CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi đâu cơ?". Vương Quân Minh hỏi lại, hắn đang rất tò mò. Chén trà đã đưa lên đến tận miệng rồi mà cũng đành phải bỏ xuống lại.

Vũ Thanh Yên tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm, rồi giải thích: "Tỷ tỷ kết nghĩa của đệ hôm nay vừa mới khai trương tiệm tranh. Đệ muốn mời huynh đến xem, tiện thể cũng muốn giới thiệu hai người với nhau!".

"Tiệm tranh ư? Được, ta đi!". Không nỡ nhìn người trước mặt mất hứng, Vương Quân Minh đồng ý đi ngay. Dù sao y cũng là người yêu tranh vẽ, vả lại quen thêm nhiều bằng hữu nữa lại càng thích hơn!

Vũ Thanh Yên nét cười trên mặt càng đậm. Như đã nói, nàng cùng Vương Quân Minh rời khỏi Hương Phúc lâu, đến tiệm tranh. Trên đường đi, cả hai vẫn như thường lệ, trò chuyện vẫn không bao giờ hết chủ đề.

"Vãn đệ, có thể nói cho ta biết chuyện đã xảy ra với đệ không? Đệ nói gia sự khó tránh, là chuyện gì khó khăn lắm hay sao?". Vương Quân Minh nhớ đến lá thư nhỏ mà mình được nhận đó, hiếu kì hỏi.

"Ừm... không có gì đâu, chỉ là chút chuyện bất ngờ cần đệ phải ra tay thôi. Bây giờ thì không sao nữa rồi, mọi chuyện đã được giải quyết!". Vũ Thanh Yên đáp. Nghĩ lại chuyện hôm qua, khi Hoàng thượng đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa nàng và Úc Khang, ý cười lại dâng lên không ngớt.

"Thế là tốt rồi! Sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn chứ?".

"Đương nhiên rồi!".

Nghe nàng khẳng định như vậy, Vương Quân Minh lại cười tươi hơn. Sau này hắn sẽ không còn phải ngồi uống trà một mình nữa, hắn sẽ luôn luôn được trò chuyện với Vãn đệ vui vẻ của hắn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, quả thật thời gian trôi qua không nhiều, rất nhanh đã đến nơi rồi.

"Là ở đây!". Vũ Thanh Yên vui vẻ kêu lên.

"Tâm Dao...?". Vương Quân Minh nhìn biển hiệu, lầm bẩm đọc, cái tên này gợi lên cho hắn biết chủ tiệm là một người rất tinh tế, nhất định tranh do người đó họa nên sẽ rất đẹp. Điều này khiến hắn tò mò không thôi.

Ở bên trong, khách nhân vẫn đông đúc như lúc đầu, xem ra tranh của Dao Ly đã thu hút không ít người kéo đến. Nếu ngày nào cũng nhộn nhịp thế này thì tương lai nhất định tiệm tranh này sẽ nổi tiếng bậc nhất Ung Minh quốc cho xem.

Vương Quân Minh chậm rãi nhìn ngắm xung quanh. Nơi này tuy hơi nhỏ, có phần cũ kĩ nhưng lại được trang hoàng rất khéo léo, hắn tiến đến gần bức tường treo tranh thủy mặc. Nhìn ngắm từng bức một, từng đường nét của mỗi bức, hắn trầm trồ kinh ngạc không ít. Những bức tranh này vô cùng có hồn, người họa nên ắt hẳn rất yêu quý thiên nhiên sơn thủy nên mới có thể họa những tuyệt tác như thế này.

"Huynh thấy sao?". Vũ Thanh Yên vui vẻ đến gần hỏi.

"Rất đẹp, rất tinh tế! Ta quả thật ngưỡng mộ họa nhân này!". Hắn tấm tắc khen một câu.

"Tất cả những bức tranh này đều do một tay tỷ ấy họa nên đấy! Nếu như huynh muốn gặp, đệ sẽ dẫn huynh đi!".

"Được như thế thì còn gì bằng!".

Theo lời đề nghị của Vũ Thanh Yên, cả hai người cũng chen qua đám khách nhân đông đúc kia, đến hậu viện sau cửa tiệm. Hậu viện này khá nhỏ nên chỉ đi một chút đã đến trước cửa phòng của Dao Ly rồi.

Vũ Thanh Yên tiến đến gần gõ cửa, chốc sau Dao Ly đã xuất hiện, nàng vẫn mang mạng che mặt, ngay đến cả Vũ Thanh Yên cũng vẫn chưa thể thấy được dung mạo thật sự của nàng.

