CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Phủ lúc đó cũng đã chiều, mặt trời cũng sắp lặn, Vũ Thanh Yên sau khi thay xong y phục thì ngồi ở đình viện ngắm hoàng hôn, tự thưởng cho bản thân một không gian riêng. Hương trà Bích Loa Xuân nhẹ vấn vương nơi đầu mũi, hương trà như thanh tỉnh, gột rửa bao phiền muộn trong lòng nàng. Trên tay là cây ngọc tiêu dạo nọ, nàng vẫn luôn mang theo nó bên mình kể cả khi ra ngoài nhưng đều giấu rất kĩ để không ai phát hiện ra.

Ráng chiều của hoàng hôn vẫn đẹp như vậy, mặc dù rất buồn, rất thê lương nhưng nàng vẫn cảm thấy thích khung cảnh này. Nó tựa như một lời tạm biệt, một lời chưa nói, một cảm xúc không tên, rất trầm lắng, u uất, cô đơn.

                                                               "Hoàng hôn lặng lẽ buông lên đôi vai

                                                                 Tóc tơ khẽ phất phơ trong ráng chiều rực rỡ..."

Một thanh âm trầm thấp khẽ vang lên, phá tan đi không gian yên tĩnh vốn có. Giọng nói này khá quen thuộc, dường như Vũ Thanh Yên đã nghe qua không ít lần. Nàng bỗng quay người lại, đối diện với chủ nhân của thanh âm đó.

"Thanh Yên!". Một nụ cười khẽ chào nàng, dường như người đó còn hơi ngây ngẩn.

Vũ Thanh Yên nhận ra người trước mặt, khẽ lên tiếng: "Gia Thành?".

"Là ta!". Nam tử lam y cước bộ càng nhanh hơn đến bên nàng. Chàng ngũ quan hoàn mỹ, khuôn mặt xán lạn, nụ cười như muốn bừng sáng cả không gian. Vẻ ngoài tuấn tú này của chàng khiến không ít nữ nhân ngưỡng mộ, si mê, nhưng bên ngoài chàng vẫn chỉ cười mà đáp lễ, còn bao nhiêu ôn nhu đều toàn tâm toàn ý mà đặt hết lên nữ nhân trước mặt này.

Vũ Thanh Yên nở một nụ cười. Người trước mặt có thể nói là "thanh mai trúc mã" của nàng – Lâm Gia Thành. Phụ thân của chàng là bằng hữu chí cốt của Vũ Viên, xưa nay giao tình giữa hai nhà Lâm – Vũ rất tốt, do đó việc Lâm Gia Thành và Vũ Thanh Yên quen biết nhau từ nhỏ cũng không có gì là lạ.

"Gia Thành, huynh ngồi đi!". Vũ Thanh Yên khẽ nói. Sau đó, nàng rót một ly trà, đưa đến trước mặt Lâm Gia Thành.

Lâm Gia Thành hiện giờ vẫn đang còn ngây ngốc. Đã lâu không gặp, không ngờ muội ấy lại xinh đẹp hơn trước rất nhiều, nét u buồn dường như cũng không còn nữa, thay vào đó là một vẻ ngoài điềm tĩnh, lãnh đạm. Vũ Thanh Yên bây giờ không giống với Vũ Thanh Yên như trước kia nữa.

"Thanh Yên, một tháng qua không gặp, muội dường như khác trước rất nhiều!?". Lâm Gia Thành nhấp một ngụm trà nói.

"Huynh nói đúng, muội đã thay đổi!". Nàng nhàn nhạt đáp. "Còn huynh thì sao? Một tháng qua, huynh đã biệt tăm đi đâu vậy?".

Lâm Gia Thành nghe nàng hỏi, chỉ cười cười không đáp, lòng thầm suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào. Ngay lúc đó, A Châu ở một bên lên tiếng: "Tiểu thư chẳng quan tâm thế sự gì cả! Lâm Thiếu gia sau bao nhiêu đêm ngày đèn sách, cuối cùng cũng đã vinh danh bảng vàng, trở thành Tân khoa Trạng Nguyên của Ung Minh quốc!".

"Thật như thế sao?". Vũ Thanh Yên ngạc nhiên. Hóa ra vị Tân khoa Trạng Nguyên ngày đó vô tình gặp trên đường không ai khác chính là Lâm Gia Thành. "Chúc mừng huynh!".

