ hồng y vô cùng thanh nhã. Gấm vóc tơ lụa như càng tôn thêm vẻ diễm lệ, thanh khiết của nàng, làm lu mờ đi tất cả những bông hoa đang khoe mình dưới nắng trời rực rỡ kia. Không cần phải phiền đến xe ngựa, nàng cũng A Châu rảo bước nhanh đến Hương Phúc lâu.

Vừa bước vào bên trong, tất thảy mọi người đều bị thu hút bởi khí tức hút hồn sẵn có của Vũ Thanh Yên. Nhìn nữ tử trước mắt, mọi người không ngừng tưởng tượng dáng vẻ tuyệt diễm đằng sau chiếc mạng che mặt đó. Không biết nữ tử kia đẹp đến nhường nào, sao lại có thể mang một dáng vẻ mị hoặc như thế.

Vũ Thanh Yên nhìn khắp gian phòng đầu tiên của tửu lâu, không để ý đến những ánh mắt kia đang nhìn mình. Nhận thấy người muốn tìm kiếm không có ở đây, nàng tiếp tục cất bước lên lầu trên.

Cho đến khi bóng dáng nàng đã khuất, mọi người dường như mới có thể trở về với không khí bình thường như lúc nãy. Nữ tử có khí chất như thế ắt hẳn không tầm thường!

Sau khi lên lầu trên, Vũ Thanh Yên lại đưa mắt tìm kiếm thân ảnh Úc Khang. Tương tự như vậy, những khách nhân trên này đều cảm nhận được khí chất hút hồn vô hình của nàng, lòng không khỏi ngưỡng mộ.

Trong biển người tấp nập, cuối cùng Vũ Thanh Yên cũng nhìn thấy hắn. Nàng cất bước tiến đến bên chiếc bàn mà Úc Khang đang ngồi. Vừa đến gần, định cất tiếng chào hỏi, Vũ Thanh Yên bỗng nhận ra một thân ảnh quen thuộc khác nữa đang ngồi cùng bàn với hắn.

"Tố Doanh?!". Giọng nói trong trẻo vang lên đầy ngạc nhiên. Nàng không ngờ Nhậm Tố Doanh cũng có mặt ở đây.

"Thanh Yên...". Nhậm Tố Doanh nhận ra nàng, lên tiếng. Trong giọng nói hàm chứa sự buồn bã khó nói.

Vũ Thanh Yên ngồi xuống ghế, trông thấy hai người trước mặt cùng một biểu hiện như nhau, bèn hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?".

Úc Khang khuôn mặt trầm tư, ánh mắt không giấu nổi sự bất lực, đáp: "Doanh nhi...".

Là chuyện của Tố Doanh sao?

Vũ Thanh Yên thấy hắn có vẻ khó nói nên quay sang Nhậm Tố Doanh. Nữ nhân vẫn luôn mang một khí chất ổn định trước giờ nay thật khác, ở nàng toát lên vẻ bi thương, ai oán, cùng một nỗi buồn phiền cất giấu nơi đáy mắt. "Tố Doanh, nói cho ta biết, đã có chuyện gì xảy ra? Sao hai người trông ai cũng sầu não hết vậy?".

"Thanh Yên...!". Nhậm Tố Doanh nhìn Vũ Thanh Yên, nước mắt như chực trào ra, nghẹn ngào. "Phụ mẫu ta... ép gả ta cho người khác!".

"Sao cơ?". Vũ Thanh Yên bất ngờ. Như vậy thì Úc Khang phải làm sao? Sao cha mẹ lại có thể tự ý quyết định chuyện chung thân đại sự của con mình một cách tùy tiện như thế cơ chứ? Lỡ như không may, gặp phải một tên ăn chơi trác táng thì chẳng phải hạnh phúc sau này của cả một đời người sẽ bị hủy hoại hay sao?

"Chuyện này cô nói xem nên làm thế nào?". Úc Khang lên tiếng.

"Chuyện này... ta nghĩ Vương gia nên đích thân đến gặp Nhậm Đại nhân để giải quyết đi! Chỉ có cách này mới có thể khiến phụ mẫu cô ấy từ bỏ ý định!". Nàng đáp.

"Không được...". Úc Khang lắc đầu. "Mẫu phi đã nói với ta rằng nếu muốn nạp thiếp thì phải rước thê về trước đã, chính thứ phân biệt, không được tùy tiện như thế!".

Vũ Thanh Yên nghe xong cũng hốt hoảng không ít, nếu như vậy thì chẳng lẽ nàng phải lấy hắn thì Tố Doanh mới được bên người mà mình yêu thương sao? Cách này không được, nàng và Tố Doanh sẽ chẳng ai đồng ý cả, Úc Khang cũng lại càng không muốn Tố Doanh chịu ủy khuất.

Nhưng nếu như đợi đến khi chuyện hủy hôn giữa nàng và hắn được giải quyết thì có lẽ Tố Doanh đã sớm trở thành thê tử của người khác rồi! Úc Khang chỉ muốn một lần đến Nhậm Phủ để hỏi cưới Tố Doanh làm chính thê của mình, hắn yêu Tố Doanh như thế, sẽ không đi mà đề bạt với Nhậm gia có ý nạp nàng ấy làm thiếp cả đâu!

Chuyện này rốt cuộc phải giải quyết ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net