"Dao Ly tỷ!". Vũ Thanh Yên vui vẻ kêu lên.

"Thanh... À, Trần đệ đệ đã đến rồi đấy à!?". Dao Ly cười nói.

"Tỷ, đây là Quân Minh ca mà đệ đã nói với tỷ!". Vũ Thanh Yên hướng sang Vương Quân Minh giới thiệu.

Dao Ly chuyển tầm mắt sang nhìn nam tử đối diện, nở nụ cười nhẹ, gật đầu chào hỏi. Vương Quân Minh cũng hơi hơi gật đầu, nhẹ giọng: "Ra đây chính là họa nhân, Dao Ly cô nương quả đã cho ta mở rộng tầm mắt!".

"Nào dám, chỉ là chút tài mọn kiếm sống qua ngày, đã để Vương Công tử chê cười rồi!". Dao Ly khiêm tốn đáp lại.

Vũ Thanh Yên nhìn một màn đối đáp nhún nhường, khiêm tốn của hai người trước mặt mà cảm thấy phiền phức vô cùng, nếu đã là bằng hữu, sao phải xa cách như thế. Nàng kéo hai người kia ra ngồi bên chiếc bàn đá ở khoảng sân trước cửa phòng Dao Ly, sau đó gợi chuyện để hai người cùng trò chuyện thoải mái hơn.

Dao Ly và Vương Quân Minh vì đều có chung sở thích họa tranh thủy mặc nên khá thích thú khi nói chuyện với đối phương, vừa kết thân được một bằng hữu, vừa mở mang kiến thức, thật một công đôi việc. Vũ Thanh Yên thấy hai người họ sau một hồi nói chuyện đã thân thiết hơn trước, không còn dè dặt nữa, cảm thấy vui hơn rất nhiều.

"Ta thật không nghĩ là Vãn đệ lại ít tuổi như vậy đấy, thậm chí còn chưa tới mười tám!". Vương Quân Minh bỗng nhiên chuyển chủ đề, quay sang nói với Vũ Thanh Yên.

Nghe nhắc đến mình, Vũ Thanh Yên mới giật mình đáp: "À thì... đệ chỉ nhỏ hơn một chút thôi mà, haha!".

"Dao Ly cô nương trông chỉ mới khoảng mười tám tuổi, đệ lại còn nhỏ hơn!".

"Đệ...!". Nàng ấp úng. "Nếu đệ nhỏ tuổi như vậy thì sẽ không được kết bằng hữu ở ngoài hay sao? Huynh sẽ không muốn làm bạn với đệ nữa chứ gì?!".

"Không, không! Ý ta không phải thế, Vãn đệ đừng hiểu lầm!! Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi!". Vương Quân Minh thấy thiếu niên trước mặt khá tức giận, bèn giải thích.

"Vậy mà đệ cứ tưởng...".

"Thôi nào, hai người đừng căng thẳng như vậy, chỉ là một chút chuyện nho nhỏ thôi mà! Chúng ta uống trà đi, nguội cả rồi kìa!". Dao Ly ở một bên vui vẻ nói.

Cả ba lại nói chuyện, tạo nên bầu không khí sôi nổi như lúc đầu, tựa hề như không có sự giận dỗi kia của Vũ Thanh Yên. Một lát sau, Tiểu Hồng từ ngoài tiệm chạy vào, thì thầm vào tai Dao Ly mấy câu. Dao Ly nghe xong thì quay sang Vũ Thanh Yên, nói: "Tuyên Vương đến!".

Vũ Thanh Yên đang uống trà, nghe Dao Ly nói mà suýt chút nữa thì sặc. Từ khi nào nhắc đến y là nàng lại cảm thấy trong lòng có chút gì đó sờ sợ, muốn né tránh thế này?!

"Y đến ư? Sao lại đúng lúc quá vậy?!". Định thần lại, Vũ Thanh Yên mới đáp.

"Không ngờ ở đây lại có tiệc trà cơ đấy?! Xem ra Bản vương thật may mắn!". Chưa thấy bóng dáng đã nghe giọng nói trầm thấp của y vang đến.

Mọi người không hẹn mà cùng hướng mắt ra phía cửa hậu viện. Nam tử bạch y không nhiễm chút bụi trần, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp như ngọc, vừa có nét cứng rắn như núi cao kiên định, vừa có nét thanh thoát như nước chảy dịu dàng. Trên khuôn mặt đó ẩn hiện ý cười vui vẻ hiếm thấy, khí chất tựa thiên tiên, không lẫn vào đâu được, nhẹ nhàng mà tiêu diêu như gió. Y đang tiến lại gần mọi người, liếc mắt một cái đã thâu trọn mọi nhất cử nhất động của từng người.