"Cảm ơn muội! Thật sự thì sau khi đỗ đạt, ta rất muốn đến thăm muội, nhưng công vụ quá nhiều, đến hôm nay mới có thể nghỉ ngơi đôi chút!".

"Sau này phải gọi huynh là "Trạng Nguyên gia" rồi!". Vũ Thanh Yên cười, nụ cười đó hòa với nắng chiều làm Lâm Gia Thành nhìn đến ngây người. Nữ nhân này, càng ngày càng khiến chàng si mê đến phát ngốc rồi.

"Thanh Yên, tặng muội!". Lâm gia Thành khôi phục lại dáng vẻ nho nhã, điềm tĩnh, đưa cho Vũ Thanh Yên một chiếc hộp nhỏ rất đẹp

"Cái gì vậy?". Nàng tò mò mở ra xem. Bên trong có một cây trâm bằng ngọc phỉ thúy rất tinh xảo, nhìn cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ. "Sao... sao muội có thể nhận vật này được? Huynh...".

"Ta đã lựa mãi mới thấy được cây trâm này hợp với muội nhất, đừng từ chối như vậy!".

"Nhưng mà...".

Lâm Gia Thành không để Vũ Thanh Yên nói hết thì đã trực tiếp cầm lấy cây trâm khẽ cài lên đầu nàng. Thứ ánh sáng từ cây trâm phát ra càng khiến nàng trở nên mị hoặc khó cưỡng. Xong xuôi, chàng lại nhìn nàng một lượt, khẽ cười hài lòng.

"Rất đẹp!". Lâm Gia Thành cảm thán.

"Muội... muội...". Vũ Thanh Yên chẳng biết phải nói thế nào. Nàng chẳng dám nhận thứ bảo bối trân quý thế này.

"Thanh Yên, muội nói xem, muội càng ngày càng khiến ta điên thần đảo trí thế này thì ta biết phải làm sao?". Lâm Gia Thành nhìn nàng, ánh mắt chan chứa nhu tình vô bờ, giọng nói ôn nhu vang lên, rất nhẹ nhàng, tựa như là một dòng suối trong mát lành.

"Huynh...". Vũ Thanh Yên ấp úng. Nam nhân này có tình cảm với nàng thật sao? Không phải là đang lừa nàng đấy chứ?

"Thanh Yên, muội và ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào tình cảm của ta, muội còn không nhận ra?".

"Muội... muội...". Nàng không biết phải diễn đạt thế nào. Nàng nhận ra chứ, kể từ khi nhìn thấy Lâm Gia Thành, nhìn thấy nhu tình trong đôi mắt chàng, nàng đã nghi ngờ, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà chàng đã nói ra rồi.

"Thanh Yên, ta biết muội vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của Liêu Vương, nhưng nếu như... nếu như muội chấp nhận, ta nguyện ý đánh đổi tất cả để có thể bên muội!". Lâm Gia Thành nhìn Vũ Thanh Yên say đắm không dứt. Cuối cùng chàng cũng nói ra rồi, những lời muốn nói, tất thảy tình cảm của bao nhiêu năm đều có thể nói ra rồi.

Vũ Thanh Yên bỗng lâm vào tình thế khó xử. Nam tử trước mặt nàng chỉ xem như là một Đại huynh không hơn không kém. Nếu như từ chối thì chỉ sợ huynh ấy buồn lòng mà tự trách bản thân, nhưng nàng làm sao mà đồng ý được đây?!

Thấy nàng không nói, Lâm Gia Thành cười khổ: "Thanh Yên, ta có hơi đường đột, chắc đã làm muội khó xử rồi. Ta xin lỗi, cứ xem như là... ta chưa nói gì hết!". Chàng sợ, sợ nữ nhân này sẽ đối xử với chàng khác lúc trước. "Ta... ta về đây! Khi khác lại đến thăm muội!". Lâm Gia Thành nói rồi đứng dậy, toan quay đi.

"Gia Thành, xin lỗi huynh!". Thanh âm Vũ Thanh Yên có phần hơi tiếc nuối vang lên sau lưng Lâm Gia Thành. Chàng bỗng hiểu ra tất cả, tay nắm chặt thành quyền, không ngoảnh lại: "Không sao!". Rồi cứ thế đi thẳng.

Hụt hẫng! Cảm giác hụt hẫng đang bao trùm quanh trái tim chàng. Nhu tình bao nhiêu năm, yêu thương, chiều chuộng nàng bao nhiêu năm của chàng rốt cuộc vẫn không đủ để đánh đổi trái tim nàng, một chút cũng không.

Mặt trời đã lặn hẳn, màng đêm đang dần chiếm trọn không gian. Vũ Thanh Yên bất giác thở dài, xem ra cuộc nói chuyện này của nàng với Lâm Gia Thành quá chóng vánh, cũng giống như duyên số giữa hai người, rất nhanh, chỉ thoáng qua...

Vũ Thanh Yên thật sự không muốn làm tổn thương tấm chân tình mà Lâm Gia Thành đã dành cho nàng suốt bao nhiêu năm qua, nhưng nàng nào có cách nào khác nữa đâu chứ. Tình cảm của Lâm Gia Thành nàng hiểu, nhưng nàng tuyệt nhiên không muốn tiếp nhận, chính vì cái thứ gọi là "yêu" nàng đã không còn tin vào nữa.

Cảm giác đau khổ tột cùng đó nàng đã trải qua một lần, nàng sẽ không bao giờ mở cửa trái tim băng giá của mình ra một lần nào nữa, nàng không muốn đi quá vạch an toàn của bản thân, không muốn lại tự làm chính mình đau lòng chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân.

Đêm hôm đó, không yên bình như bao đêm khác, Phủ Thượng thư đang rất rối ren, đương gia của họ – Vũ Viên đột nhiên trở bệnh nặng, khiến ai nấy đều loạn cả lên. Vũ Viên vốn có sức khỏe rất tốt, ông rất ít khi bị bệnh, dù có thì cũng chỉ là mấy loại bệnh nhẹ, không đáng kể. Nhưng hôm nay, đùng một cái, Vũ Viên lại bệnh đến hôn mê bất tỉnh, Diệp thị thì hốt hoảng kêu mời Đại phu khắp nơi, Vũ Du Trung ít khi về nhà bây giờ cũng phải ở cùng với Vũ Tú Huyên canh chừng Phụ thân.

Khi nghe tin này, Vũ Thanh Yên cũng sửng sốt không kém, nàng tức tốc chạy đến viện của Vũ Viên ngay, đồng thời cũng cho người đi đến Tuyên Vương phủ thông báo với Vũ Thanh Phong một tiếng.

Vừa vào đến phòng Phụ thân, Vũ Thanh Yên ngay lập tức đã bị mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi khiến nàng khó chịu không thôi. Vũ Viên đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, nàng nhìn mà không khỏi đau lòng.

Liếc thấy Vũ Du Trung đang ngồi trầm tư ở ghế, không cảm xúc, ánh mắt phức tạp, nàng cũng không nói gì, chỉ tiện nhún người chào hỏi qua loa. Ngồi đối diện Vũ Du Trung chính là Vũ Tuyết Hy, vừa thấy Vũ Thanh Yên, nàng ta đã vội vàng đứng dậy thi lễ, Vũ Thanh Yên cũng chỉ gật đầu đáp lại. Mà ở cạnh giường lúc này là Vũ Tú Huyên đang khóc lóc khổ sở.

Vũ Thanh Yên tiến đến, nói vào mặt nàng ta một câu: "Khóc cái gì! Phụ thân không sao hết, Tứ muội không cần phải tỏ ra như vậy đâu!". Sau đó nàng cũng ngồi xuống cạnh Vũ Viên.

Vũ Tú Huyên nghe Vũ Thanh Yên nói mà như mắng mình như thế, bèn phản bác lại: "Tam tỷ! Tỷ không thấy Phụ thân đã như vậy rồi sao, mà còn có tâm trạng nói này nói nọ muội?!". Nói xong, nàng ta còn lấy khăn tay lau lau nước mắt, một bộ dạng đáng thương hiện ra, người ngoài nhìn vào cứ như thể là Vũ Thanh Yên vừa mới khi dễ nàng ta vậy.

"Không đôi co với muội nữa. Nín ngay cho ta, Phụ thân chẳng qua chỉ bị bệnh thôi mà, có cần phải làm quá lên như vậy không?!". Nàng trực tiếp ra lệnh.

"Muội...!". Vũ Tú Huyên đã thôi khóc, nàng ta muốn nói lại Vũ Thanh Yên.

"Hai muội thôi ngay đi!". Vũ Du Trung lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vả. Hắn mệt mỏi day day trán: "Hai muội có cho Phụ thân nghỉ ngơi không thế?!".