Mọi người nhất loạt cúi đầu hành lễ , chỉ riêng Vương Quân Minh đang đứng ngơ ngác không hiểu gì nãy giờ. Úc Khả Dương phất phất tay ra hiệu miễn lễ, cũng không so đo tính toán gì với hành động vô lễ của Vương Quân Minh. Sau khi đứng thẳng người, Vũ Thanh Yên thấy Vương Quân Minh khẽ kéo kéo tay áo của mình, ghé sát vào tai hỏi: "Vãn đệ, người đó là ai vậy? Mệnh quan Triều đình sao?".

"Là Tuyên Vương của Ung Minh quốc!". Nàng thì thầm đáp lại.

Úc Khả Dương từ lúc tiến vào vẫn luôn nhìn Vũ Thanh Yên. Y vẫn rất không hài lòng với nữ nhân này, không chịu ở nhà học nữ công gia chánh mà chỉ suốt ngày chạy lông bông từ nơi này đến nơi nọ, kết bằng hữu với nhiều người lạ, chẳng hạn như nam tử đứng bên cạnh đó. Y thật sự chẳng mấy vui vẻ, bao nhiêu hứng thú khi đến đây đều đã sớm tiêu tan khi nhìn thấy bọn họ thân thiết với nhau như thế rồi. Y khẽ nhíu mày nhìn Vương Quân Minh rồi cất tiếng hỏi: "Vị Công tử đây là...".

"Thảo dân là Vương Quân Minh, xin được ra mắt Tuyên Vương gia!".

"Ồ, không ngờ Vũ...".

"Vương gia! Mời ngồi! Ngài đứng nãy giờ chắc cũng mệt rồi!". Úc Khả Dương chưa kịp nói hết chữ "Vũ" thì đã bị Vũ Thanh Yên cắt ngang. May mà nàng nhanh trí, sớm biết y đã muốn phanh phui nàng thế này thì ngay từ đầu bản thân nên nhanh chóng đuổi y đi mới phải.

Úc Khả Dương âm thầm bỏ qua sự vô lễ đó của Vũ Thanh Yên, chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt vẫn lãnh đạm như thường ngày. Y tao nhã nhấp một ngụm trà vừa được Dao Ly rót ra, nhẹ thưởng thức hương thơm của nó, trông vô cùng nhàn nhã, trái ngược với người đối diện mình. Vũ Thanh Yên lúc này vô cùng ghét cái bộ dạng chậm rãi, từ từ đó của y. Nàng vô cùng lo sợ, thấp thỏm, không biết y sẽ nói gì đây nữa. Không được rồi, nếu cứ ngồi đây thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Úc Khả Dương làm bại lộ thân phận cả thôi. Nàng phải nhanh chóng dẫn Vương Quân Minh đi khỏi đây.

"Thảo dân có một chuyện lấy làm lạ. Tại sao một Vương gia đức cao vọng trọng như Ngài đây không ở Vương phủ hay Hoàng Cung mà lại đến tiệm tranh này?". Ngay lúc Vũ Thanh Yên chuẩn bị mở lời thì thanh âm khó hiểu của Vương Quân Minh vang lên.

Chớp lấy thời cơ, không để Dao Ly hay Úc Khả Dương kịp trả lời, Vũ Thanh Yên đã vội nói thay: "Quân Minh ca có điều không biết rồi, Tuyên Vương đây với Dao Ly tỷ có giao tình rất tốt. Hôm nay lại là ngày tiệm tranh Tâm Dao khai trương, sao Ngài ấy lại có thể không đến được cơ chứ?!".

Úc Khả Dương nghe xong, chưa kịp biện hộ thì lại nghe Vũ Thanh Yên bồi thêm một câu: "Nếu như Tuyên Vương gia đã đến thì chúng ta cũng nên tránh mặt để hai người họ nói chuyện. Đệ dẫn huynh đến chỗ này hay lắm, đi thôi!". Sau đó, y thấy nàng rất tự nhiên mà nắm tay Vương Quân Minh chạy biến đi. Y có muốn phản ứng cũng không kịp nữa, chỉ đành lắc lắc đầu chịu thua.

Vũ Thanh Yên dẫn Vương Quân Minh đang chẳng hiểu cái gì chạy một mạch từ tiệm tranh Tâm Dao ra đến ngoại thành. Đến khi chắc rằng không có ai đuổi theo, cả hai mới dừng lại, Vũ Thanh Yên đứng dựa vào một gốc cây, thở hổn hển, thật mệt chết nàng rồi. Nhìn sang Vương Quân Minh vẫn tỉnh bơ đứng một bên, chẳng có biểu hiện gì cả, nàng vừa thở vừa hỏi: "Huynh... không mệt sao? Chạy nhanh như thế...".

"Chỉ là một đoạn đường ngắn, sao lại mệt được. Vãn đệ, bây giờ ta mới thấy đệ yếu thật đấy, nam nhi mà như thế là không được đâu!". Vương Quân Minh nở nụ cười trêu chọc.

"Huynh thì biết cái gì! Ta là nữ nhân, làm sao có sức khỏe như nam nhân các huynh được?! Huống gì ta thân thể yếu ớt từ nhỏ, huynh có thể so đo với ta sao?!". Vũ Thanh Yên chỉ thầm nói trong lòng, nàng cố lấy lại sức lực.

Vương Quân Minh lắc đầu cười, hắn chợt nhìn xung quanh rồi quay sang nói với người bên cạnh: "Vãn đệ! Đây là nơi mà đệ nói sao?".

Vũ Thanh Yên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn khắp nơi. Nàng đâu có biết nơi nào hay như đã nói với hắn đâu, chỉ là nói bừa thôi, hóa ra lại thành thật. Nơi họ đang đứng là một cánh đồng đầy hoa dã quỳ. Màu vàng của hoa trải bạt ngàn từ nơi hai người đang đứng kéo dài mãi đến xa tít đằng kia, rộng vô cùng. Trong biển vàng rực rỡ ấy, từng đàn bướm từ từ vờn qua vờn lại từng bông một, tạo nên một khung cảnh hết sức tươi mới của mùa thu.

Lần đầu tiên Vũ Thanh Yên thấy được một bức tranh sống động thế này của tạo hóa. Nàng cứ ngắm nhìn mãi không thôi, quên mất cả sự mệt mỏi của bản thân, quên mất đi mọi thứ xung quanh mình. Vương Quân Minh quay sang, thấy người thiếu niên đó ngây ngốc trước cánh đồng hoa này, không khỏi bật cười, Vãn đệ của hắn cũng thật có tâm hồn của một nữ nhân quá đi, có thể rung động trước những cảnh lãng mạn thế này.

"Vãn đệ, đệ không định cứ đứng đó cho đến tối đấy chứ?". Hắn hỏi, trong lời nói đong đầy ý cười.

Vũ Thanh Yên như sực tỉnh ra, nàng trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng vẫn không giấu khỏi nét tươi vui, thích thú trên khuôn mặt. "Đi thôi!". Nàng đứng dậy, nói.

"Đi đâu?". Vương Quân Minh nghi hoặc hỏi.

"Đệ thực sự thích nơi này, muốn dạo một vòng quanh đây!". Nét mặt nàng mang sự hồ hởi hiếm thấy.

Vương Quân Minh cũng cảm thấy nơi này thật yên bình, hắn gật đầu đồng ý, dù sao cũng đã đến đây, không đi một vòng thì thật là uổng phí.

Cả hai cùng sóng bước, đi dưới nắng trời rực rỡ, giữa biển vàng ấm áp. Chốc chốc, đi ngang qua họ là những người tiều phu chất phác từ trên núi gánh củi về nhà, những cô thôn nữ mộc mạc xách từng giỏ rau quả đang nói cười vui vẻ,...

Tất cả trông thật bình dị mà gần gũi, đậm chất thôn quê, không một chút vướng bận của sự đời phức tạp. Nó khiến người ta cảm giác bản thân thật nhỏ bé, thật muốn sống nhàn nhã, thanh tịnh như thế này trong phần đời còn lại, không quan tâm thế sự nhân gian nữa. Thật trái ngược hoàn toàn với nơi mà nàng sống, lúc nào cũng phải giữ ý tứ này, nhận thức nọ. Sống mà chẳng được buông thả, thoải mái thì thật gượng ép, khó chịu. Chưa kể xung quanh mình còn không biết bao nhiêu là bộ mặt giả tạo, họ luôn chờ chực để có thể khi dễ bản thân mình bất cứ lúc nào. Sống mà luôn luôn phải trong trạng thái đề phòng như thế thật sự rất mệt mỏi, bản thân chẳng có phút giây nào thực sự an nhàn.

"Quân Minh ca, thật lắm lúc đệ muốn từ bỏ tất cả để có thể sống một cuộc đời như mong muốn. Nhưng rồi sau đó lại nhận ra rằng bản thân không thể!". Vũ Thanh Yên bất giác cất tiếng, lời nói có phần bất đắc dĩ.