Vũ Tú Huyên nghe xong thì im phăng phắc, ôm nỗi ấm ức, bực tức trong lòng, một mình gặm nhấm. Nàng ta đưa mắt liếc nhìn Vũ Thanh Yên, ánh mắt tỏ ra chán ghét.

"Phụ thân rốt cuộc bị gì?". Vũ Thanh Yên hướng Vũ Du Trung hỏi, không quan tâm đến ánh mắt như muốn đâm thủng nàng kia của Vũ Tú Huyên.

"Ta nghe Đại phu nói là một chứng bệnh lạ, hiếm gặp!". Vũ Du Trung trả lời, thầm đánh giá Vũ Thanh Yên. Vị muội muội này không phải là loại nữ nhân yếu đuối gì, vẫn có thể bình tĩnh trong mọi trường hợp xấu nhất.

"Bệnh lạ? Hiếm gặp ư? Như vậy là có ý gì? Bệnh của Phụ thân vô phương cứu chữa ư?". Vũ Thanh Yên nhíu mày.

"Không phải là không có cách, chỉ là ta không biết bọn họ làm như thế nào...".

"Vậy Phụ thân khi nào mới có thể khỏe lại?".

"Điều đó thì ta không biết.".

Vũ Thanh Yên ảo não ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Phụ thân của nàng rốt cuộc đã bị bệnh gì, sao lại có thể nguy hiểm như vậy chứ?!

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, Diệp thị và Ngọc thị bước vào, theo sau là một vị Đại phu nào đó. Tất cả đồng loạt đứng lên, hướng người vừa vào thi lễ.

"Mẫu thân, mẫu thân lại mời Đại phu khác về đây nữa sao?". Vũ Tú Huyên đến bên hỏi.

Diệp thị lau vệt nước mắt còn sót lại chưa khô của con gái một cách ân cần rồi trả lời, cũng như là nói cho tất cả mọi người ở đó cùng nghe: "Dù có phải đi đến chân trời góc bể, ta cũng phải tìm được người có thể chữa cho Phụ thân các con!".

Vũ Thanh Yên nghe vậy cũng chỉ cười lạnh, nhưng nàng biết, Diệp thị sẽ không bao giờ hại Vũ Viên, đơn giản vì bà ta thật lòng yêu thương ông.

Ngọc thị đưa vị Đại phu đó đến bên giường Vũ Viên để chẩn bệnh. Vị Đại phu đó ngồi xuống, thong thả đưa tay bắt mạch cho Vũ Viên. Sau một hồi, ông ta khẽ nhíu mày, rời khỏi tay Vũ Viên, kính cẩn nói: "Nhị Phu nhân, xin thứ lỗi cho, thảo dân chẩn không ra bệnh của Đại nhân!".

"Cái gì? Chẳng phải Triệu Đại phu nói có thể chữa được, chỉ là không biết cách thôi cơ mà! Sao đến nhà ngươi lại chẩn không ra!?". Diệp thị có phần hơi tức giận, nhưng vẫn phải luôn giữ một bộ dạng đoan trang, hiền thục. Phải biết bây giờ, người toàn quyền quản lí cả Phủ chính là bà ta.

"Thảo dân vô năng! Xin cáo từ!". Vị Đại phu nọ khép nép lui ra trước khi có chuyện gì đó không hay xảy ra với ông ta.

"Đã bao nhiêu người rồi, kết quả vẫn chỉ có vậy!". Ngọc thị thở dài.

"Không được! Nhất định phải cứu Phụ thân!". Vũ Thanh Yên đứng dậy, mạnh mẽ nói trước câu nói như muốn buông xuôi của Ngọc thị.

Diệp thị nghe xong câu nói đó thì mỉm cười dịu dàng đến bên nàng, nói: "Thanh Yên, con đừng quá xúc động. Con đừng quên chính bản thân con vẫn còn bệnh chưa dứt hẳn.".

"Đa ta Nhị nương quan tâm, con đã khỏe hoàn toàn rồi!". Nàng đáp lại, chân cư nhiên cách xa Diệp thị một bước vô cùng khéo léo.

"Phụ thân các con đã như thế này, ta thật chẳng biết gì hơn ngoài cầu nguyện trời đất. Hay là... ngày mai con cùng Tú Huyên và Tuyết Hy đến Tây An tự một chuyến, cầu phúc cho Phụ thân con, thế nào?". Diệp thị hỏi. "Con thấy đấy, Phụ thân con bệnh thế này, ta và Ngọc muội phải đứng ra quán xuyến mọi chuyện trong Phủ. Hai ca ca của con thì lại vì Triều đình mà góp sức. Ta nghĩ các con nên vì Phụ thân mà làm chút chuyện.".