"Đều là con người, nhưng có kẻ sẽ nắm được vận mệnh bản thân, có kẻ sẽ bị phụ thuộc vào người khác. Sự đời rất trái ngang, không gì là không thể!". Vương Quân Minh cười nhẹ, đáp.

"Có quá nhiều thứ bị trói buộc vào đệ, đệ không thể đặt lợi ích bản thân lên trước những thứ đó được!". Gia tộc nàng còn đó, vẫn còn rất nhiều người cần sự giúp đỡ của nàng, nàng không thể cứ thế mà biến mất.

"Ta cũng vậy. Đôi lúc ta rất mệt mỏi, nhưng nghĩ đến mọi người đều đang nhìn về phía ta, đều luôn trông mong ta, ta không thể không đứng dậy mà tiếp tục!". Vương Quân Minh khẽ lắc đầu nói. Nỗi lòng nặng nề của hắn với đi không ít bao nhiêu là tâm sự.

"Xem ra huynh còn khổ sở hơn cả đệ!". Bước chân bỗng dừng lại, Vũ Thanh Yên ngước đôi mắt trong trẻo, nhìn về một nụ hoa dã quỳ còn chưa hé, cười nhẹ.

Vương Quân Minh vì Vãn đệ dừng lại nên cũng đứng lại theo, hắn cũng nhìn vào bụi hoa vàng chói trước mặt nhưng lại mông lung có phần không hiểu Vãn đệ đang nhìn thứ gì. Miệng định mở lời nhưng đã bị người bên cạnh cướp mất: "Mặc dù đệ không biết huynh có thân phận ra sao, nhưng đối với đệ, huynh vẫn sẽ mãi là Quân Minh ca nghĩa hiệp, tốt bụng nhất. Nghe huynh nói như vậy, đệ cũng phần nào hiểu được nỗi khổ của huynh, nó lớn hơn đệ rất nhiều, đúng không? Cố gắng lên nào, huynh còn có Trần Vãn này mà!".

Nàng cười nói, ánh mắt di chuyển, tầm mắt đã hướng lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Trong khoảnh khắc đó, Vương Quân Minh không hiểu sao mắt mình lại khẽ híp lại một chốc, vì nắng chói quá sao? Nhìn thật kĩ đôi mắt cong cong đang cười của thiếu niên trước mặt, đôi mắt đó của Vãn đệ sao mà quen thế, dường như có một cảm xúc không tên đang dâng trào. Ánh mắt thiếu niên nhuộm đầy nắng trời rực rỡ đang cười với hắn, ánh mắt đó mang cho hắn cảm giác bình yên và tĩnh lặng đến lạ lùng. Hắn cảm thấy dường như có một dòng chảy ấm áp đang len lỏi vào tâm can hắn, vào lòng hắn, vào trái tim hắn rồi ở đó mãi không thôi.

Là cảm giác gì đây chứ? Sao khi nhìn vào đôi mắt ấy của Vãn đệ, hắn lại bất giác nhớ đến đôi mắt đã cướp đi tâm mình của nữ nhân đó kia chứ? Thật lạ lùng!

"Quân Minh ca, huynh không sao đấy chứ? Sao lại sững người ra như thế?". Vũ Thanh Yên vẫy vẫy tay trước mặt Vương Quân Minh.

"À, không... không có gì!". Vương Quân Minh sực tỉnh táo lại. Hắn đến gần một gốc cây râm mát gần đó, ngồi xuống.

"Huynh sao vậy?". Vũ Thanh Yên cũng đến bên gốc cây, ngồi xuống cạnh hắn, hỏi han.

"Ta không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ đến một người.". Hắn ngước đôi mắt ra khoảng không vô định, đáp.

"Là ai thế?". Vũ Thanh Yên chợt tò mò. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Vương Quân Minh có biểu hiện nhớ nhung ai đó như thế này.

"Một người mà ta không quen, cũng không quen ta. Chỉ là vô tình gặp, rồi nhớ thôi...".

"Là vị cô nương nào thế?". Nàng khẽ cười. "Không biết Tiểu thư nhà ai đã khiến Quân Minh ca của ta thầm thương trộm nhớ thế này?!".





"Ta mà biết được thì tốt quá rồi.". Vương Quân Minh không chối bỏ, còn ngầm thừa nhận quả thật là hắn đang tương tư nữ nhân đó. "Ta nói cho đệ biết, nếu để ta gặp lại nàng ấy một lần nữa, ta nhất định sẽ lập tức nhận ra dù nàng có mang bao nhiêuchiếc mạng che mặt đi chăng nữa. Ta sẽ trói chặt nàng bên cạnh, mãi không buông rời!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net