Diệp thị nói quá khéo léo khiến Vũ Thanh Yên không cách nào từ chối được. Ngay cả Vũ Tú Huyên và Vũ Tuyết Hy đều đồng ý cả rồi. Nếu nàng trả lời là không thì nàng chính là một đứa con bất hiếu. Nhưng nếu đồng ý thì sao? Nàng cảm thấy có gì đó rất không bình thường ở đây.

"Được rồi, ngày mai cũng không có việc gì, cũng nên ra ngoài một chút!". Vũ Thanh Yên đáp. Nghĩ kĩ lại thì chắc cũng chẳng có chuyện gì, Diệp thị cũng chẳng có gan dám ám hại nàng đâu.

"Vậy thì tốt quá rồi!". Diệp thị tươi cười nói.

Ngay lúc đó, Vũ Thanh Phong cũng vừa về đến nơi. Chàng vừa bước vào phòng, mọi người thi nhau chào hỏi.

"Đại ca!". Vũ Thanh Yên kêu lên. "Sao huynh về trễ vậy?".

"Yên nhi, Phụ thân thế nào rồi?". Vũ Thanh Phong không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại, khuôn mặt hiện đầy sự lo lắng.

Đáp lại chàng chỉ có cái lắc đầu nhe của nàng cùng khuôn mặt buồn rầu kia. Bấy nhiêu đó cũng cho chàng biết rằng tình hình chẳng mấy khả quan. Vũ Thanh Phong hướng ánh mắt đến người trên giường, ánh mắt phức tạp nhưng chàng vẫn điềm tĩnh.

"Tiền bối, mời vào!". Vũ Thanh Phong hô lên một tiếng. Lập tức sau đó ở cửa phòng xuất hiện một lão già, râu tóc gần như đã bạc trắng hết. Ông ta bước vào, không khép nép, không e sợ bất cứ ai, cứ hiên ngang đi thẳng đến giường bệnh.

"Thanh Phong, đây là...?!". Diệp thị khó hiểu nhìn lão già đó hết bắt mạch rồi lại soi xét khắp nơi trên người Vũ Viên. Bà ta muốn chạy đến ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy Vũ Thanh Phong đưa tay lên ra hiệu, làm bà ta đứng yên một chỗ nhìn đến sốt cả ruột. Diệp thị căm ghét nhìn, ấm ức không nói nổi nên lời. Vũ Thanh Yên nhìn thấy mà khẽ nhếch môi cười một cái đầy sự chế giễu. Như thế này chẳng phải là cho Diệp thị thấy rõ, ai mới là người chủ quản Vũ gia lúc này hay sao?!

Sau một hồi khám cho Vũ Viên xong, lão già nọ quay sang Vũ Thanh Phong, nói: "Vũ Đại nhân tuy bên ngoài tinh thần trông có vẻ rất tốt, lại khỏe mạnh, ít khi đau bệnh. Nhưng thật ra, từ lâu bên trong đã mang nội thương chưa hoàn toàn khỏi triệt để. Nội thương này tựa như chất độc, mạnh mẽ tăng dần lên, đến lúc này thì bùng phát!".

"Vậy có cách gì có thể cứu chữa được chăng?". Vũ Thanh Phong trầm ổn hỏi.

"Với tình hình này e là khó có thể tỉnh lại, nhưng chỉ cần một phương thuốc của ta thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết!". Lão vuốt chòm râu bạc phơ, tự hào nói.

"Đa tạ!". Vũ Thanh Phong ôm quyền đáp, rất mực kính trọng người trước mặt. "Nếu như có thể chữa khỏi cho Phụ thân ta, ơn này không biết nên trả sao cho tiền bối!?".

Nghe Vũ Thanh Phong nói vậy, lão già kia bỗng bật cười ha hả: "Tiểu tử ngươi không cần phải khách sáo như vậy! Giúp người là việc trời ban cho ta!".

"Vậy khi nào nhàn rỗi, vãn bối sẽ đích thân mời người uống rượu ngon!".

"Tốt! Tiểu tử nhà ngươi quả là hiểu ý lão già ta! Ha ha ha!!!". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net